Editor: demcodon Sở Từ nhếch khóe miệng lên, giọng kỳ quái. Từ Nhị vừa nghe trợn mắt, sắc mặt càng kém. Nhưng lời nói của nàng sở dĩ nói nặng như vậy cũng bởi vì nàng xác thực có vài phần chướng mắt Từ Nhị này. Nếu không phải Sở Đường có lòng tốt dẫn người về thì nàng khẳng định sẽ không xen vào việc của người khác chứa chấp y. Dù sao trên đời này còn rất nhiều người đáng thương, để cho nàng không giết người đã đủ oan ức bản thân, ở đâu ra rãnh rỗi đi cứu người? Từ Nhị này ở trong mắt nàng cũng chỉ là dáng vẻ coi như được thông qua mà thôi. Mặc dù cuộc sống của y không quá tốt, nhưng theo nàng biết cũng chỉ hơi khó khăn hai năm này thôi. Chuyện gần đây của Từ Nhị ầm ĩ mọi người trong thôn đều biết. Lúc nàng ra ngoài bán đồ cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới. Bởi vậy hiểu biết không ít. Anh cả Từ Nhị 18 tuổi rời nhà đi lính, cho đến nay đã gần 6 năm. Nghe nói lúc Từ Vân Liệt ở nhà thì rất che chở cho người em trai này. Căn bản sẽ không để cho mẹ kế kia chiếm được bất cứ lợi lộc gì trước mặt hai anh em. Mà người đi lính mỗi tháng đều có trợ cấp, Từ Vân Liệt cũng gửi về nhà mỗi tháng; nể mặt Từ Đại, Trương Hồng Hoa đối với Từ Nhị lại không cần phải nói, nào dám cho một chút sắc mặt không tốt? Cũng chính là gần hai năm nay đột nhiên không có tin tức gì của Từ Đại ở biên giới, nhà họ Từ đều cho rằng Từ Đại đã chết. Lúc này Trương Hồng Hoa mới lớn lá gan ép buộc Từ Nhị. Cho nên, Từ Nhị chịu thiệt thòi cũng không bao lâu. Đâu giống như Sở Đường ở nhà họ Sở làm trâu làm ngựa thật cẩn thận cũng đã nhiều năm. Nàng cũng không xem thường với những người có năng lực yếu ớt. Nhưng cực kỳ chán ghét người tâm tư không đủ kiên định. Một thành viên trong gia đình có thể dễ dàng đầu hàng bằng cách giơ tay tuyệt đối là một sỉ nhục đối với một người lính. "Chị... người ta vừa mới tỉnh..." Sở Đường thấy dáng vẻ hung dữ của Sở Từ vội vàng túm lấy quần áo của cô. Cậu cũng thật lo lắng Sở Từ không giữ được miệng, đến lúc đó nói ra những lời giống như đạn pháo bắn phá kích thích Từ Nhị hộc máu mà chết. Dù sao cậu cũng biết tính tình Từ Nhị này có vài phần thanh cao kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu nổi xúc phạm. "Nếu tỉnh cũng đừng để cho cậu ấy giả chết. Nếu làm người nhà họ Sở của tôi cũng đừng làm dáng vẻ mất vợ. Đúng rồi, mấy ngày nữa hai người không phải sẽ khai giảng sao? Nếu sức khỏe của cậu ấy còn như vậy đến lúc đó trường học cũng không cần đi, vừa lúc ở nhà làm việc." Sở Từ thuận miệng quăng một câu, khẽ hừ một tiếng đã ra cửa. Nàng thích nhìn người khác cười, cười thật vui vẻ, tâm tình cũng có thể thông thuận. Từ Nhị khen ngược, vẻ mặt đưa đám, con trai không giống con trai, con gái không giống con gái. Nhưng... thật sự đáng tiếc cho gương mặt này, trắng hồng, cảm xúc sờ lên hẳn là cũng không tệ lắm. Thôi Hương Như làm sao gặp qua thái độ này của Sở Từ. Trước đó ở trước mặt người họ Hoàng mặc dù hung dữ, nhưng dưới cái nhìn của chị đó là bởi vì cô bị ép buộc bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ lại không có người ép buộc cô. Bởi vậy không khỏi hoảng sợ, cho rằng Sở Từ thật sự tức giận nên vội vàng đi theo ra. Nhưng thấy cô vừa ra khỏi cửa đã hiển ra vẻ mặt vui vẻ cười ha ha và bắt đầu suy xét một đống dụng cụ kia của cô. - -- --- Trong phòng, Sở Đường sờ mũi, hơi ngượng ngùng nói với Từ Nhị: "Từ Vân Viễn, chị của tớ tính tình hung dữ nhưng người lại không xấu, cũng trách tớ chưa có sự đồng ý của chị ấy đã dẫn cậu về. Kỳ thật chị của tớ mặc dù hơi hung dữ, nhưng nói chuyện cũng không phải không nói đạo lý. Sắp tới cậu phải chăm sóc thân thể cho khỏe lại, đến lúc đó hai chúng ta đi học chung một trường. Tương lai nếu có thể thi đậu đại học vậy thì sẽ tốt hơn bất cứ điều gì. Dù sao không cần phải dựa vào người khác, cậu nói có đúng hay không?" Sở Từ ở bên ngoài nghe rõ ràng, hừ cười một cái. Em trai nàng bình thường cũng không tốt bụng nhiều như vậy. Nhưng đối với Từ Nhị cũng không tệ, ôn tồn thân thiện giống như là dỗ con trai. - -- --- --- Chương 