Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 47
Editor: Mai Tuyết Vân
Sĩ quan vốn còn tưởng phải phí công thuyết phục, lại bất ngờ nghe anh ta nói, ngẩn người, nhìn theo ngón tay của anh. Người này là…Bạch Nhược Oánh đội tưởng Huyết Sắc.
Nhìn Bạch Nhược Oánh rồi lại nhìn sang anh, dù sĩ quan không biết thực lực chính xác của Bạch Nhược Oánh. Nhưng ngày hôm đó, cô có thể mang tới đống thủy tinh thể kia đủ để tiểu đội của cô thăng lên cao cấp. Nên nhiệm vụ lần này mới đưa cô theo, nhưng nói thật, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, không nghĩ Bạch Nhược Oánh sẽ lợi hại đâu. Về phần số thủy tinh thể kia, xem ra tiểu đội Huyết Sắc vô tình có được, hoặc đội viên của cô khá mạng, còn cô nhiều nhất chỉ được có cái dị năng.
Sĩ quan gật đầu: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.’’ Thấy anh cũng nghiêm nghị không ngờ cũng có tâm tư kia. Rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh, xinh đẹp như phù dung, khí chất như sen trắng, một cô gái như thế rất hiếm thấy thời mạt thế, khó trách.
“Được, chàng trai trẻ, cậu có thể lập tức lên chiếc xe đó, còn không biết cậu tên gì?’’ Sĩ quan cho anh lên xe, còn về phần khác sẽ không giúp, muốn theo đuổi người ta, phải dựa vào chính anh rồi.
“Mặc Doãn Cuồng!’’ Nói xong, anh đi về phía xe của Bạch Nhược Oánh.
Nhìn theo bóng lưng của anh, sĩ quan lắc đầu một cái, thật đúng là cuồng vọng! Nhưng người ta có bản lĩnh, đúng là có tư cách kiêu ngạo: “Tiểu Lưu! Hạ lệnh, tiếp tục lái xe đi!’’
Bạch Nhược Oánh ngồi trong xe, nhìn người đến gần, cô ép mình xoay đầu lại, không nhìn anh ta nữa. Nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta không có cách nào phớt lời. Cho đến khi anh lên xe, ngồi kế bên cạnh cô, đột nhiên Bạch Nhược Oánh cảm thấy mặt mình rất đỏ.
Xe tiếp tục lái đi, người trên xe nhìn anh, vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Tần Thiên nhìn Bạch Nhược Oánh, cau mày, Nguyên Ưng cũng không vừa mắt anh, có chút tính toán nhưng lại buông xuống. Người đàn ông này không phải ai cũng có thể thao túng đâu, anh dựa vào bánh bao mà ngủ, bánh bao ấm áp nhất. Lưu Minh nhìn anh một chút, rồi lại nhìn Bạch Nhược Oánh, được, người đàn ông này không tệ, còn phải quan sát thêm.
Hình Phong nhìn anh, rồi nhìn cô, trêu hoa ghẹo nguyệt. Lãnh Thanh Thanh cũng nhìn anh, rồi nhìn Hình Phong bên cạnh mình, không nói gì. Lý Kim Quang liếc nhìn anh, Thiện Lăng Băng cũng nhìn anh, rồi nhìn Tần Thiên, sau đó nhìn Phương Di. Không biết đang nghĩ cái gì, mà xét lại dù anh rất đẹp, tiếc là quá lạnh lùng, cũng không có thế lực. Thế lực của Tần Thiên ở căn cứ rất lớn, cô ta dán thật chặt vào Tần Thiên, giống như còn chưa khôi phục tinh thần được.
[Mai Tuyết Vân: Màn nhìn nhau này hơi cực nha!]
Không để ý đến biểu hiện khác nhau của họ, anh chỉ nhìn Bạch Nhược Oánh, còn Bạch Nhược Oánh thì nhìn ra cửa để che giấu sự khẩn trương của mình.
“Nhớ kỹ tên anh, Mặc Doãn Cuồng.’’ Đột nhiên anh mở miệng, dọa Bạch Nhược Oánh giật mình, nghe anh nói thế, Bạch Nhược Oánh thật ra rất muốn nói, nhớ em gái anh, tại sao chứ? Nhưng cô không thốt nên lời, sau đó anh ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại.
Cảm nhận hơi thở vững vàng của anh, Bạch Nhược Oánh âm thầm thở dài một tiếng. Làm cái gì vậy chứ, thiệt là, làm người khác vội vã cuống cuồng. Nhưng cô không biết, khi cô âm thầm thở dài, thì anh cũng cười khẽ.
Lúc này, trong xe cũng yên tĩnh lại, suốt hành trình, cũng không ai nói chuyện. Lưu Minh nhìn người tựa lên vai mình, tức giận đến mức muốn đạp anh ta xuống, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được.
Xe đang chạy, không biết vì sao mọi người lại thấy càng lạnh, đành phải dựa sát vào nhau. Còn Bạch Nhược Oánh và người áo đen lại giống nhau, nhắm mắt an tĩnh nghĩ ngơi, giống như không muốn bị quấy rầy vậy. Nhìn hai người họ, mọi người có cảm giác không nói thành lời.
