Tiêu Húc cúi đầu đứng ở bên cạnh nghe trưởng tử phủ Tướng quân răn dạy, tiến lên nửa bước trầm giọng khuyên nhủ: "Cha đừng gấp gáp, ngày mai con rước dâu thay tam lang." "Thúi lắm, chẳng lẽ mày còn có thể  thành thân thay nó?!" Hầu gia dựng râu trợn mắt tiếp tục nổi giận, âm thanh rống phải rung trời. Tiêu Húc lại vô cùng giữ bình tĩnh, ánh mắt chuyển đến trên người ấu đệ tính cả tuổi mụ cũng chỉ mới mười ba, tiểu tử chưa trưởng thành, giúp một tay bái đường cũng có thể. Cảm nhận được lửa nóng mãnh liệt trong ánh mắt huynh trưởng, Tiếu Minh khẽ nâng mặt nhe răng về phía hắn—— Tiếu gia có truyền thống không tốt đó là hãm hại người, nắm đấm của ai cứng rắn người đó quyết định, chịu tiếng xấu cho người khác luôn là người yếu thế, khổ quá mà! Chờ tam ca trở lại sẽ bị đánh chết, rõ ràng hắn đã thấy cô nương Thôi gia không bằng lòng lấy, người giúp một tay bái đường nhất định sẽ bị ghi hận cả đời! "Có lẽ huynh ấy hơi đi dạo xa sẽ trở lại thôi ạ...... Không cần đệ giúp một tay." Sau khi Tiếu Minh đấu tranh trong lòng một phen, rốt cuộc đưa ra quyết định phản kháng đề nghị của huynh trưởng và cha. "Người đâu, may gấp cho tứ lang một bộ tân lang." Tiếu đại tướng quân không nói hai lời lập tức phân phó tôi tớ chuẩn bị sẵn sàng. Người lãnh binh đánh giặc chú trọng bày mưu nghĩ kế, lo trước nghĩ sau, không thể nào bởi vì tam lang "có lẽ về kịp" mà mặc cho chuyện này tự do phát triển. Một lát sau, Tiêu Húc, Tiếu Minh thối lui khỏi thư phòng, huynh trưởng đưa mắt nhìn xuống ấu đệ đột nhiên hỏi "‘Dụng binh chi pháp, vô thị kỳ bất lai, thị ngô hữu dĩ đãi chi; vô thị kỳ bất công, thị ngô hữu sở bất khả công dã.’ giải thích xuất xứ, hàm nghĩa." "《 Thiên thứ chín 》trong《Binh pháp Tôn Tử》" Bị hỏi vấn đề quen thuộc Tiếu Minh há mồm là trả lời cực kỳ có thứ tự, "Không ôm tâm lý may mắn kẻ địch không tới, phải chuẩn bị đầy đủ trận địa sẵn sàng đón quân địch; không ôm tâm lý may mắn kẻ địch không công kích, phải tiến hành phòng ngự bền chắc không thể phá vỡ."  (*Thiên chứ chín trong Binh pháp Tôn Tử nói đến hành quân. Trong Binh pháp Tôn tử có 18 thiên hay 18 chương) "Không tệ." Tiêu Húc khẽ gật đầu, lại nghiêm mặt bổ sung, "Ca ca cho đệ thêm sáu chữ —— học đi đôi với hành." Dứt lời, hắn cũng bước nhanh rời đi. Thật ra thì, về chuyện tam đệ  mất tích trong lòng Tiêu Húc mơ hồ có chút thấp thỏm, một tuần trước hắn đã mang theo tư binh của phụ thân giăng lưới tìm kiếm, cho đến bây giờ không có một chút tăm hơi, chuyện này tuyệt không phải đơn giản như bề ngoài! Sau giữa trưa ngày kế đó, Tiêu Húc mang theo gia binh của Uy vũ gia ra khỏi thành trăm dặm đón đội ngũ đưa dâu, sau đó đưa sắp xếp bọn họ nghỉ chân ở dịch quán cách Hầu phủ không xa. Bình thường, dịch quán chỉ cho quan viên từ trên tới nhậm chức ở, Thổ hoàng đế Tiêu gia rõ ràng đang đối xử đặc biệt trái lệ với khách Thôi gia. (Thổ hoàng đế là vua một cõi, chúa ở một địa phương nào đó) Điểm này làm Uyển Như rất hài lòng, kiếp trước nàng không được Tiếu đại lang tự mình nghênh đón, cũng không được đối xử cao cấp như vậy, rất hài lòng, thông qua màn vải đỏ thẫm đang rủ xuống nàng len lén quan sát Tiêu Húc vô số lần, phát hiện hắn dù vóc người, ăn mặc, ngôn hành cử chỉ hay dung mạo cũng không được gọi là thô tục, mặc dù khôi ngô nhưng cũng không dọa người, nghĩ đến, huynh đệ đồng bào cũng sẽ không khác biệt quá lớn đâu nhỉ?  