Sở Từ trợn tròn mắt và thở ra: "Đương nhiên là thật, em cũng không nghĩ lại ai muốn cưới người có danh tiếng như chị chứ? Hơn nữa, cho dù có người đồng ý cưới chị còn không muốn gả đâu! Người có khẩu vị nặng như vậy không biết chừng là muốn được chỗ tốt từ chị."
Bản thân nàng còn không rõ mình là người như thế nào sao? Với cân nặng 100 ký, trong nhà còn phải nuôi em trai chưa kết hôn, thậm chí còn đang đi học. Ngoài chút tay nghề đan thì không có lợi thế gì. Gia đình nhà nào đầu óc bị động kinh mới muốn cưới nàng.
Hơn nữa, tính tình nóng nảy này kêu nàng sau khi lập gia đình tam tòng tứ đức, cuộc sống hiền lành giống như Thôi Hương Như thì nàng không làm được. Cho nên chi bằng tương lai kén rể làm chủ gia đình. Người đàn ông kia dám giống như Hoàng Kiến Dân thì tát chết hắn.
Đời trước Sở Từ cũng có một số tiếc nuối. Đó chính là cả đời nàng chưa gả, em trai bởi vì ngu ngốc cũng không cưới ai, làm cho nhà họ Sở không có người nối dõi. Cho nên tiếc nuối này dù sao cũng muốn bù lại trong đời này.
Sở Đường chắt lưỡi, sửng sốt một hồi lâu nói: "Vậy... xác thật cũng là biện pháp tốt. Chúng ta cần phải tiết kiệm nhiều tiền hơn."
"Tiền không phải là vấn đề. Hôm nay thím Quế Vân đưa 200 đồng mua kỹ thuật đan của chúng ta. Hôm nay chị dùng tiền này mua không ít gạo, mì và nồi. Trả trước tiền đặt cọc, sáng mai sẽ có người đưa đến. Chúng ta dùng mấy thứ này nghiên cứu món ăn.
Chờ đến lúc em lên huyện đi học thì chị mở quán ăn vặt ở đó. Nếu bán đồ
ăn không được thì chị bán hàng mỹ nghệ, lấy một số gỗ để khắc mấy món đồ chơi bán, hẳn là có thể kiếm tiền." Sở Từ nói tiếp.
Sở Đường choáng váng: "Chị... em, chúng ta làm hộ kinh doanh cá thể?"
"Hộ kinh doanh cá thể?" Sở Từ sững sờ một lúc sau đó hiểu được: "Không phải rất tốt sao? Có tiền là được."
Mặc dù Sở Từ đến nơi này không bao lâu nhưng vẫn hiểu biết một số từ ngữ.
Hộ kinh doanh cá thể cũng là từ xuất hiện trong những năm gần đây, bình thường chỉ người kinh doanh. Thời buổi này mọi người đều cảm thấy làm ruộng mới tốt, hoặc là cảm thấy đi làm ở trong xưởng mới ổn thỏa, làm buôn bán đó chính là không làm việc đàng hoàng. Nàng nhớ rõ mấy ngày trước còn nghe được người dì nhà bên cạnh mắng con gái nhà mình, nói nếu cô không nghe lời sẽ gả cô cho hộ kinh doanh cá thể tập hét to. Thuận tiện còn nói con trai nhà mình lấy hộ kinh doanh cá thể làm tấm gương hư, để cho con cố gắng đi học.
"Chị ơi, chị thật sự không quan tâm à? Mọi người đều biết kinh doanh là không có bản lĩnh..." Sở Đường hơi rối rắm.
Sở Từ mím môi. Mặc dù nàng không biết chính sách xã hội này, nhưng sẽ tự xem. Những người kinh doanh mặc dù xuất đầu lộ diện không dễ nhìn. Nhưng chỉ cần làm nghiêm túc, ánh mắt nhanh nhẹn thì khẳng định sẽ có được hồi báo. Hơn nữa kiếm tiền không ít hơn làm ruộng.
Không chừng mấy năm sau hộ kinh doanh cá thể này trở thành thân phận được hâm mộ trong mắt người khác.
"Có bản lĩnh hay không không phải người khác định. Chúng ta chỉ muốn nuôi sống bản thân ngày càng tốt, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Sở Từ bĩu môi: "Hơn nữa, hai ngày trước không phải em còn than thở với chị có người đi học văn hóa nói lối thoát gì đó sao? Tại sao mới chớp mắt đã quên rồi? Chị thấy lúc em đọc sách chưa chắc để tâm. Bởi vì thành tích mặc dù tốt nhưng đầu lại chết, sẽ không muốn học thêm, toàn bộ chỉ là một con mọt sách."
"Tại sao câu danh ngôn này được nói ra từ miệng chị lại có mùi vị khác vậy?" Sở Đường nhỏ giọng nói thầm một câu.
Nhưng nghĩ đến những lời Sở Từ vừa mới nói chân mày cũng nhăn lại. Cậu đọc sách chỉ là vì tương lai có thể tìm công việc tốt, nhưng thật ra không có tình yêu nhiệt tình trong tri thức. Giống như Sở Từ nói vậy, là con mọt sách nhưng không thể trở thành người đi học văn hóa thật sự bởi vì trái tim quá nhỏ bé.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
37 chương
21 chương
87 chương
50 chương
49 chương