Cảm thấy hơi thở bên ngoài không giống, Bạch Nhược Oánh biết thời tiết thay đổi, giống đời trước sẽ bất ngờ có mùa đông. Sau đó mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, khi đó đến thực vật cũng sắp biến dị, thế giới lại càng thêm nguy hiểm.
Đoàn xe quân dụng đi thẳng một đường, gặp phải zombie thì trực tiếp lái xe cán qua. Cho nên ngoại trừ xe lắc lư mấy cái, cũng không có chuyện gì đặc biệt.
Tuyết bắt đầu tan, làm nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, xe quân dụng bình thường tất nhiên sẽ kém xe điều hòa không khí trên xe hàng. Cuối cùng, khi mọi người sắp chịu không nổi, xe ngừng lại, lúc này trời đã tối, lái xe ban đêm không an toàn. Mọi người tìm nơi dừng chân gần đây chuẩn bị nghỉ ngơi dể sáng mai lên đường.
Vì chưa lên quốc lộ, nên xung quanh đường vẫn còn vài căn nhà. Nơi này cũng không có nhiều zombie, chỉ có mười con, dị năng giả quân nhân dọn dẹp zombie, thu gom thủy tinh thể. Mọi người thấy vậy cũng không nói gì, tất cả đều nhớ rõ cái nhiệm vụ thủy tinh thể đó. Nên cảnh này, mọi người đều ghim trong lòng, sau đó xuống xe chuẩn bị cơm tối rồi nghỉ ngơi.
Xuống xe, đi theo đội của mình, mặc dù nói hành động lần này quân đội có phát lương thực, nhưng vẫn có người mang theo lương thực của mình.
Lưu Minh ăn thịt khô trong balo của mình, là bà Bạch tự tay làm cho anh, thật sự rất ngon. Nhìn Lưu Minh ăn ngon miệng, Nguyên Ưng cảm thấy như có nghìn con côn trùng cào xé trong ruột. Mặt dày đi theo Lưu Minh, đoạt lấy mấy miếng thịt khô trong tay Lưu Minh, khiến thủ hạ của mình xấu hổ không thôi.
Bạch Nhược Oánh ngồi một góc ăn thức ăn, vậy mà khi người ta đang ăn vẫn có một người nhìn cô chằm chằm. Đồ ăn có ngon hơn nữa, cũng nuốt không trôi, Bạch Nhược Oánh nhìn Mặc Doãn Cuồng: “Anh muốn ăn sao?’’
“Ừ!’’ Mặc Doãn Cuồng chỉ nói một chữ, nhận lấy mấy miếng thịt khô trong tay Bạch Nhược Oánh. Lần này cô đã nhìn thấy anh cười mỉm, Bạch Nhược Oánh bĩu môi.
“Này, Mặc Doãn Cuồng, anh rất lợi hại, dị năng của anh là gì, tốc độ cũng rất nhanh, dị năng tốc độ sao? Anh từ đâu đến, sao không thấy xe của anh, anh đị bộ đến ư? Trời ạ, đường xa như vậy, đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh. Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao? Còn nữa..’’ Lưu Minh đang ăn thịt khô tò mò nhìn Mặc Doãn Cuồng. Anh phải tính toán thật tốt cho Bạch Nhược Oánh, trước tiên phải bắt đầu tìm hiểu anh, nhưng anh rất lợi hại, cũng đẹp trai, rất xứng với Bạch Nhược Oánh nhà Lưu Minh.
“Bánh bao, bánh nao, anh còn chưa ăn no, em cho anh hết chỗ thịt khô này đi.’’ Thấy Lưu Minh chỉ chú ý Mặc Doãn Cuồng, Nguyên Ưng không vui đoạt lấy thịt khô trong tay Lưu Minh, nhét hết vào miệng.
“Á, thịt khô của tôi, cái tên khốn khiếp này, trả lại đây.’’ Trong nháy mắt đã khiến Lưu Minh chú ý, cuối cùng cũng không hỏi dồn Mặc Doãn Cuồng nữa.
Bạch Nhược Oánh nhìn Mặc Doãn Cuồng, thật ra cô cũng muốn biết anh từ đâu đến và đang muốn làm gì. Thấy cô nhìn mình, Mặc Doãn Cuồng cảm thấy mùi vị của thịt khô này đúng là rất ngon. Ngày thứ hai, mặt trời nhô lên cao, đoàn xe tiếp tục đi, băng tuyết tan rất nhanh, đoàn xe lại đi đường nhỏ. Đất đầy tuyết, cho nên đường cũng tương đối bằng phẳng, nhưng bây giờ mấy lần bánh xe chìm trong bùn sình. Sĩ quan chỉ huy quyết định, mọi người sẽ đi đường quốc lộ.
Mạt thế đã lâu, dị năng giả cũng xuát hiện, nên xe bỏ lại trên đường cao tốc cũng không nhiều. Thỉnh thoảng có vài con zombie lang thang bị xe quân dụng cán nát, liên lạc thông qua đài vô tuyến điện, sĩ quan quyết định sẽ đến căn cứ J trước. Tới đó bổ sung, sửa chữa một đêm rồi đi tiếp.
