Qua hai ngày, Oánh Tú nhận được túi tiền Vệ di nương đưa tới, lần này thủ công tinh xảo hơn không ít, đẹp hơn hẳn cái đưa cho Khổng di nương. Oánh Tú gác túi tiền lên bàn trà, đúng lúc này Thanh Bích dẫn Tiểu Hồng tới.
Tiểu Hồng kính cẩn thỉnh an Oánh Tú: "Đại tiểu thư."
"Tiểu Hồng, ngươi tới Thẩm phủ đã bao nhiêu năm rồi?"
"Hồi tiểu thư, Tiểu Hồng bảy tuổi tới Thẩm phủ, tới nay đã mười năm."
"Vậy cũng coi như là người cũ của Thẩm phủ." Oánh Tú lười nhác tựa ra sau, duỗi tay khảy khảy chậu cây Bão Cầm mang tới, "Nhắc tới, ngươi và Tử Yên trong viện bọn ta cũng coi là đồng hương, nghe nói quê các ngươi nạn hạn hán nhiều, thu hoạch không tốt, cho nên các nhà đều bán nữ nhi tới kinh thành đúng không?"
Oánh Tú âm thầm đánh giá Tiểu Hồng, với độ tuổi này nàng ta nên sớm kết hôn, cho dù không thể rời khỏi Thẩm phủ cũng nên gả cho một gã sai vặt tương xứng.
"Nhà của Tử Yên cô nương khá xa chỗ của nô tỳ." Tiểu Hồng cúi đầu, hai tay nắm chặt.
"Hôm nay gọi ngươi tới vì chuyện gì ngươi biết không?"
"Nô tỳ không biết." Tiểu hồng bỗng nhiên quỳ xuống.
Oánh Tú thở dài, phân phó Thanh Bích đỡ nàng ta đứng dậy: "Ngươi không cần sợ hãi, hôm nay ta gọi ngươi tới chẳng qua có vài việc muốn hỏi."
Ánh mắt Tiểu Hồng lộ rõ vẻ hoảng sợ, cắn chặt đôi môi.
"Thời điểm ngươi vào phủ chính là đi theo làm việc trong viện của mẫu thân, sau được điều tới bên Khổng di nương, chớp mắt cũng đã năm năm, Khổng di nương vốn không được sủng ái, lại không có lòng tranh sủng, ngươi ở Hương Hà Viện tuy là đại a hoàn như so với một nha hoàn tam đẳng trong viện phu nhân cũng không bằng đúng không?"
Thanh âm của Oánh Tú nhàn nhạt truyền vào tai nàng ta, "Trong Hương Hà Viện chỉ có mấy nha hoàn, Khổng di nương cũng không tính là chủ tử đứng đắn, cuộc sống của các ngươi chắc hẳn rất nhàn hạ. Đúng rồi, ca ca của ngươi sắp thành hôn rồi đúng không? Ta cũng nghe Tử Yên nói, mấy ngày nay quê các ngươi hạn hán nghiêm trọng, đồng ruộng không thể thu hoạch, đừng nói tích cóp tiền cưới vợ, ngay cả ấm no cũng đã không đơn giản. Ca ca ngươi có tới Thẩm phủ tìm ngươi?"
"Đại ca huynh ấy có tới, chỉ là..."
"Chỉ là ngươi không có tiền, không thể giúp Đại ca mình nhiều như thế." Oánh Tú tiếp lời nàng ta, "Nếu có thể về làm việc bên cạnh mẫu thân, cố gắng thêm hai năm, nói không chừng ca ca ngươi có thể cưới được tức phụ."
"Đại tiểu thư minh giám, nô tỳ trung thành tận tâm với Khổng di nương, tuyệt không hai lòng." Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Oánh Tú, vội giải thích, "Đại ca đã đi tìm học nghề thợ mộc trong kinh thành."
"Ngươi có biết Khổng di nương suýt bị hại không?" Oánh Tú khẽ cười, thấy nàng ta sửng sốt, tiếp tục, "Chuyện bánh quế hoa lần trước ngươi hẳn cũng biết."
