Từng tấm ảnh chụp rõ nét được bày đầy trên bàn, đó là quán cafe tình nhân nổi tiếng nhất trong thành phố này. Bọn họ ngồi cùng một chỗ, dùng chung một tách cafe, Tề Minh Nguyệt hơi nghiêng người không biết đang nói gì với anh, anh hơi ngửa đầu, trong mắt đều là ý cười. Một đôi tuấn nam mỹ nữ trông rất thân mật. "Tiểu Kiều, cậu còn tin anh ta sao? Hôm nay đúng lúc mình đi ngang qua đã thấy đó!" Chu Tiểu Mạch tức giận ra mặt. "Mình sợ cậu không tin nên đã cố tình chụp lại đấy! Lúc ấy mình có gọi điện cho anh ta, nhưng anh ta bật máy lên, vừa nghe thấy tiếng mình liền cắt luôn!" "Tiểu Mạch, cùng đi ra ngoài cũng không chứng tỏ được gì, nói không chừng....." Triệu Ngạn Kiều không biến sắc mặt thu lại ảnh chụp, xếp gọn gàng, bỏ vào trong túi, giống như vừa nhìn thấy không phải là ảnh của chồng mình và người phụ nữ khác. Chu Tiểu Mạch không dám tin trợn to hai mắt, kích động nhảy lên, chỉ vào Triệu Ngạn Kiều hô: "Tiểu Kiều! Làm sao cậu có thể trở nên yếu đuối như vậy? Anh ta đã thế này, sao cậu còn phải nhẫn nhịn nữa?" Triệu Ngạn Kiều ấn Chu Tiểu Mạch ngồi xuống ghế, cười nói: "Tần Dịch Hoan cũng không thích cô gái đó, mình có thể chắc chắn, có thể bọn họ là tình cờ gặp gỡ thôi." "Tình cờ?" Chu Tiểu Mạch tức giận cầm xấp ảnh chụp mà Triệu Ngạn Kiều vừa mới sắp xếp gọn gàng, chìa ra, chỉ vào một tấm trong đó nói: "Đây là tình cờ à? Tình cờ dùng chung một tách cà phê sao?" Nói xong, cô ném tấm đó đi, đưa một tấm khác ra.  "Nhìn tấm này đi, bọn họ rõ ràng là muốn hôn môi đấy! Bằng không cô ta tựa sát vào Tần Dịch Hoan như thế, tại sao anh ta không đẩy ra? Tiểu Kiều, cậu tỉnh lại đi!" "Tiểu Mạch, trước hết cậu đừng kích động, tiểu Trạch còn đang ngủ mà." Triệu Ngạn Kiều chỉ chỉ con trai đang ngủ say, nói.  "Nếu là thật mình dĩ nhiên sẽ không để yên thế đâu, nhưng cái này chỉ là bọn họ vừa khéo đụng mặt mà thôi." Gương mặt Chu Tiểu Mạch bởi vì tức giận và khó tin mà đỏ bừng lên, ngực phập phồng kịch liệt, nói: "Ý cậu là mình đang nói dối sao? Tiểu Kiều! Chúng ta quen biết bảy năm rồi!" "Tiểu Mạch, mình......" "Mình sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục! Cậu chờ đó!" Nói xong, Chu Tiểu Mạch liền xoay người, mở mạnh cửa, đi ra.  Triệu Ngạn Kiều nhức đầu nhìn bóng lưng tức giận của cô, trong lòng áy náy không dứt. Không phải cô đang nghi ngờ cô ấy, chỉ là thật sự không thể tin được. Cô nhìn thoáng qua tiểu Trạch, xác định bé không bị đánh thức mới ngồi phịch xuống giường, cẩn thận nhìn từng tấm ảnh do Chu Tiểu Mạch mang tới. -  Càng xem lửa giận trong lòng càng lớn, mặc dù ở trong lòng vẫn luôn thuyết phục là không có gì, thế nhưng hai người đó lại thân mật như thế, còn có một tách cafe làm bằng chứng xác thực, thậm chí còn có ảnh chụp Tề Minh Nguyệt uống cafe nữa! Triệu Ngạn Kiều nắm thật chặt tấm hình cuối cùng, trong mắt lướt qua vẻ đau đớn. Tần Dịch Hoan, lần này em tình nguyện tin là tiểu Mạch lừa dối em! Triệu Ngạn Kiều xếp ảnh gọn lại, đặt vào trong ngăn kéo tủ ở đầu giướng. Ngồi