Chính là tình địch vô tung vô ảnh sống trong lòng ông ta, khiến người thân cận với ông ta nhất bất lực, nói ra là vô cớ gây rối, dù sao cũng đã là người chết, nói không ra, nghẹn ở một chỗ cũng là loại thống khổ. Kiếp trước Tề Hạo Thịnh cũng khắc cốt ghi tâm nhớ Liễu Nhứ Nhi như thế. Oánh Tú thấy Thẩm Hạc Nghiệp hồi tưởng lại mà có chút thương cảm, không nhắc lại, chỉ nhẹ nhàng cho qua, trên mặt trước sau vẫn duy trì ý cười dịu dàng: "Không biết cha còn giữ bức họa của nương không? Có thể cho Tú Nhi mang về không?" Thẩm Hạc Nghiệp đi tới kệ sách phía sau, từ một nơi hẻo lánh lấy ra một bức họa, mở dây cột ra, bên trong là hình ảnh Kiều Tình Nhiên yên lặng ngồi trên núi giả, ánh mắt nhìn về một hướng, không biết đang nhìn thứ gì nhưng ánh mắt vô cùng điềm nhiên. "Đa tạ cha." Oánh Tú cẩn thận cuộn bức họa lại, bỏ vào bao. Thẩm Hạc Nghiệp muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ duỗi tay sờ tóc nàng: "Đi đi." OoOoO Ngày tám tháng tám chính là sinh thần của Oánh Tú, tháng tám vừa qua, người tới tặng lễ nối đuôi mà tới. Năm nay Nhị bá Kiều gia trở về, Đại biểu ca cũng trở lại, hơn nữa còn có Trần Bảo Lâm của Bình Dương Vương phủ, ngay cả Thiệu Thư Dao cũng để tâm, lễ vật năm nay nhiều hẳn hơn năm trước, Oánh Huệ nhìn tới ghen ghét sắp phát điên. "Ngay cả họ cũng tặng, bây giờ phải làm sao đây?" Oánh Tú tuy cao hứng nhận quà nhưng đáp lễ là điều không thể thiếu, hiện tại không khỏi đau đầu. Thi Nhã vỗ nhẹ trán nàng, cười mắng: "Xem muội kìa, đã nói là quà tặng sinh thần, còn đáp lễ gì chứ, chờ tới sinh thần các nàng muội cũng tặng không phải là xong rồi sao?" "Đây là của gia gia, đây là của nãi nãi, đây là phần của Đại bá, chỗ này là của Đại bá mẫu, đây là phần của Nhị bá, còn đống này là các ca ca tỷ tỷ đưa, ta nhất thời không thể nói rõ, danh sách ở đây!" Nhị tử Kiều Thiệu và hai vợ chồng trở về chính vì hôn sự của Thi Nhã, vừa lúc trùng sinh thần của Oánh Tú, nhiều năm không gặp, vừa ra tay đều rất hào phóng. "Nếu Nhị cữu cữu không đưa danh sách, muội biết đáp lễ cho ai đây?" Oánh Tú nhìn hộp lớn hộp nhỏ đặt đầy trước mắt, không biết nên khóc hay cười, Kiều gia đông người như vậy, lớn nhỏ đều tặng quà, đặc biệt là Kiều lão phu nhân và Kiều lão gia tử, lễ vật đưa tới đều vô cùng quý trọng. "Sợ cái gì, cứ coi như của hồi môn, chậm rãi mà tính." Oánh Tú nhận lấy tờ danh sách, cẩn thận đọc: "Sao ngay cả Nhị biểu tỷ phu cũng tặng lễ tới?" Trong miệng Thi Nhã đang ăn trái cây, nói rất đương nhiên: "Ừ, là ta kêu chàng chuẩn bị." "Biểu tỷ, muội thật sự không đủ khả năng, còn phải đáp lễ nữa!" Oánh Tú kéo cánh tay của nàng ấy, tiếp tục đọc, tới