"Nô tỳ cho rằng bánh quế hoa kia chỉ là không cẩn thận." Tiểu Hồng lại cúi đầu, nơm nớp lo sợ mà đáp.
"Ngươi nghĩ đây chỉ là hoài nghi? Bánh quế hoa là chính ngươi lấy từ phòng bếp, nếu Khổng di nương ăn nhiều một chút, tới lúc đó ảnh hưởng tới mạng người ngươi cũng không thoát được quan hệ!" Oánh Tú bỗng nhiên cao giọng, "Ngươi có biết đạo lý một vinh cùng vinh hay không?"
"Nô tỳ tuyệt đối không có lòng hãm hại Khổng di nương." Tiểu Hồng quỳ xuống thật mạnh.
Lần này Oánh Tú không cho Thanh Bích đỡ nàng ta lên: "Ta biết không phải ngươi hại di nương, nhưng ngươi biết kẻ đứng sau là ai!"
Tiểu Hồng do dự một hồi, lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
"Thời gian ngươi ở Thẩm phủ không ít, nương của ngươi lại sinh một đôi đệ muội, muội muội kia hẳn cũng đã sáu bảy tuổi, nếu lần này hôn sự của ca ca ngươi không thành, cha mẹ ngươi nhất định sẽ bán nó đi, đổi tiền cho ca ca ngươi cưới vợ." Oánh Tú biết Tiểu Hồng không làm h ại Khổng di nương, nhưng nếu toàn bộ người trong Hương Hà Viện không trung thành với bà, cho dù đứa nhỏ này được sinh hạ, một chút sơ sẩy cũng có khả năng xảy ra vấn đề.
Nói nàng có lòng riêng cũng được, không đành lòng cũng không sao, nếu đã làm, nàng sẽ tận lực giúp Khổng di nương.
Tiểu Hồng vừa nghe nàng nói vậy liền luống cuống: "Đại tiểu thư, Mẫn Nhi mới sáu tuổi, chỉ là một tiểu hài tử, cái gì cũng không biết, căn bản không thể hầu hạ ai." Nàng đã làm nô tỳ, ngày tháng bị người ta sai sử một mình nàng chịu đã đủ rồi, hà tất phải kéo thêm người nhà vào.
"Ta có thể giúp ca ca ngươi an bài một chút, có điều ngươi cũng phải giúp ta một việc." Đi đến bước này, Oánh Tú rốt cuộc cũng nói thẳng, nếu ép buộc, sớm muộn cũng có một ngày phản kháng, không bằng nàng dùng lo lắng trong lòng nàng ta làm dụ hoặc, như thế mới có thể lâu dài, "Ta có thể giúp ca ca ngươi tìm một việc trong Kiều phủ, không phải ngươi nói mình trung thành tận tâm với Khổng di nương sao, như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ có thể trung thành tận tâm với bà ấy, xem trọng bà ấy và hài tử trong bụng, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì, ngươi có khả năng làm được không?"
Tiểu Hồng lập tức gật đầu.
Lúc này Oánh Tú mới nhẹ giọng: "Khổng di nương là người dễ ở chung, ngươi là đại nha hoàn của Hương Hà Viện, thời điểm nên có khí thế bắt buộc phải có, chủ tử các ngươi tính tình yếu đuối, ngươi không thể cũng giống như vậy."
Tiểu Hồng ngẩng đầu, đáy mắt tràn trề trông mong. Có thể được chủ tử tín nhiệm đối với nàng đã là sự khẳng định, mặc kệ là Khổng di nương hay Đại tiểu thư, tương lai bọn họ có thể cho nàng rất nhiều ân huệ.
Tiểu Hồng là người thông minh, Oánh Tú không cần nhiều lời nàng ta liền hiểu ý tứ bên trong, chờ nàng ta ra ngoài, Oánh Tú mới hạ bút viết phong thư cho Cẩn Trạch, sai Thanh Bích nhờ người đưa qua.
Vẫn là phải cho mẫu thân kính yêu của nàng chút việc làm, quá thanh nhàn, bà ta lại đi lo lắng hôn sự của nàng.