77: Bồi dưỡng tình cảm Editor: demcodon Từ Vân Viễn cả người vẫn u mê, chủ yếu là mọi chuyện biến hóa làm cho y trở tay không kịp. Mà những lời của Sở Từ giống như cây búa lớn đập tan nát vào lòng tự tôn của y, lòng muốn chết càng nhiều hơn trước. Nhưng lại cảm thấy chết còn nhục hơn sống. Dù sao danh hiệu con rể nhà họ Sở vẫn còn ở đó. "Tớ... chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra. Tại sao tớ lại chỗ này?" Từ Vân Viễn mở miệng khô khốc nói. Sở Đường thở dài một hơi: "Kỳ thật chuyện này thật sự không có liên quan đến chị của tớ. Nếu cậu trách thì cứ trách tớ. Tớ thấy thím Hồng Hoa không mời bác sĩ cho cậu muốn mặc kệ cậu sống chết nên nghĩ nếu cậu khỏe lại chỉ sợ một lần nữa bị thím tìm gia đình khác, việc học cũng không được tiếp tục. Cho nên dứt khoát tìm chồng cho chị tớ. Lúc thím Hồng Hoa đưa cậu đến thì lại náo loạn ầm ĩ. Nếu không phải chị của tớ nhắc đến thôn trường lại muốn tìm cảnh sát thì có lẽ thím cũng không đồng ý thả người." Từ Vân Viễn cau mày suy nghĩ, đại khái cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Trương Hồng Hoa. Nếu là trước đó Trương Hồng Hoa khẳng định muốn ra giá cao bán y. Nhưng lần này y tàn nhẫn muốn chết. Cho nên nếu có ai chấp nhận thì Trương Hồng Hoa khẳng định đều dốc hết khả năng của bà tranh thủ đưa đi, tránh cho tương lai y được ăn cả ngã về không chọc rắc rối. "Cám ơn... mẹ tớ đòi tiền sính lễ hẳn là không ít phải không? Tương lai tớ nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho chị cậu." Từ Vân Viễn nói tiếp. Cho dù thật sự muốn lập gia đình, y cũng không muốn lấy cách không bình đẳng này. Sở Đường nghe xong hơi xấu hổ, ban đầu không muốn nói chuyện tiền sính lễ này. Nhưng nhìn thấy y nghiêm túc như thế thì biết khẳng định sẽ ghi tạc chuyện này vào trong lòng, đành phải kiên trì nói: "Kỳ thật... cũng không bao nhiêu tiền." "Cậu không cần an ủi tớ, trước đó bà có bàn với người khác tiền sính lễ và đồ đạc khoảng 800. Mặc dù muốn đưa tớ đi nhanh chóng khẳng định cũng không giảm bao nhiêu. Huống chi bà còn xem chừng cậu muốn cứu tớ..." Từ Vân Viễn lắc đầu cười khổ nói. Sở Đường ho khan hai tiếng, cậu có thể nói chị nhà mình lúc ấy thật giống như căn bản không có hứng thú với Từ Nhị sao? "À... Từ Nhị, thật không bao nhiêu tiền. Thím Hồng Hoa nhìn sắc mặt cậu không tốt sợ trì hoãn lâu thật sự xảy ra chuyện không may. Cho nên cuối cùng lấy 20 xem như đồng ý. Cho nên cậu đừng có áp lực, sống với chị của tớ cho tốt đi!" Sở Đường nói xong mí mắt không nhịn được giật lên vài cái, nghĩ thầm: Từ Nhị đừng vì giá quá thấp mà lại muốn tự tử. Nếu không chị cậu khẳng định không thể chấp nhận. Từ Nhị vừa nghe đôi mắt trong nháy mắt trừng lớn, giọng hơi run: "Bao... bao nhiêu?!" "20... Đương nhiên, vốn dĩ thím Hồng Hoa chào giá rất cao, tận 200 đó. Nhưng nhà chị em tớ không phải rất nghèo sao. Hơn nữa thím Hồng Hoa có lẽ muốn cho cậu ở nhà chị em tớ chịu khổ. Cho nên cuối cùng từ bỏ. Nhưng có một điều, tương lai cậu và chị tớ đi làm giấy chứng nhận kết hôn còn phải bổ sung một phần tiền sính lễ." Sở Đường nói tiếp. Cậu cũng không có nói ý định ban đầu của chị nhà mình là cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm. Sau 5 năm có thể đường ai nấy đi. Nói về lòng riêng, cậu cũng muốn để cho Sở Từ tìm một người đàn ông tốt, mà Từ Nhị này tính tình cũng rất tốt. Tương lai không chừng cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm. Lúc này trong lòng Từ Vân Viễn thật là rối loạn, thật ra mà nói từ 800 đến 20 không có cảm giác chênh lệch là không có khả năng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bất luận Sở Từ như thế nào Sở Đường dù sao cũng có ý tốt. Hơn nữa nghe ý hai chị em này còn cho phép mình tiếp tục đi học. Cho nên chỉ cần nói theo điểm này mọi chuyện cũng không đến mức quá kém cỏi. Nhưng mà nghĩ đến cô gái bên ngoài, trong lòng Từ Vân Viễn nhịn không được hơi khó chịu. Cô... chỉ sợ đến 100 ký đây? Tính tình còn cổ quái như vậy, tương lai không biết có thể sống chung như thế nào?