Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 37
Editor: Mai Tuyết Vân
Kể từ khi có Ẩm Huyết, cơ thể cô đối với sự nóng lạnh của thời tiết đều tự điều chỉnh cho phù hợp. Dù trời rét hơn nữa, cô cũng không thấy lạnh, nhưng năng lực này cô vẫn không muốn để lộ. Vì nếu bị người khác nhìn thấy trời lạnh lại không mặc áo lông, sẽ bị nghĩ ra sao? Không còn cách nào khác là phải mặc, nhưng buổi tối hôm nay, hành động của cô cần có tốc độ, nên cô không mặc áo lông. []
Lợi dụng sự uyển chuyển của cơ thể, và dị năng tốc độ của mình, vượt qua trạm gác và tường rào. Bạch Nhược Oánh đến nơi cô đã gặp hổ biến dị lúc trước, thả thần thức ra tìm, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ ở của hổ biến dị.
Xung quanh nó có rất nhiều zombie, phần lớn zombie đều bị con hổ ăn mất đầu. Xem ra hổ biến dị đã ăn sạch tinh thể trong đầu chúng, nhìn hành động của hổ biến dị, có một số zombie muốn rời đi. Không biết là theo bản năng, hay là chúng đã bắt đầu có sự thông minh.
Nhưng sao hổ biến dị có thể cho chúng toại nguyện, cuối cùng mấy con zombie cũng ngã xuống, còn hổ biến dị cảm tháy hai mắt nó đã khá hơn nhiều. Nhìn hổ biến dị, không biết nó đã ăn bao nhiêu thủy tinh thể zombie, con ngươi bị súng nả thương đã khép lại, trở về màu đỏ. Thấy nó muốn đi, Bạch Nhược Oánh tiến lại gần, còn hổ biến dị giống như cảm thấy gì đó, nhìn về phía Bạch Nhược Oánh.
Bị con hổ nhìn chằm chằm, Bạch Nhược Oánh run lên một cái, chẳng lẽ con hổ đã phát hiện ra cô? Ngồi yên một lúc, Bạch Nhược Oánh lắc mình tiến vào không gian, thả thần thức ra. Bạch Nhược Oánh nhìn thấy khi cô tiến vào trong không gian, nơi đáy mắt của hổ biến dị lóe lên một tia nghi ngờ. Chẳng lẽ chỉ số thông minh của hổ biến dị cũng thay đổi rồi?
Chỉ số thông minh của hổ biến dị thay đổi, có liên quan đến thủy tinh thể của zombie sao. Nếu như vậy, zombie ăn thủy tinh thể của đồng loại, sau khi tiến hóa, trí thông minh của chúng cũng giống như con người ư? Hay là còn cao hơn?
Bạch Nhược Oánh cảm thấy lo sợ, nếu trí thông minh của zombie cao hơn loài người thì sao? Cô không dám nghĩ đến, không được, con hổ biến dị trước mặt này không thể giữ lại.
Hổ biến dị vừa cảm thấy có một luồng sát khí nguy hiểm ép sát mình, vậy mà ngay lập tức lại đột nhiên biến mất.
Sự thông minh của hổ biến dị mới được hình thành, nó cảm thấy nơi này có nguy hiểm. Nhớ lại có gặp mấy kẻ vào buổi sáng, nghĩ đến cơn đau đớn mù mắt, sự thù hận dâng lên trong đầu con hổ, cả Bạch Nhược Oánh cũng cảm thấy được hận ý này.
Hổ biến dị lại muốn rời đi, nhân cơ hội này, cô vừa muốn ra khỏi không gian, nhưng bất ngờ lại xuất hiện một hơi thở khác thường khiến cô dừng bước. Không biết từ đâu lại xuất hiện một kẻ mặc áo đen, anh ta bổ một đao về phía hổ biến dị. Cảm nhận được nguy hiểm, hổ biến dị tránh né. Thấy con hổ né được, anh ta cau mày, một đao chém xuống chỉ sượt qua da khiến hổ biến dị bị xước.
Bạch Nhược Oánh cảm thán trong lòng, người đàn ông này rất lợi hại. Hổ biến dị bị thương rất tức giận, nó gầm lên với anh ta, phát động thế tấn công. Nó giương nanh múa vuốt, nhào về phía anh ta, anh né được, xoay người chém một nhát, lưỡi đao chém trúng chân trước của hổ biến dị.