Thời tiết trong kinh thành dần trở lạnh, mùa thu cứ đi qua như vậy, ngủ một giấc, mở cửa sổ ra, gió đông lập tức ùa vào. Oánh Tú nhịn không được mà rùng mình, lúc này đã là giữa tháng mười một, thêm mấy ngày nữa Khổng di nương sẽ sinh.
Phân phó Tử Yên chiếu cố phân than lửa cho Hương Hà Viện, đừng để ở thời điểm này lại nhiễm phong hàn.
Mà ở Định Vương phủ, Tề Hạo Minh đã ở đó mấy ngày, trên người là một tiểu nam hài bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, lẩm bẩm nhìn Tề Hạo Minh, rất nhanh lại cúi đầu giả bộ ngủ.
Tề Hạo Minh cúi đầu nhìn hài tử chơi đùa, không nói gì, một tay cầm sách đọc.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Định vương phi Mục Nhiễm Tranh dẫn theo một nha hoàn tới, thấy nhi tử của mình còn nằm trên đùi Tề Hạo Minh liền kêu to: "Mặc Nhi, còn không qua đây, không được nằm bò trên đùi Hạo Minh thúc thúc của mình như thế."
Túc Mặc, hài tử được gọi là Mặc Nhi kia không tình nguyện mà đi tới bên cạnh Định vương phi: "Mặc Nhi đã cẩn thận không để Minh thúc thúc đau, Minh thúc thúc, đúng không?"
Tề Hạo Minh buông cuốn sách nhìn hài tử hai mắt tròn vo nhìn mình, cười nói: "Tứ tẩu, không sao, nó chỉ bò một lát."
"Cái gì là một lát, tính tình nó ta còn không hiểu sao, khẳng định là nằm ngủ quên." Mục Nhiễm Tranh điểm nhẹ lên trán hài tử, "Công khóa hôm nay đã hoàn thành chưa? Đợi lát nữa cha con trở về chắc chắn sẽ kiểm tra!"
Túc Mặc rụt người về, có chút sợ hãi, lại nhìn Tề Hạo Minh, bay nhanh ra cửa: "Minh thúc thúc, chờ con viết chữ xong sẽ quay lại tìm người!"
"Định tính của Mặc Nhi không tồi, rất giống tẩu tử."
Mục Nhiễm Tranh nhận cái chén trong tay nha hoàn đưa qua cho y: "Không tồi chỗ nào? Tướng công trở về nó mới ngoan, ngày thường ta quản không được, mấy ngày nay có đệ thật tốt, để nó đi theo đệ học được ít chữ."
Mỗi ngày ở Định vương phủ Tề Hạo Minh đều dùng thuốc hai y sư kia điều chế. Độc đi thì dễ điều dưỡng mới khó, thân mình y đã bị ăn mòn ngần ấy năm, nếu rút hết độc đi một lần chưa chắc đã tốt, không bằng bọn họ đi chậm một chút, tương lai tác dụng phụ sẽ ít đi rất nhiều.
"Hôm qua có Tứ ca của đệ nên ta không hỏi, y phục này đệ muốn ta làm thêm một bộ, rốt cuộc là tặng cho ai?" Thấy y đã uống thuốc xong, cho nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Mục Nhiễm Tranh thân là nữ nhân tâm tư đương nhiên tinh tế, với sự hiểu biết của nàng với Tề Hạo Minh, chuyện dụng tâm như vậy, trước nay nàng chưa từng thấy.
Thấy nàng đã đoán được vài phần, trên mặt Tề Hạo Minh lộ vẻ ngượng ngùng khó có: "Cũng không biết nàng thích hay không."
"Đệ dụng tâm như vậy, nàng ấy đương nhiên thích, nếu nàng ấy không thể hiểu tâm ý của đệ, thê tử như vậy, cưới về cũng khó hòa hợp." Thấy y xấu hổ, Mục Nhiễm Tranh cười hỏi tiếp, "Không ngại nói tẩu tử biết là cô nương nhà ai chứ?"
"Là nữ nhi của thông chính tư phó sử Thẩm Hạc Nghiệp."
