Sống lại giúp anh làm vua thời mạt thế
Chương 6 : Mạt thế tới.
Ngày 12 tháng 12 năm 2012, khắp nơi trên thế giới bị sương đen bao phủ, theo thời gian dần trôi, sương mù ngày càng dày đặc, cũng bắt đầu xuất hiện sấm sét, các đài phát thanh lớn tranh nhau đưa tin về cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này, mọi người tranh nhau chụp ảnh.
Tại lầu hai biệt thự thành phố W, Lữ Mộc lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh tượng như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, bình tĩnh nhớ lại, còn mấy tiếng đồng hồ nữa toàn thế giới này sẽ rơi vào ngủ say, hôm sau tỉnh lại thứ phải đối mặt chính là địa ngục nhân gian.
"Mộc Mộc, anh có thể vào không?" La Phong đứng ngoài cửa gõ nhẹ cửa phòng, gã chưa từng phải làm như vậy bao giờ, trước đây Lữ Mộc dính gã, không cần gã chủ động đi tìm, nhưng hiện tại Lữ Mộc đã lâu rồi không chủ động đi tìm gã, khiến gã cảm thấy bất an, đồ cổ còn chưa thu vào tay, gã không thể để Lữ Mộc tiếp tục lạnh nhạt gã được nữa.
"Có chuyện thì nói, không cần vào." Lữ Mộc nhíu mày.
"Mộc Mộc, dạo này em sao vậy? Em tức giận vì chuyện bữa tiệc hôm đó sao? Người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, anh không yêu cô ta, Mộc Mộc, em biết anh rốt cuộc yêu ai mà, ngoan, đừng tức giận nữa, để anh đi vào, chúng ta đã lâu còn chưa nói chuyện."
"Cút!" Lữ Mộc nghĩ nếu cậu còn tiếp tục nghe gã nói nữa, cậu sẽ không kịp chờ tới mạt thế mà giết gã trước.
Câu trả lời của cậu khiến La Phong sững sờ, gã cũng không kiên nhẫn tiếp tục nữa mà bỏ đi, còn đồ cổ, hôm khác tìm người trực tiếp mở ra két sắt, nếu Lữ Mộc không cho gã mặt mũi, gã cũng không cần tiếp tục làm quân tử, Lữ Mộc hiện tại cũng không có thể làm gì được gã.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Lữ Mộc quay đầu tiếp tục nhìn khu vường ngoài cửa sổ, nơi đó dì Lý đang nhổ cỏ.
Không biết qua bao lâu, dì Lý đang bận rộn đột nhiên ngã xuống, Lữ Mộc ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong khu biệt thự bóng người thưa thớt, thấy vậy, cậu xoay người đi tới giường lớn.
Một hồi nữa cậu cũng sẽ ngã xuống, cậu không muốn nằm trên mặt đất, đang nghĩ như vậy, Lữ Mộc còn chưa lên giường cứ như vậy ngã xuống cuối giường.
"A ~ a ~ cút ngay, đừng cắn tôi" Ngoài cửa sổ không ngừng truyền tới tiếng thét chói tai, khiến Lữ Mộc đang gần thức tỉnh bực mình nhíu mày, cưỡng bức bản thân mở hai mắt ra, trong giây lát nhận ra được cái gì, Lữ Mộc phản xạ có điều kiện, bật dậy đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, mặt dì Lý xanh đen, mắt đã không còn con ngươi, chỉ còn tròng trắng mắt, môi đen thui, mép còn dính chút thịt chưa kịp nuối xuống, dù một bàn chân bị đứt rời mắt cá chân, chỉ còn dính chút thịt, vẫn cố chấp kéo lê cái chân bị đứt đuổi theo quản gia cả người toàn máu ở phía trước, ở phía sau quản gia lại là một cô giúp việc đã bị xé rách bụng.
"Gừ, gừ." Từ trong miệng dì Lý vang lên tiếng nuốt thức ăn như dã thú, bà không nói chuyện, chỉ có thể dùng loại thanh âm này biểu đạt khát vọng đối với cục thịt phía trước.
"Thiếu gia, mau cứu tôi, thiếu gia, thiếu gia!" Quản gia trong lúc tuyệt vọng vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Lữ Mộc đứng trước cửa sổ, ánh mắt u ám lập tức khôi phục lại ánh sáng, như một người đi trong sa mạc lâu ngày nhìn thấy ốc đảo :"Thiếu gia! Thiếu gia! Mau cứu tôi!"
Nhưng dù quản gia gào thét thế nào, Lữ Mộc dường như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, trên mặt không có chút biểu cảm, cứ đứng như vậy, mãi đến khi quản gia bị cắn cổ, không kêu ra tiếng được nữa, sau đó nhìn dì Lý và người giúp việc đang kéo ruột bị lòi ra ăn quản gia đang hấp hối.