Tiếc nuối chính là Thôi Uyển Như không thể tiến lên một bước quan sát đại huynh tương lai đã lập tức bị đưa vào gian phòng, người ca ca kia bỏ mặt tân nương đi tới tiệc rượu. Qua ba lần rượu, đại lang Tiếu gia khách khí ước định với Thôi Văn Khang canh giờ ngày mai chính thức rước dâu, rồi sau đó mới nói chuyện với Tạ Tuấn Dật về cuộc sống tốt đẹp trong mơ của tân lang tân nương, một lát sau hắn đang định đứng dậy cáo từ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng binh lính la lên truyền đạt mệnh lệnh. "Báo ——!" Sau một tiếng thì không còn động tĩnh gì nữa, trong lòng Tiêu Húc không khỏi căng thẳng, chỉ có chuyện cực kỳ quan trọng lính liên lạc mới có thể đột ngột chạy tới quấy rầy đãi khách, chỉ có truyền tin tức không tiện để người khác nghe người kia mới tạm thời không nói tiếp như vậy. Hắn vội vàng đứng dậy, tự mình ra cửa kê lỗ tai vào lắng nghe, rồi sau đó lập tức mỉm cười chào Thôi Văn Khang và Tạ Tuấn Dật: "Vi huynh có việc gấp cần xử lý, tạm thời đi trước một bước, ngày mai gặp lại." Dứt lời, vị quan ngũ phẩm tiểu tướng quân Quả Nghị Đô Úy như một cơn gió   nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm. Chỉ để lại hai huynh đệ Thôi Văn Khang và Tạ Tuấn Dật nhìn nhau, sau một lát sau Tạ Tuấn Dật nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ, hôn lễ xảy ra biến cố gì?" "Hắn có nhắc tới ngày mai, có lẽ không liên quan gì đến hôn lễ? Chẳng lẽ có chiến sự?" Chân mày Thôi Văn Khang nhíu chặt, suy nghĩ. Trong chốc lát đó hắn thật sự muốn hôn lễ thất bại, không để cho muội muội chịu uất ức; trong chốc lát lại cảm thấy nếu không gả cho lang quân nhà đại tướng quân, không chừng kế mẫu còn có thể bán Uyển Như cho chỗ nào đó không chịu được. Cuối cùng, vẫn là mình không có tiền đồ, không thể cho muội muội một con đường phía trước phát triển hơn. Cứ như vậy, cả đêm Thôi Văn Khang không chợp mắt được. Sáng sớm hôm sau, gia đinh phủ Uy vũ hậu tạo thành một đội ngũ rước dâu náo nhiệt, dưới sự vây xem của dân chúng đánh trống, thổi kéo khảy đàn, vui mừng vô cùng đi tới cửa dịch quán. Đang đứng ở trên bậc thang dịch quán, đại cửu ca đang cười ngây ngô ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời ngẩn ra. Phía trước đội ngũ, ở trung tâm, người mặc trang phục tân lang cưỡi trên con ngựa đỏ thẫm lại là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi! Rõ ràng trên hôn thư viết tam lang Tiếu gia mươi chín tuổi, Hiệu úy mười chín tuổi lãnh binh có thể có dáng vẻ trắng trắng mềm mềm thế này?! Thôi Văn Khang mở trừng hai mắt, miệng há to, tay phải đưa lên, chỉ vào Tiếu Minh định quát hỏi, Tiêu Húc đã bước lên trước một bước đứng ở trên bậc thang kéo bả vai hắn, nghiêm túc nói: "Đêm qua tam đệ ta bị đâm, bị thương không có cách nào tự mình rước dâu, chuyện này liên quan đến bí mật quân vụ tạm thời không thể lộ ra!" "......" Thôi Văn Khang nghiêng đầu nhìn Tiêu Húc cao to lực lưỡng một lát sau không nói ra được một chữ, chỉ cảm thấy trước mắt chợt biến thành màu đen. Bị thương đến rước dâu cũng không đi được, vậy hắn sắp chết hay còn sống?! Còn bí mật quân vụ, rõ ràng là lấy cớ chặn miệng mà! "Không được nói bậy bạ, muội muội ta không thể xung hỉ cho người ta!" Thôi Văn Khang giảm nhẹ giọng xuống nói ra những lời này, hắn thậm chí còn muốn cao giọng bổ sung một câu "hủy hôn", đáng tiếc không có quyền lực này, chỉ có thể lập tức kêu đồng bộc ngăn cản cửa, kéo dài nói: "Chờ hắn tốt rồi trở lại rước dâu." "Tân nương gả qua tất nhiên đệ đệ ta sẽ tốt lên, yên tâm, thương