“Gào!’’ Hổ biến dị vung cái đuôi dài, đánh về phía anh ta, người đàn ông nhảy lên đồng thời bổ một đao xuống cái đuôi cọp. Bạch Nhược Oánh chỉ nghe một tiếng “keng’’, cô khiếp sợ, không ngờ cái đuôi của nó lại cường hóa đến mức cứng như sắt thép. Anh ta thu đao về, đứng một bên, cô mới nhìn rõ được mặt anh ta.
Chân mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng hơn sao, con ngươi đen tuyền sâu không thấy đáy, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi phiếm hồng, khuôn mặt hoàn mỹ như thiên thần. Khiến cho người ta cảm thấy những từ đẹp đẽ để hình dung một người đàn ông như hào hoa, cao to, anh tuấn, mạnh mẽ, đều tụ hội trên người anh ta.
Người đàn ông này khiến Bạch Nhược Oánh cảm thấy, là một tổng thể kết hợp từ báo, hổ, sói, sư tử và chim ưng, tính tình ngạo nghễ, giống hệt như chúa tể muôn loài. []
Bạch Nhược Oánh không hiểu sao tim mình lại đập nhanh như vậy, cô đưa tay đặt lên trái tim. Dĩ nhiên, cô không phải là dạng vừa thấy anh ta đã lập tức yêu. Nhưng lại có một cảm giác quen thuộc khiến trái tim của Bạch Nhược Oánh rối loạn. Vậy mà trong tích tắc, cô đã khôi phục bình thường ngay sau đó.
Mùa đông giá rét, nhưng anh ta chỉ mặc một cái áo da, nhìn hình dáng chiếc áo, cô còn thấy được cơ thể cường tráng của anh. Người đàn ông thấy một chiêu kia không thành lại trở tay làn nữa, vung thanh đao trong tay lên, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy trên lưỡi đao có mang theo lưỡi đao gió*. Anh ta dùng sức bổ một đao xuống, hổ biến dị kêu thảm thiết, cái đuôi cường hóa rơi dưới đất.
*lưỡi đao gió: gió kết thành hình lưỡi đao, uy lực rất lớn.
Cô ở trong không gian nhìn toàn cảnh, người đàn ông này rất mạnh, nếu như là cô, có thể làm được như vậy không chứ?
Anh không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của thú biến dị, phi thân qua, đầu hổ biến dị rời khỏi thân thể, anh thu đao lại. Vốn muốn đến gần đầu hổ, nhưng đột nhiên anh cảm nhận được điều gì đó, xoay người rời đi.
Thấy anh đã đi xa, Bạch Nhược Oánh tò mò liếc mắt nhìn sang. Sau đó cô đi ra ngoài, nhìn đầu hổ biến dị bị anh chặt xuống, tìm được một viên thủy tinh đỏ thẫm, không ngờ nó là thú biến dị cấp bốn. Ban ngày còn là cấp ba, không nghĩ nhanh như thế đã tăng cấp. Chắc nó đã nuốt không ít zombie, còn là zombie biến dị, mới tiến hóa nhanh như vậy. Nghĩ thế Bạch Nhược Oánh lấy thủy tinh thể của con hổ.
Chính anh không cần, không phải cô cướp, nghĩ thế cô vui vẻ ném thủy tinh thể vào không gian, rồi mới nhìn xác hổ biến dị nằm dưới đất.
Sau tận một thế kỷ, vì thực phẩm thiếu hụt, phần lớn động vật lại biến dị, mọi người đều không có thịt ăn. Một lần tình cờ, có người giết chết một động vật biến dị, nhưng anh ta quá đói, cũng rất thèm thịt, không chịu đựng nổi mới ăn thịt thú biến dị. Lúc ăn thì rất ngon, nhưng sau khi xong lại tỉnh ra, sợ mình sắp chết, bị lây virus trở thành zombie rồi bị người ta giết chết.
Cho nên anh ta không nói với ai, lén lút che giấu, nhưng đợi rất lâu, anh phát hiện ăn thịt thú biến dị không biến thành zombie. Có thể giải thích rằng ăn thịt thú biến dị đều không sao, cuối cùng chuyện này được các quốc gia chứng thật, sau đó mọi người bắt đầu kiếp sống ăn thịt.
Ném xác con hổ biến dị vào không gian, Bạch Nhược Oánh xoay người rời đi. []
Bạch Nhược Oánh không biết khi mình lắc người rời đi, ở nơi hổ biến dị vừa chết đó xuất hiện một người đàn ông. Còn chính là người đã giết hổ biến dị, anh nhìn theo bóng lưng của cô chạy càng lúc càng xa, cuối cùng xoay người rời đi.