"Thẩm đại nhân?" Mục Nhiễm Tranh nghĩ nghĩ, "Đệ là nói trưởng nữ của ông ta, Thẩm Oánh Tú, là cô nương khi đó còn hứa gả cho Tưởng Tam công tử?"
Tề Hạo Minh gật đầu.
Mục Nhiễm Tranh không nói nữa, chuyện của Thẩm Đại tiểu thư này nàng có nghe nói một ít, khi đó hôn sự với Tưởng gia khiến hai nhà đều thấy xấu hổ, sau lại truyền một vài lời đồn không hay về cô nương ấy, nói Đại tiểu thư Thẩm gia coi thường thân mình Tưởng Tam công tử, có ông ngoại là Kiều đại học sĩ chống lưng nên tính cách rất bá đạo.
Nếu thật là vậy, Tề Hạo Minh sao có thể nhìn trúng? Dù chưa từng gặp Thẩm Oánh Tú nhưng Mục Nhiễm Tranh tin ánh mắt của y sẽ không lệch lạc tới thế.
Buổi tối chờ Túc Công kiểm tra công khóa của nhi tử xong về phòng, Mục Nhiễm Tranh liền đem chuyện này nói với hắn. Túc Côn lập tức sốt ruột: "Cô nương nhà ai, thanh danh tốt không, có phải tính tình điêu ngoa không biết chăm sóc người khác không?"
Mục Nhiễm Tranh mỉm cười kéo hắn ngồi xuống: "Xem chàng kìa, gấp cái gì, thiếp cũng chưa gặp Thẩm tiểu thư kia, có điều nếu đệ đệ đã thích, phẩm tính hẳn cũng không kém."
"Sao có thể không lo lắng, nữ nhân trong hầu phủ có ai là đơn giản, sau gả vào còn có một Gia Cát gia, nếu người đệ ấy thích chưa từng trải sự đời, đừng nói là nâng đỡ, cuối cùng chỉ chuốc thêm phiền phức!" Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nếu đã thích, Đông Thi cũng nhìn thành Tây Thi, căn bản không phân rõ tốt xấu.
"Chàng cũng nên tin tưởng ánh mắt của đệ ấy, Thẩm Đại tiểu thư kia từ nhỏ đã mất mẫu thân, khó tránh khỏi sẽ chịu xa lánh, lời đồn bên ngoài đương nhiên không thể tin." Nhìn phản ứng của phu quân nhà mình, Mục Nhiễm Tranh không khỏi cảm thấy buồn cười, biết hắn vì chuyện Tề Hạo Minh rơi xuống nước năm đó mà có chút nóng nảy, vội vuốt ve lồng ngực an ủi hắn.
"Ánh mắt gì chứ? Nếu đã thích, đệ ấy nào còn tâm trạng đi quản đẹp xấu mập ốm, nàng xem tiểu thiếp mới Trương công vừa nạp xem, lão tiểu tử đó thế mà nói với ta cái gì là nữ tử tài khí, chẳng qua là một phấn hồng dung tục!"
"Vậy ánh mắt của tướng công chàng thế nào?"
Túc Côn còn đang nghĩ ngợi đủ loại khả năng, bên tai đột nhiên truyền tới một câu như vậy, hắn ngây ra, lập tức lấy lòng: "Ánh mắt của ta đương nhiên rất tốt, vừa nhìn liền chuẩn, nương tử nàng là thê tử tốt nhất trên đời này!"
"Vậy chàng cũng nên tin tưởng ánh mắt của đệ đệ mình." Mục Nhiễm Tranh khẽ cười. Thế nhân tuyệt đối không ngờ rằng nam nhân trên chiến trường giết chóc vô số này ở trước mặt nàng lại có bộ mặt đáng yêu như thế.
Túc Côn nghĩ nghĩ, vẫn không khỏi lo lắng: "Không được, ta là ta, đệ ấy là đệ ấy, sao có thể giống nhau!"
"Vậy chàng muốn thế nào? Như vậy đi, ngày khác cử hành yến hội trong phủ, mời tiểu thư các nhà tới đây, thuận tiện mời luôn Đại tiểu thư Thẩm gia đó."
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
24 chương
68 chương
21 chương
10 chương
51 chương
11 chương
10 chương
15 chương