Editor: demcon Trong 30 năm đầu sau khi sinh con, nguyện vọng lớn nhất của Sở Từ thực ra không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; mà là bẻ thẳng con trai út, tuyệt đối không thể cạo đầu trọc làm hòa thượng. Không phải nàng có thành kiến, mà là đứa con trai này không tầm thường. Chẳng hạn như nó từ nhỏ không thích ăn thịt, còn thích tất cả động vật ngoại trừ ngỗng ra, tình yêu rất nhiều và hơi tràn lan. Làm hòa thượng thì có gì tốt chứ? Nhiều quy tắc, rượu và gái đẹp không được đụng đến. Huống chi tính cách trước đây của Ngộ Trần cũng hoàn toàn không ổn định. Nhưng bởi vì chuyện đời trước nên cam chịu mà thôi. Cho nên, nàng mới phải cải tạo con trai một cách đàng hoàng. Khi nó 6 tuổi, nàng lén lừa nhóc uống rượu trái cây. Sau khi uống xong, mặt nhóc đỏ bừng rất đáng thương. Nhưng đôi mắt lại đầy tò mò với đồ vật trong tay nàng. Khi nó 10 tuổi, nàng đã bắt nhóc đi đánh một tên lưu manh. Sau khi đánh xong, bé Ngộ Trần tủi thân đến sắp khóc. Những vẫn đá cho người xấu một cú. Khi nó 16 tuổi, nàng nói với nó đứa trẻ ngoan phải yêu sớm. Từ Diệc Trần nghẹn đến mức suýt chút nữa đọc ra A di đà Phật. Nhưng lại lén giấu bức thư tình người khác viết cho cậu ở trong cặp sách. --- --- Nhưng khi nó 25 tuổi vẫn chưa từng rung động với ai, nàng hơi nóng nảy đá người ra khỏi nhà tự lập, đến khi nào muốn lấy vợ hãy trở về. Ba năm trời nàng không gặp con trai lần nào. Anh Từ ước gì hai đứa con trai không ở bên cạnh, miễn cho nàng tức giận. Cho nên chưa bao giờ nói một câu. May mắn thay, ba năm sau, nó dẫn mề một cô gái giống như một con sói con. Là nó nhặt được. Thế giới này không hòa bình hơn so với vẻ bề ngoài, cô gái mà Từ Diệc Trần nhặt là một sát thủ do một tổ chức bạo lực nuôi. Cô gái tên là Phạn Thập Thất, trông rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy, gương mặt tròn xoe, tuổi ngoài hai mươi. Nhưng cái gì cũng không hiểu, chỉ biết giết người. Phạn Thập Thất rất thành thạo với tất cả các loại vụ khí trên trên đời, đồng thời cũng là nguyên liệu tốt cho việc tập võ. Nhưng mà ngây thơ một cách kỳ cục, đôi mắt lúc nào cũng đầy đề phòng và nghi ngờ, đối với bất kỳ ai cũng như vậy. Nhưng với Từ Diệc Trần thì khác. Từ Diệc Trần từng bước dạy dỗ cô, dạy cô phép xã giao, dạy cô tiếp xúc với thế giới người thường. Giống như bảo vệ bảo vật mình yêu quý nhất, không cho phép bất kỳ ai nhúng tay và chạm vào. Nếu không phải có một ngày, người nó bảo vệ đột nhiên biến mất. Người làm mẹ như nàng đều sẽ cảm thấy con trai và Phạn Thập Thất chỉ đơn giản là thưởng thức lẫn nhau. Ngày đó Phạn Thập Thất bị tổ chức ban đầu bắt đi, Từ Diệc Trần điên cuồng như một con sư tử, hoàn toàn mất đi lý trí. Trước đây nó thích xem bói, tất cả mọi chuyện như thể chỉ cần vỗ tay là có thể khống chế. Nhưng mà ngay lúc đó, nó bối rối, không xem ra được một chút manh mối nào, đôi mắt đỏ hoe vì sốt ruột. Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nàng nhìn thấy nhóc thối hoảng loạn như thế. Cũng may vẫn điều tra ra được cô gái này. Nói trước không sát sinh cũng đã quên, nó kéo Lan cục đá và dẫn theo một đám người tiến vào sào huyệt của đối phương. Đối phương người thì chết, người thì bị thương, thông tin hữu ích của đối phương đều bị mang về tất cả. Thủ lĩnh của đối phương càng không buông tha bất kỳ ai. Khi tìm thấy Phạn Thập Thất, Từ Diệc Trần đầy thương tích. Cuối cùng, hai người được Lan cục đá khiêng về trong chóng váng. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tỉnh dậy, nói với nàng với vẻ mặt kiên định rằng nó có vợ rồi, bảo nàng đừng lo lắng về việc nó sẽ đi làm hòa thượng. Nàng đã nói rồi, con trai của nàng đẹp trai vậy. Nếu thực sự làm hòa thượng sẽ rất đáng tiếc. Mặc dù nàng và anh Từ đã tốn nhiều tâm tư. Nhưng dù sao cũng đã đầy đủ vẹn toàn. Giống như nàng vậy. --- ---HẾT-- ---.