Còn có thứ cô không biết, khi Bạch Nhược Oánh ném viên thủy tinh cấp bốn vào không gian, ao máu trong không gian xảy ra biến đổi. Nó hấp thụ thủy tinh thể, khi bị ao máu hấp thụ hết, đóa sen đỏ lại bung cánh, từ từ nở rộ từng chút một.
Đúng lúc đó, người đàn ông áo đen vốn đã xoay người rời đi chấn động, anh nhìn về phía Bạch Nhược Oánh sau đó cau mày, cũng đi về phía ấy.
Nhìn đồng hồ, trời sắp sáng, Bạch Nhược Oánh tăng tốc về thành phố, vượt qua trạm gác trở về biệt thự của mình. Nằm trên giường, nhớ đến chuyện tối hôm qua, đột nhiên Bạch Nhược Oánh sờ bung mình, hơi đói, cô lắc người tiến vào không gian.
Trong không gian sao lại có một mùi hương ngọt ngào như thế? Cái gì, sen đỏ, nở hoa rồi ư? Nhưng tại sao lại nở một chút, đã xảy ra chuyện gì? Còn thủy tinh thể cấp bốn của cô đâu?
Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, phát hiện trong không gian chỉ có thủy tinh cấp một và cấp hai, còn viên thủy tinh cấp bốn không thấy đâu. Cô tò mò, nhìn sen đỏ bên trong ao máu, thủy tinh thể đó không phải bị nó hấp thụ chứ? Nhưng nhìn sen đỏ mở ra một chút, chẳng lẽ muốn sen đỏ nở hết phải có rất nhiều thủy tinh thể cấp bốn trở lên sao? Hả?
Bạch Nhược Oánh cảm thấy năng lực của mình tăng lên một chút? Chẳng lẽ sen đỏ nở càng lớn cấp bậc của cô cũng tăng lên. Nghĩ thế, Bạch Nhược Oánh liền vui vẻ.
Nhưng bây giờ mới chỉ là phán đoán của cô, còn phải tìm được thủy tinh thể cấp bốn để chứng thực mới được. Hoàn cảnh bây giờ như thế, thủy tinh thể cấp bốn rất hiếm.
Nhớ trước khi tận thế, cô có thu gom được rất nhiều đồ ăn vặt, ngày mai phải phân phát cho mọi người.
Đồ ăn vặt cô để trong không gian, vừa nhìn thấy thủy tinh thể trên bàn, Bạch Nhược Oánh nhớ lại khi mình đi ngang qua vài nơi, cũng thỉnh thoảng có nhìn thấy vài con zombie bị tách đầu.
Xem ra chuyện thủy tinh thể có trong cơ thể zombie sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Sợ là mọi người đã nghi ngờ đến khả năng này. Đến lúc ấy thời đại đen tối này sẽ bước sang một trang sử mới, có thể trở thành chuyện có một không hai trong lịch sử, niên đại của cường giả mạnh nhất!
Ăn uống no say, cô trực tiếp ngủ trong không gian, linh khí bên trong rất nhiều, thích hợp cho việc tăng thực lực của cô.
Trời đã sáng, mọi người rời phòng, từ khi tận thế đến nay, đây là đêm đầu tiên ngủ ngon giấc. Bà Bạch làm bữa sáng trong bếp, ông Bạch và ông Hình nghe tin tức gần đây. Bạch Nhược Oánh giúp mẹ một tay, còn Lưu Minh thì xoa mắt, mơ mơ màng màng bước từ phòng ra trên khóe miệng còn có một dấu vết khả nghi.
Vì hấp thụ năng lượng thủy tinh thể, nên dị năng của mọi người đã lên cấp hai. Ở trong đám dị năng giả đều là cấp một, bản lĩnh của họ đã không nhỏ rồi.
Ăn xong bữa sáng ngon lành, mọi người quyết định đến công hội xem một chút, có thể tiếp nhận nhiệm vụ gì ở đó hay không. Mặc dù bọn họ an toàn trong thủ đô, nhưng không ai chắc có thể nhàn nhã bao lâu. Tình hình tận thế có xảy ra biến hóa gì hay không, không người nào nói trước được. []
Đi tới công hội, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập, nhìn danh sách nhiệm vụ công hội thông báo, Bạch Nhược Oánh lựa chọn.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
1209 chương
58 chương
248 chương
11 chương
14 chương
35 chương
32 chương