Editor: demcodon
Sáng sớm hôm sau, Sở
Từ chỉ cảm thấy mười đầu ngón đau đến chết lặng, trên đó có lỗ kim lớn bé thật nhìn thấy ghê người. Trên vải trắng lây dính không ít vết máu, một số còn bị thấm.
Mà mỗi ngày Sở Đường đều thức dậy sớm hơn Sở
Từ. Bởi vậy cũng đã nhìn thấy dấu vết trên quả bóng trắng này. Vì vậy hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn.
Cậu có thể không ngoan ngoãn sao?
Khi nghĩ đến dáng vẻ Sở Từ đâm tiểu nhân đến đổ máu thì sau lưng cậu nhịn không được toát mồ hôi lạnh. Ai cũng nói độc nhất là lòng phụ nữ, thật sự là một chút cũng không sai. Nhiều quả bóng trắng như vậy và lỗ kim lớn bé trên tay kia. Điều này hận bao nhiêu người mới có thể tự ngược tự mình hại mình như vậy?
Sở Từ căn bản không biết hình tượng của mình trong lòng Sở Đường đã bị phá hư nghiêm trọng. Thậm chí nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của em trai như thế còn cảm thấy rất an
ủi. Ngay cả nụ cười với cậu càng dịu dàng hơn bình thường.
Sắp đến buổi trưa, những đồ ngày hôm qua Sở Từ mua ở huyện cũng đều đưa đến tất cả. Ngoài gạo, mì và đồ gia vị còn có mấy con dao nhỏ kỳ lạ. Sở
Đường nhìn thấy không nhịn được hơi sửng sốt: "Đây không phải dụng cụ cho thợ mộc dùng sao? Trước đó chị nói phải làm thợ mộc khắc gỗ, em còn tưởng rằng chị khoác lác chứ. Sẽ không phải là sự thật chứ?"
Sở Từ cười với cậu một cái, không hé răng dọn tất cả vào trong nhà.
Những dụng cụ cho thợ mộc không ít, có dụng cụ đo lường, cưa tay, máy bào gỗ, dũa gỗ, đục tay. Mỗi loại chia thành kích cỡ khác nhau, tốn của Sở Từ không ít tiền. Ngày hôm qua đi dạo phố gần như tiêu hết sạch tiền trên người, chỉ chừa học phí của Sở Đường ngừa vạn nhất.
Mặc dù chỉ có năm kỹ năng trong không gian sách Phúc Duyên. Nhưng trên thực tế nó bao gồm tất cả. Chỉ từ thủ công mỹ nghệ đầu tiên đã làm cho nàng không biết chọn như thế nào. Dù sao thời gian của nàng có hạn, cũng không thể học mọi thứ. Cho nên vẫn quyết định bắt đầu từ thứ đơn giản và thực dụng.
Về mặt vật liệu, vật liệu gỗ tương đối dễ tìm hơn. Trong khả năng hiện tại của nàng nếu như đi nghiên cứu đồ gốm, đồ ngọc và thậm chí là vàng bạc gần như không có khả năng. Do đó, điều quan trọng là phải có một bộ dụng cụ trước tiên.
Sở Đường sờ mũi, đứng ở bên cạnh cũng hơi tò mò.
Sở Từ với vẻ mặt thần bí. Sau khi ăn cơm xong lập tức lên núi chặt mấy cây trúc kéo về, thuận tay cũng chặt mấy cây gỗ nhỏ về.
Sau đó bắt đầu làm việc chăm chỉ, chặt cây trúc thành từng que và mài giũa. So với dáng vẻ "ghim kim" thì lúc này thành thạo hơn nhiều. Sở Đường nhìn đến ngây người.
"Chị, chị biết làm diều à?" Sau một lúc lâu, Sở Đường cuối cùng nhìn ra nhịn không được hỏi một câu.
Sở Từ gật đầu. Đời trước em trai ngốc của nàng thích thả diều. Nhưng nó lại nghịch ngợm, ngay cả đồ tốt ở trong tay nó cũng sẽ không cẩn thận phá hư mất. Cho nên nàng bắt đầu học làm con diều. Bởi vì chỉ có con diều nàng làm thì em trai mới có thể giữ thật cẩn thận, sẽ không có một chút hư hao. Sau đó trong 20 năm ở trên chiến trường, mỗi lần nghĩ đến em trai nàng sẽ gửi gắm tình cảm vào con diều. Sau đó sai người ra roi thúc ngựa đưa đồ về.
Cho nên, con diều này là một thứ quen thuộc. Thậm chí căn bản không cần sách Phúc Duyên chỉ dạy.
Trình độ vẽ tranh của nàng không phải cấp bậc đại sư, nhưng dù sao cũng là thứ từ mưa dầm thấm đất. Cho dù không có phí thời gian học qua cũng hiểu biết một ít. Đặc biệt là khi vẽ một vài bông hoa và chim trên con diều lại dễ như trở bàn tay. Bởi vậy không bao lâu, trước mặt hai người có thêm một con diều lớn, phía trên vẽ chính là con cá chép đỏ, màu sắc xinh đẹp.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
37 chương
21 chương
87 chương
50 chương
49 chương