cái tên, thấy ba chữ Tề Hạo Minh, nàng liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Kiều Cẩn Trạch. Kiều Cẩn Trạch gật đầu: "Danh sách là Thi Nhã viết, cái tên cuối cùng là ta bảo muội ấy thêm vào." "Ngài ấy đưa đồ tới Kiều phủ?" Oánh Tú nhìn Cẩn Trạch từ trong đống đồ lấy ra một hộp gấm không nhỏ, mở ra mới thấy là một bộ trà cụ thủ công tinh xảo, bốn chén trà ngọc trong sáng lả lướt, ở giữa là một ấm trà và một bình kín. "A, tâm ý của Tề Nhị thiếu cũng quá rõ ràng, có điều Nhị ca, Tú Nhi của chúng ta và ngài ấy không quá thân thiết, tặng quà như vậy hình như rất dễ bị người ta phê bình." Thi Nhã cầm một chén trà nhìn nhìn, nhẹ nhàng gõ lên một cái. "Ngài ấy nói tự mình đưa tới sẽ gây thêm phiền toái cho Tú Nhi, không bằng đưa cùng đồ của phủ chúng ta tới." Oánh Tú đoán Cẩn Trạch hẳn đã biết cái gì, dựa vào tác phong của huynh ấy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Tề Minh Hạo. Ngày ấy chỉ mời một bữa trà mà thôi, không ngờ y lại nhân cơ hội này đưa quà tới, khiến nàng không có lý do cự tuyệt. Oánh Tú không khỏi muốn cười, y đây là nhớ lời nàng nói không muốn lén lút trao nhận, cho nên mới thay đổi biện pháp biến nó thành lễ vật công khai sao? "Cũng không giống lắm, Nhị ca, có phải huynh và Tề Nhị thiếu đã lén lút ước định gì không?" Thi Nhã híp mắt nhìn Cẩn Trạch, vẻ mặt không tin. Kiều Cẩn Trạch cười vô tội: "Ta có thể ước định với y cái gì, chẳng qua là hay qua lại mà thôi." "Ai biết huynh chứ?" Thi Nhã quay đầu kể với Oánh Tú những lễ vật khác. Trong thời gian đó Thẩm phu nhân có tới một chuyến, trong phủ có khách, bà ta cũng phải gặp mặt tượng trưng một lần. Lý thị cũng tới, có điều nghĩ tới nữ nhi đã đính hôn, tiểu tử Kiều gia này chỉ có thể xem thuận mắt lại không có khả năng trở thành con rể của mình, hận không thể có thêm một nữ nhi mười ba mười bốn tuổi. Dùng cơm trưa xong, Kiều Cẩn Trạch và Thi Nhã trở về, tháng mười nàng ấy thành thân, mấy tháng này Kiều phu nhân gia tăng huấn luyện với nàng ấy, tới Thẩm phủ nửa ngày cũng là nàng ấy làm nũng cầu xin. Tiễn bọn họ đi, Oánh Tú nhìn tất cả lễ vật, nhất thời không có chủ ý, thời điểm nhận quà là vui vẻ, đời điểm đáp lễ là khó khăn, cũng không thể đưa y như đúc trở về, còn phải sáng tạo một chút mới khiến mọi người vui vẻ. "Tiểu thư, đây là đồ Đại thiếu gia buổi sáng mang tới, thấy người có khách nên để đồ lại rồi trực tiếp rời đi." Thanh Bích đưa cho nàng một cái hộp dài, mở ra liền thấy một bộ đồ thêu công tinh xảo, lễ vật tuy không quá quý trọng nhưng tâm ý mười phần. Oánh Tú khẽ cười: "Kỳ Chí muốn ta thêu cho đệ ấy món đồ, thôi, nếu tiểu gia hỏa đã tặng đồ tới, vậy làm cho đệ ấy một món là được." "Vậy còn những thứ này?" Thanh Bích hầu hạ Oánh Tú bảy tám năm, cũng là lần đầu tiên thấy tiểu thư nhà mình nhận nhiều lễ như vậy. "Đem tới nhà kho sắp xếp rồi khóa lại, những món nào có thể thì cứ đặt ở đây." Oánh Tú chỉ vào cái giá bên cạnh, kêu Thanh Bích cẩn thận thu dọn. Trong Thẩm phủ, Thẩm phu nhân không cắt bớt chi tiêu, ăn uống, đi lại của Oánh Tú, mà ít châu báu Oánh Tú nhận được, ngoại trừ đồ Kiều gia mỗi năm đưa tới thì chính là tích cóp của Kiều Tình Nhiên vì nàng, có lẽ sớm đã đoán được bản thân không thể ở cạnh nhìn nữ nhi trưởng thành, ngay cả trang sức dùng trong ngày xuất giá, Kiều Tình Nhiên cũng đã đặc biệt chuẩn bị. Ngày tám, Thẩm Hạc Nghiệp trở về Thẩm phủ trước thời gian, một nhà dùng bữa sinh thần, nhận đồ từ Thẩm phu nhân và Lý thị, Oánh Tú đều dịu dàng cảm tạ. Thẩm Hạc Nghiệp đặc biệt vui vẻ, uống không ít rượu, buổi tối sắp ngủ có chút choáng váng. Thẩm phu nhân sai người mang nước lạnh tới giúp ông ta lau mặt, thấy ông ghé vào giường không cử động liền đẩy đẩy ông: "Lần này Kiều gia tặng lễ cũng quá khoa trương, chẳng qua là sinh thần mà thôi, mỗi năm đều có, cứ làm như là chúc thọ vậy." Thẩm Hạc Nghiệp đỏ mặt ngồi dậy, nhìn Thẩm phu nhân: "Kiều gia tặng là ý của Kiều gia, nếu bọn họ đã nguyện ý đưa thì cứ đưa, Tú Nhi từ nhỏ đã không có nương, bọn họ muốn quan tâm nó nhiều hơn một chút cũng là lẽ thường." "Nói như vậy là người làm mẹ kế như thiếp không tốt, đây còn không phải là đánh vào mặt mũi chúng ta, mắng chúng ta không chăm sóc nó tốt sao?" Mỗi năm Kiều gia đưa đồ tới ngày càng nhiều, vào Vân Thư Viện chính là vào túi tiền của Oánh Tú, mỗi lần Oánh Huệ tới nháo Thẩm phu nhân đều rất đau đầu, nói là vì sao sinh thần của mình ông ngoại không tặng nhiều như thế. Đường gia có thể giống Kiều gia sao? Nếu giống, Đường Uyển bà còn gả cho người ta làm vợ kế? "Nàng nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ này tóm lại là một mình cô đơn, Kiều gia quan tâm nhiều một chút cũng là họ nguyện ý, cứ tùy bọn họ đi." Thẩm Hạc Nghiệp nặng nề thở dài, mùi rượu theo đó lan tỏa. Thẩm phu nhân lau cánh tay giúp ông ta: "Cũng mong lời ngài nói là thật, chỉ là nhiều năm như vậy, trong lòng ngài có phải vẫn chưa quên được người kia không?" Sắc mặt Thẩm Hạc Nghiệp thoáng thay đổi, giãy giụa đẩy bà ta ra, lạnh giọng: "Nàng nói bậy gì thế hả? Sao lại đi so đo với người đã khuất?" Giờ phút này trong lòng Thẩm phu nhân đặc biệt ủy khuất, bà rõ ràng cũng là cô nương nhà lành gả vào, thê tử trước có nữ nhi đã không nói, di nương có tới hai người, vừa vào đã mang thân phận vợ kế, mấy năm nay