thế của nó không nặng chỉ là tạm thời có chút không có sức lực mà thôi. Thôi Văn Khang, hôm nay là ngày tốt không thể chậm trễ được." Tiêu Húc dứt lời lập tức trở mặt, con dao vung lên cao giọng hét: "Phá cửa, lên cho ta!" Theo như phong tục của bổn triều, người ngang hàng không thể gọi thẳng tên, tiểu tướng quân Tiếu gia gọi cả họ tên người ta là có ý đe dọa, chọc đối phương càng tức giận. Chính lúc hai người đang miệng lưỡi sắc bén đấu ngầm nhau, quần chúng vây xem vẫn chưa biết chuyện gì cả. Nhà tân nương ngăn cản cửa, nhà chú rễ phá cửa đây đúng là phong tục thành thân, ở kinh thành mọi người tương đối ôn hòa hơn là dùng thơ đấu... Phương pháp phá cửa ở biên thùy cũng tương đối bình thường, để cho những gia đinh bạo lực phá cửa càng bình thường hơn. Không bình thường chỉ là, trong lúc xuất giá hỗn loạn đại cửu ca chủ sự  đàn gái và Tạ biểu ca mất tích trong đội ngũ đưa dâu, song song bị chặn miệng nhét vào xe ngựa cho nô tỳ của hồi môn ngồi, yên lặng đi đến phủ Uy vũ hậu uống rượu mừng. Vũ phu thô bạo! Bị trói gô, Thôi Văn Khang ở trong xe ngựa nức nở, gấp đến độ thiếu chút nữa chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, đã sớm nghe nói biên quan có phong tục cướp cô dâu còn tưởng rằng là nghe sai đồn bậy, không ngờ chính mình thấy tận mắt! Đây là ngày vui cả đời của muội muội, tại sao có thể gả cho tân lang bị trọng thương không dậy nổi? Tại sao có thể gặp phải nhà chồng tương lai lỗ mãng không giảnh đạo lý kia chứ?! Thôi Văn Khang vừa nóng vừa giận nhưng bắt người Tiếu gia cũng không được gì, ở trước mặt cường quyền tuyệt đối không có đạo lý nói chuyện, sau đó không lâu, hắn và Tạ Tuấn Dật cùng nhau bị vang đến một chỗ sân vắng vẻ trong Hầu phủ. Trong sương phòng, trên án kỷ đã bày xong trên một bàn tiệc, ví dụ như cơm thủy tinh, cá chép phi hành, dê con màu mỡ, tôm tươi cua rang, gấu hươu cần gì là có cái đó. Thôi Văn Khang, Tạ Tuấn Dật bị trói được gia đinh do Tiêu Húc chỉ huy đặt trên một chiếc ghế bành, chỉ thấy sau khi hắn vỗ tay ba tiếng, mấy cô nương trẻ đẹp nối đuôi mà vào, thị cơ kiều mỵ lập tức theo hầu hai người, ống tay tung bay nhảy múa, ca kỹ vui múa tấu đàn tấu sáo, bốn Hồ Cơ quần áo hở hang theo tiếng nhạc và tiếng hát nhẹ nhàng tung bay, nhảy lên xoay tròn...... Tạ Tuấn Dật nhất thời trợn mắt mà nhìn, khẽ nhếch miệng lên bị bộ ngực trắng nõn của Hồ Cơ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, Thôi Văn Khang thì từ đầu chí cuối đều hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Húc, hai mắt gân như muốn tràn ra máu. "Khang đệ." Đại lang Tiếu gia nửa ngồi ở bên cạnh hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai, chân thành tha thiết nói, "Hai nhà chúng ta là kết thân không phải kết thù, tin tưởng ta, tam lang cũng không bị gì nặng chỉ là tạm thời không thể tỉnh táo, qua hai ngày là có thể chuyển biến tốt. Sau khi ăn uống xong, bái đường kết thúc ta sẽ dẫn đệ đi náo động phòng." Dứt lời, Tiêu Húc cũng không quan tâm Thôi Văn Khang chất vấn quát mắng, bước nhanh ra khỏi sương phòng chạy tới đại đường mời khách khứa. Ngụ ý của hắn là lễ thành hôn này phải hoàn thành, chờ tất cả đều hoàn thành rồi mới thả đại cữu huynh ra ngoài nhìn tân lang còn sống mới tốt nhất. Song song khi đó, Thôi Uyển Như đang vui vẻ được hỉ nương dẫn dắt nâng quạt tròn cưỡi ngựa yên, bước qua chậu lửa, bái thên địa, liệt tổ liệt tông, sau đó chóng mặt nghe người đứng ở bên cạnh mình