Trên đường đến căn cứ J, nhìn thấy một đám người lái xe chạy từ căn cứ J ra. Nhìn thời tiết như vậy, sĩ quan cảm thấy hoảng hốt, có cảm giác không ổn lắm giống như cái chết đang ập đến vậy. Nhưng bây giờ mọi người đều an toàn, không phải là anh nghĩ nhiều rồi chứ?
Cuối cùng, cũng tới được cổng vào căn cứ J, nhưng ở lối vào, có một cánh cổng sắt đã ngăn họ lại. Nhìn bên cạnh có một phòng nhỏ, xuyên qua cửa sổ thấy một người đứng gác bên trong.
Binh lính cho họ coi văn kiện xác nhận, người giữ kia nói rõ, muốn cũng được, nhưng mỗi người phải nộp một kg gạo. Đây là giá ưu đãi cho quân đội rồi, người bình thường đều là 3kg, nếu không cũng không được vào.
Người bên quân bộ nghe xong cũng cau mày, cuối cùng vẫn phải đồng ý. Bởi vì giống chỗ họ mà, người ngoài muốn vào căn cứ, không phải cũng phải làm như thế sao? Cuối cùng nộp lương thực, đăng ký xong rồi lái xe vào căn cứ J.
Sau khi kiểm tra một lượt, mọi người không bị thương hay xảy ra tình huống bất thường mới cho phép họ xuống xe. Lúc này, mặt trời vẫn còn ở trên cao, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống cả một vùng đất.
Xuống khỏi xe, sĩ quan đi đến bộ chỉ huy của căn cứ, còn mọi người đều ngồi trong xe, không ai muốn ra ngoài chút nào. Trời càng ngày càng nóng, nghe tiếng nước ngoài cửa sổ chảy ngày càng lớn, thì ra tuyết trên nóc xe cũng đã tan ra.
Mọi người đều đang chờ sĩ quan hạ lệnh, Bạch Nhược Oánh nhắm mắt lại, nhớ đến việc đã lâu không vào không gian. Không biết sen đỏ đã nở thế nào, Bạch Nhược Oánh tập trung tinh thần, thần thức tiến vào không gian. Vậy mà lúc này, anh lại đột nhiên mở mắt, nhìn Bạch Nhược Oánh bên cạnh mình, ánh mắt lóe sáng rồi nhắm mắt lại.
Không khí trong không gian vẫn mát mẻ như thế, hít sâu vài hơi, Bạch Nhược Oánh cảm thấy tinh thần thoải mái không ít. Nhìn vườn ăn trái không xa, có một cây đào hấp dẫn sự chú ý của cô, nghĩ một cái, quả đào ngọt đã đến tay cô. Tiếc là cô dùng thần thực tiến vào không gian, ăn không được, đành phải để đào xuống. Bạch Nhược Oánh đi về phía ao máu, nhìn sen đỏ trong ao, không biết sau khi sen đỏ nở hết sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Nhược Oánh vẫn nghĩ tới anh, Mặc Doãn Cuồng, cái tên có bao nhiêu tự đại kia chứ? Người đàn ông này vẫn luôn theo cạnh cô, không thích nói chuyện, tuy nhiên lại không bỏ qua được sự tồn tại của anh, đây là loại người đàn ông gì thế?
Không lâu sau, Bạch Nhược Oánh cảm thấy sĩ quan đã trở lại, thần thức trở lại cơ thể. Mọi người đều được gọi đến một kho hàng lớn nghỉ ngơi, may mà cũng không cách chỗ này mấy. Đứng dậy xuống xe, đi theo sĩ quan.
Mọi người đi đường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, phải biết trong mạt thế, đa số cuộc sống của mọi người đều như chạy nạn vậy. Nhìn đám người trước mặt, mỗi người đều mặc áo lông rất dày, có chút nào giống đang chạy nạn chứ? Mà bọn họ là ai?
Không để ý đến ánh mắt của họ, mọi người thản nhiên đi về phía kho hàng. Lúc này mọi đồ đạc trong kho hàng đã bị dọn sạch, chỉ có lẻ tẻ vài người, tìm nơi ngồi xuống, Bạch Nhược Oánh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ cau mày lại. Người kính trẻ lấy nồi ra, đốt chút củi, nấu cơm, cơm trưa mọi người đều ăn chung.
Phương Di cả ngày đi theo Tần Thiên, mà anh ta cũng thật dễ tính. Một chút cũng không nhìn ra vẻ nhẫn nhịn, Phương Di nói gì cũng đáp lại đôi câu. Nhưng Thiện Lăng Băng lại tức gần chết, sau đó là Ngải Tiểu Vũ, cũng khinh miệt nhìn Phương Di.
“Chị Phương Di, chị ở đây sao, đã mấy ngày không nhìn thấy chị rồi?’’ Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp đi về phía Phương Di và Tần Thiên.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
138 chương
27 chương