cho dù bà không làm gì quá tốt nhưng cũng không đến nổi kém, ngay cả nữ nhi của thê tử trước cũng giúp ông ta nuôi dưỡng, vậy mà ông ta vẫn không thể quên được người nọ. Chuyện ghen tuông bất đắc dĩ này, Thẩm Hạc Nghiệp cũng bất đắc dĩ. "Được rồi, nàng đó, cả ngày chỉ suy nghĩ miên man, ta và nàng phu thê cũng sắp mười năm rồi, ta có suy nghĩ gì nàng còn không rõ ràng sao?" Thấy bà ta ủy khuất chẹp miệng, Thẩm Hạc Nghiệp vội kéo bà ta qua dỗ dành, "Hiện tại hài tử đều đã lớn, hai năm nữa Tú Nhi sẽ gả ra ngoài, trong phủ còn ba hậu bối, tính cả hài tử trong bụng Khổng di nương là bốn, có nàng nhọc lòng, Thẩm phủ mới an bình như vậy." "Thế hôn sự của Tú Nhi ngài thấy thế nào?" Thấy ông ta đã nhắc tới, Thẩm phu nhân dứt khoát ném sự tình cho ông ta, "Nữ nhi ngài nói nàng không vội, không vội thì lại kéo dài thời gian, tới lúc đó mọi người lại trách một mình thiếp." "Được rồi được rồi, ngày mai ta tự mình đi hỏi, tự mình đi hỏi, được rồi, mau ngủ đi." Thẩm Hạc Nghiệp vừa nói vừa ôm lấy Thẩm phu nhân. Gió hạ từ bên ngoài thổi vào, ánh nến khẽ lay động, người trong màn trướng đong đưa, đêm dài. OoOoO Ngày nóng bức trôi qua, thời tiết dần ôn hòa, Oánh Tú kêu Bão Cầm mang chậu đặt khối băng ra ngoài, thân thể quá rét lạnh ngược lại không tốt. Nàng cúi đầu thêu một túi tiền, đây chính là món quà Thẩm Kỳ Chí đưa tới, nàng đang tự tay thêu tên lên trên, xung quanh có hoa văn vô cùng xinh đẹp. "Tiểu thư nghỉ ngơi chút đi, người thêu cả buổi sáng rồi." Tử Yên mang chén canh bánh trôi đến, "Bình Nhi đã bỏ thêm ít khế người thích ăn nhất, người nếm thử đi." Oánh Tú đặt túi tiền lên bàn, lau sạch tay, múc thử một muỗng bỏ đưa vào miệng: "Ừ, tay nghề của Bình Nhi ngày càng lên, khế thắng ít đường, Bình Nhi mua từ đâu đấy?" "Không phải mua, Bình Nhi nói sáng sớm bà tử mang tới phòng bếp, nói là tiểu thư sai người làm." Sao nàng lại không nhớ chính mình cho người đi mua thứ này chứ? Oánh Tú múc múc chén canh, trong lòng có vài phần cân nhắc: "Vậy kêu Bình Nhi làm nhiều một chút, các vện đều đưa qua, khế thắng đường này không dễ mua được." Oánh Tú dùng hết chén canh, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu túi tiền. Đợi mặt trời xuống nữa, Oánh Tú mới thêu xong mấy chữ kia, xoa cổ. Nàng xuống giường ra ngoài đi dạo mấy bước, hôm sau lại thêu những phần còn lại, lại đính thêm vài viên trân châu, túi tiền cứ thế là hoàn thành. Gọi Tử Yên vào, phân phó nàng ấy mang túi tiền qua Khánh Trúc Viện, Oánh Tú chuẩn bị ra ngoài một chuyến, vì Thi Nhã biểu tỷ chọn một phần đại lễ thành thân. Cho Hương Lăng qua bẩm báo Thẩm phu nhân, Oánh Tú cùng Bão Cầm ra Thẩm phủ.