đọc một bài thơ, nàng vội để quạt tròn xuống trộm liếc mắt tân lang, đang chuẩn bị hành lễ với hắn, kinh ngạc phát hiện—— vị tiểu đệ ôm con gà này là ai?! "Cúi chào!" Tiểu đệ ôm gà không tiếng động há miệng, ý bảo Thôi Uyển Như đừng lề mề. Nàng thật sự nghẹn họng không biết nói gì, lần này kiên quyết không bỏ trốn, kết quả hôn lễ lại không thể so với kiếp trước, lần trước len lén bái đường với mình còn là một con người, lúc này đây quang minh chính đại phu thê đối bái lại là con gà! "Đệ là người phương nào? Tân lang đang ở đâu?" Thôi Uyển Như quỳ gối trên bồ đoàn đứng thẳng lưng dùng giọng nói rất nhỏ hỏi, dù thế nào đi thì nữa giờ phút này đang quỳ ở chính giữa phòng lớn, nhỏ giọng nói chuyện người khác cũng không nghe được. "Tam ca của ta nằm trên giường hôn mê bất tỉnh ở bên trong, tạm thời không đứng dậy được." Vẻ mặt Tiếu Minh không biểu cảm nhưng môi khẽ nhúc nhích, dùng giọng nói vịt đực khó nghe nhanh chóng tỏ rõ sự thật, "Ca ca của tỷ bị đại ca của ta bắt giữ, bái hay không bái, tranh thủ thời gian quyết định." Được rồi, thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thôi Uyển Như gần như không chút do dự lập tức khom người dập đầu —— tốt xấu gì súc sinh này cũng đại biểu cho con thứ của Uy vũ hậu, cắn răng gả thôi! "Tỷ cũng không tệ lắm. Tẩu tẩu tốt, tiểu đệ bên này xin chúc mừng." Tiếu Minh nhẹ giọng lầu bầu một câu, đồng thời cầm cổ gà để nó dập đầu đáp lễ. Sau khi dập đầu là lễ kết tóc, hai bên nam nữ phải cắt chút ít tóc của mình, cột thành “kết tóc”, sau đó để ở trong hầu bao do tân nương bảo quản. Thôi Uyển Như dùng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn về phía tứ lang Tiếu gia, âm thầm thề, nếu người này dám lấy một cộng lông gà ra bỏ vào trong hầu bao, nàng sẽ hủy hôn tại chỗ, dù sao phong tục của bổn triều cũng cởi mở hơn, nữ nhân tái giá cũng nhiều. Cũng may, Tiếu Minh lấy ra một bó tóc đã sớm chuẩn bị, sau khi Thôi Uyển Như nhận lấy mới phát hiện chùm tóc này đã nhiều ngày chưa rửa sạch đã rối tung lên, trên sợi tóc còn mang theo vết máu khô khốc!  "Đầu hắn bị thương?" Đây không phải là lúc cạo đầu trị liệu lấy xuống chứ? Kiếp trước chưa từng nghe nói chuyện này? Là bởi vì mình thay đổi chủ ý làm tất cả đều trở nên không giống như trước kia? "Ừ." Tiếu Minh Vi hơi cau mày, có chút bận tâm vết thương của huynh trưởng. Đầu! Vậy cũng thật là nguy hiểm, trong lòng Thôi Uyển Như cũng căng thẳng, khẽ run tay thắt tóc hai người vào lại với nhau rồi bỏ vào hầu bao, đồng thời yên lặng van xin trời xanh đừng để nàng sống lại mà còn phải chịu khổ hơn. Sau đó, tứ lang Tiếu gia mang theo tân nương đi tới bên ngoài phòng tân hôn, gọn gàng linh hoạt  đẩy miệng gà trống ra đổ nửa ly rượu mạnh, hoàn thành lễ hợp cẩn, lại bắt nó đối bái với Thôi Uyển Như lần nữa, đến đây buổi lễ kết thúc. "Dẫn đi, nuôi cho tốt." Nói xong hắn ném con gà trống tới trên người người hầu, sau đó đưa tay ra làm động tác “mời” tam tẩu mới nhậm chức, để nàng đi qua bình phòng nhìn tân lang trong phòng. Thôi Uyển Như im lặng nhìn động tác lần này của hắn, cha mẹ chồng chia ra ở ngoại viện, nội viện mời khách khứa, đại ca Tiếu gia đưa đến cửa nhà cũng biến mất trong nháy mắt, vì vậy, trong nội viện Hầu phủ lớn như thế này cũng chỉ do vị thiếu niên mười ba mười bốn này một mình làm chủ? Nàng hít sâu một hơi, tận lực đè nén lửa giận dùng giọng nói uất ức chua xót hỏi: "Nhà các ngươi, phải cho ta câu trả lời thỏa đáng chứ nhỉ?"