chờ chết không phải là tính cách của cô, mù quáng tin tưởng và chất vấn cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể biết rõ sự thật, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Triệu Ngạn Kiều nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm. Sau khi Tần Dịch Hoan về nước, Triệu Ngạn Kiều không ở lại chỗ mẹ Tần nữa, lại mang theo tiểu Trạch chuyển trở về. Buổi tối, sau khi Tần Dịch Hoan về nhà thì Triệu Ngạn Kiều đang xem tivi, anh đi tới, ngồi xuống xem cùng cô một lúc. Khi thấy cảnh nam nhân vật chính ở trong ti vi hút thuốc thì Triệu Ngạn Kiều bỗng nhiên quay đầu sang, hỏi: "Anh cũng hút thuốc lá à?" Tần Dịch Hoan sửng sốt một chút, mới nói: "Không làm sao dứt ra được, sao em đột nhiên hỏi cái đó?" Triệu Ngạn Kiều hơi hất cằm, chỉ chỉ về phía ti vi, nói: "Anh nhìn đi, cái bật lửa của anh ta khá đẹp đó, anh có không?" "Có chứ!" Tần Dịch Hoan vừa nói vừa móc túi.  "A? Rõ ràng là ở trong túi quần, tại sao không thấy nhỉ? Anh nhớ là anh có mà!" "Màu gì thế?" "Màu bạc." Triệu Ngạn Kiều hạ mí mắt xuống, không nói nữa, im lặng vài giây mới nói: "Anh đói chưa? Đi ăn cơm thôi." Sự quan tâm của cô khiến Tần Dịch Hoan rất vui sướng, sờ sờ bụng liền nói: "Đói chết rồi! Buổi trưa anh cũng không ăn cơm!" Triệu Ngạn Kiều săn sóc xới cho anh đầy một bát cơm, đặt ở trước mặt anh, nói: "Sao mà chưa ăn cơm? Anh bận quá à?" Tần Dịch Hoan đang muốn cầm đũa, tay hơi dừng một chút, nói: "Ừ, gần đây bận quá, đến cả ăn uống cũng chẳng quan tâm." Triệu Ngạn Kiều gật đầu, không hỏi nữa, ăn vài miếng rồi đặt đôi đũa xuống. Lúc tâm tình khá tệ thì Triệu Ngạn Kiều luôn ăn không thấy ngon, mặc kệ gượng ẹp thế nào cũng không ăn nổi vài miếng, hai đời rồi mà chẳng thể bỏ được thói quen ấy. "Anh cứ từ từ ăn, em đi xem tiểu Trạch một chút." Nói xong liền đứng dậy trở về phòng ngủ.  Tần Dịch Hoan cảm thấy có gì đó hơi khác lạ, tối nay cô ăn quá ít, muốn khuyên cô ăn thêm vài miếng, cô lại bỏ đi rồi. Anh nhíu mày, lung tung và vài miếng, ăn không vô nữa. Lúc trở về phòng ngủ, Triệu Ngạn Kiều đang nửa nằm ở trên giường, tay chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Dịch Hoan đi tới, ôm cô vào trong ngực, thân mật cọ xát gương mặt cô, hỏi: "Sao thế?" Thân thể Triệu Ngạn Kiều cứng đờ, mới chậm rãi mềm xuống, nói: "Không có gì." Cô lắc lắc đầu.  "Chính là cảm thấy vô vị thôi." Hoá ra là như vậy, Tần Dịch Hoan tự cho đã tìm được mấu chốt của vấn đề, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, đề nghị: "Hay là anh đưa em ra ngoài dạo nhé?" "Thôi, tiểu Trạch không thể rời em được." Triệu Ngạn Kiều không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.  Tần Dịch Hoan vừa định nói gì đó, chỉ thấy Triệu Ngạn Kiều dùng cùi chỏ đụng đụng anh, nói tiếp: "Đưa di động cho em chơi đi, trong di động của em chả có trò nào vui cả." Không ngờ cô lại muốn chơi trò chơi trên di động, Tần Dịch Hoan vừa kinh ngạc, đồng thời cảm thấy có chút buồn cười. Cô bé này vậy mà cũng có lúc hôn nhiên như thế. Anh không hề suy nghĩ nhiều liền đưa di động cho cô, vừa định tiến tới nhìn xem cô chơi cái gì, đã bị cô đẩy ra.  "Đi xem tiểu Trạch đi!" Tần Dịch Hoan chỉ có thể không cam không nguyện xuống giường, vừa đi về phía giường con trai vừa ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chờ nhóc con này trưởng thành, anh nhất định phải đá nó đi thật xa! Triệu Ngạn Kiều mở nhật ký cuộc gọi ra, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy dãy sô quen thuộc kia, nổi bật như thế, muốn không nhìn thấy cũng khó. Một nửa trái tim lạnh lẽo trong nháy mắt, cô ném di động sang một bên, mềm nhũn trượt nằm xuống giướng.  Lần này mình thật sự sai lầm rồi sao? Tiểu Trạch vẫn đang ngủ, ngủ ngon đến mức nước miếng chảy hết xuống gối. Tần Dịch Hoan ghét bỏ trợn mắt nhìn con trai, vẫn cầm khăn tay tơ tằm ở bên cạnh lên, lau khóe miệng cho bé một lúc mới quay về giường ngồi. "Không chơi à?" Thấy di động bị ném ra chỗ khá xa, Tần Dịch Hoan kinh ngạc, nhíu nhíu mày. "Ừm." Triệu Ngạn Kiều lật người đưa lưng về phía anh, ừm một tiếng, dáng vẻ như không muốn nói chuyện nữa.  Tần Dịch Hoan cho là cô đang buồn bực, vỗ vỗ lưng cô, nói: "Chờ tiểu Trạch lớn hơn, anh sẽ đi ra ngoài cùng em, em thích đi đâu cũng được." Triệu Ngạn Kiều không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, che đậy sự thất vọng tràn đầy trong mắt. Tần Dịch Hoan cảm giác Triệu Ngạn Kiều giống như đã thay đổi, hình như lại trở về quãng thời gian bọn họ mới ở chung. Thái độ của cô khách khí mà lễ phép, hoàn toàn giống như là đang đối đãi với người xa lạ.  Tiểu Trạch đã sắp được hai tháng, bất kể ra sao cô cũng không để anh gần gũi cô. Ngay cả phúc lợi như hôn môi, sờ tay của lúc trước cũng không cho, cô lại biến thành con nhím mọc đầy gai, hơi có động tĩnh liền dựng hết gai trên người lên, hướng về phía anh. Tần Dịch Hoan không biết cô bị làm sao, nhiều lần muốn tìm cô nói chuyện, đều bị cô lấy lệ cho qua. Bắt đầu còn chưa rõ ràng, nhưng càng về sau Tần Dịch Hoan càng cảm thấy có gì đó bất thường. Quan hệ của bọn họ rõ ràng rất tốt mà, tại sao chỉ trong một đêm liền quay về điểm ban đầu rồi? Anh chợt nhớ tới ngày đó Tề Minh Nguyệt đã nói với anh, cô ta nói đã nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều và Chu Thần Cốc ở cùng nhau, còn nói nói cười cười. Đúng rồi! Tuyệt đối là bởi vì Chu Thần Cốc! Chính là từ lần anh đi Mỹ đó, đã bắt đầu có điều bất thường rồi! Thật ra thì đêm hôm đó đã có đầu mối, chỉ là anh không hề chú ý tới mà thôi! Tại sao khi anh định cúi đầu hôn cô thì cô lại tát anh một cái? Cô ấy là người thông minh như vậy, sao có thể cho là lưu manh lẻn vào trong nhà chứ? Nhất định là cô ấy không muốn gần gũi với anh nên mới làm như thế! Tần Dịch Hoan càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi, chẳng lẽ vẻ dịu dàng và thuận theo lúc trước của cô đều là giả vờ hay sao? Thật ra thì trong lòng cô vẫn luôn chán ghét anh, muốn anh buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ chạy trốn cùng tên đàn ông hoang dã kia! Nằm mơ đi! Đầu bút rạch sâu một đường ở trên trang giấy A4, trong đôi mắt Tần Dịch Hoan là hố sâu không thấy đáy. Đã trêu chọc anh thì cả đời này chỉ có thể là người của anh mà thôi! Muốn trốn ư? Cho dù có đánh gãy chân cô, anh cũng không bao giờ thả cô đi! Triệu Ngạn Kiều rất khó chịu, cô không tin Tần Dịch Hoan luôn giả vờ đối xử tốt với cô, nhưng những chứng cớ kia cũng đã bày ra trước mắt, vì sao anh không nói thẳng với cô là ngày đó anh ra ngoài gặp Tề Minh Nguyệt chứ? Tại sao phải lừa cô? , Trái tim Triệu Ngạn Kiều đau đớn như bị dao cắt, dáng vẻ bảo vệ chu đáo và chăm sóc tỉ mỉ của anh không ngừng hiện lên trong đầu cô. Tin tưởng anh đi, cô vẫn thầm khuyên mình như thế. Nhưng hết cách rồi, cô không vượt qua được cái hố này, mỗi khi vừa nghĩ tới anh cũng sẽ nói với những người phụ nữ khác những lời mà anh hay nói với cô thì lòng cô liền đau đến rã rời. Nếu như thái độ của anh vẫn như lúc trước, luôn luôn lạnh nhạt và giễu cợt thì cô tuyệt đối sẽ không để ý tới cuộc sống riêng tư ở bên ngoài của anh, nhưng rõ ràng anh đã từng nói muốn chung sống thật tốt với cô, tại sao bây giờ lại nuốt lời? Triệu Ngạn Kiều ôm con trai vào trong lòng, dán mặt vào gò má mềm mại, nhỏ nhắn của bé, thì thầm: "Tiểu Trạch, mẹ nên làm gì đây....." Buổi tối, Tần Dịch Hoan tăng ca chưa về, tiểu Trạch bú xong liền ngủ thiếp đi, bây giờ Triệu Ngạn Kiều không hề chờ Tần Dịch Hoan cùng ăn cơm nữa, cô vừa định đi tắm rửa thì thấy màn hình di động sáng lên. Nhận nghe hóa ra là tiểu Mạch, giọng nói của cô ấy rất vội vã, bảo cô mau đến Blue Rose một chuyến, cô ấy có việc gấp cần cô hỗ trợ. Triệu Ngạn Kiều liếc mắt nhìn tiểu Trạch, có chút khó xử, nhưng nghe giọng của tiểu Mạch thì nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Cô khẽ cắn răng giao tiểu Trạch cho thím Trần, gọi xe đi tới Blue Rose. Vừa vào cửa đã nhìn thấy tiểu Mạch đang lo lắng vẫy vẫy tay với mình, Triệu Ngạn Kiều vội vàng đi lên trước hỏi thăm, không ngờ tiểu Mạch lại nhét một chiếc chìa khóa cho cô, muốn cô vào phòng chăm sóc Chu Thần Cốc hộ cô ấy, hiện tại cô ấy có việc gấp phải đi ngay. Triệu Ngạn Kiều có chút khó xử, cô và Chu Thần Cốc ở cùng nhau trong chỗ này là rất không thích hợp, lel3le.,.nhưng tiểu Mạch vừa đưa chìa khóa cho cô thì đã chạy mất rồi, cô hết cách, chỉ có thể cầm chìa khóa đi lên phòng., Vừa mở cửa ra, chỉ thấy người nọ ngồi ở trên ghế sofa, đầu cúi thấp, sườn mặt tuấn tú bị bóng tối che phủ, thoạt nhìn rất tịch mịch và cô đơn.  Triệu Ngạn Kiều thở dài, đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kêu một câu: "Chu Thần Cốc, anh uống say rồi sao?" Cùng lúc ấy, sau khi về nhà Tần Dịch Hoan không tìm được Triệu Ngạn Kiều, hỏi thím Trần mới biết cô vừa mới đi ra ngoài. Tần Dịch Hoan nhíu mày, vừa định hỏi thím Trần xem cô đi nơi nào thì di động báo có tin nhắn đến, là Tề Minh Nguyệt.  Em nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều ở Blue Rose, phòng 314.