"Nhoàm, nhoàm, nhoàm." Tiếng nhai thịt quanh quẩn biệt thự, xa xa không ngừng truyền tới tiếng thét chói tai, nhìn mấy tên cỏ đầu tường (gió chiều nào theo chiều nấy) thấy lợi quên nghĩa chết thê thảm như vậy, Lữ Mộc cong cong khóe miệng, xoay người xuống lầu, cậu phải nhìn cận cảnh quản gia bị ăn sau đó trở thành một con tang thi khiếm khuyết.
Mà ban công phòng ngủ khác, La Phong mới vừa tỉnh lại đã bị tình cảnh ăn thịt người trước mắt làm kinh sợ ngẩn người.
Sau đó còn chưa chờ gã thích ứng tất cả trước mắt, quản gia vừa bị coi như đồ ăn đã kéo một thân xác thối rữa hướng phòng ngủ lầu hai gào thét.
"Bùm bùm!" Theo thanh âm vật thể ngã xuống đất vang lên, La Phong như mới tỉnh giấc từ ác mộng, cả người đầy mồ hôi, bị tiếng gào thét ép cho liên tiếp lui về phía sau, mãi đến khi đụng rớt bình hoa ở trên tủ phía sau mới dừng lại, hít một hơi thật sâu, La Phong tĩnh táo lại lần nữa trở về trước cửa đổ, nhưng khi La Phong thấy Lữ Mộc ngoài cửa sổ, tim gã dâng lên cổ họng.
"Mộc Mộc, mau lên đây, nguy hiểm đó." Trong mắt La Phong tràn đầy lo lắng hô lên.
Lữ Mộc mặc kệ La Phong, cậu hưng phấn nhìn tang thi cách ngày càng gần, móng tay trong chớp mắt dài ra, da bàn tay nhanh chóng cứng rắn, nhanh chóng di chuyển tới tang thi phía trước.
"Phốc phốc phốc." Hai tay thay phiên, ngón tay nhanh chóng xuyên qua hộp sọ, rút ra lại lần nữa xuyên qua hộp sọ.
Tang thi vừa mới giơ tay muốn bắt cục thịt trước mắt, một giây sau đã không còn nhúc nhích ngã xuống đất, mỗi con tang thi, trên mặt hay đỉnh đầu, hoặc hai bên tai đều để lại năm lổ thủng, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, chỉ mấy mấy giây.
Vẫy vẫy máu đen trên tay, Lữ Mộc ngẩng đều nhìn lầu hai, cười chế giễu La Phong đang ngẩn ngơ trước cửa sổ, không tiếng động nói ra hai chữ chờ tôi.
La Phong che ngực, hiện tại trong lòng gã vô cùng bồn chồn, nó đập vô cùng nhanh, không phải là bởi vì sợ hãi, là động tâm là kinh diễm, Lữ Mộc máu tanh tàn nhẫn như vậy khiến gã vô cùng hưng phấn, làm gã muốn chinh phục, hơn nữa Lữ Mộc lúc nào trở nên lợi hại như vậy, móng tay xuyên thấu hộp sọ đó là sao chứ? Tình trạng người ăn thịt người là xảy ra chuyện gì ?
Mang theo nghi vấn, La Phong mở laptop ra, bấm vào trang tin tức, đập vào mắt là đủ loại tin tức người ăn thịt người, còn có thông báo khẩn cấp chính phủ ban bố, nói bệnh độc bùng nổ, không cho mọi người ra ngoài, không tiếp xúc với người bị cắn, một khi bị cắn hoặc bị cào, mười đến hai mươi phút sau sẽ hoàn toàn bị lây nhiễm, biến thành xác chết biết đi ăn thịt người, nếu phát hiện bị cắn thì phải lập tức cách ly, hoặc phá hủy đầu, vậy mới có thể ngăn lại công kích người lây nhiễm.
La Phong đập tay lên bàn, không cẩn thận làm rớt bút máy, khom lưng định nhặt lên, vừa nghĩ :"Phá hủy đầu sao, Mộc Mộc vừa nãy tấn công vào đầu dì Lý cùng mấy người khác, khiến bọn họ hoàn toàn ngã xuống, Mộc Mộc cũng xem tin tức sao?" Nhưng mà tay mò nửa ngày mới phát hiện bút lăn tới góc bàn, bàn tay không hướng vào trong được, La Phong vô thức đánh vào bàn, một giây sau cái bàn đột nhiên ngã xuống, La Phong giật mình nhìn tay gã, lại nhìn cái bàn đã ngã xuống, trong mắt tràn đầy không thể tinh, tuy nói cái bàn này không đến tình trạng bản thân không nhấc lên nổi, nhưng cũng phải dùng hai tay, dùng sức nhiều mới được, nhưng vừa nãy gã chỉ là vô thức đánh một cái, nó đã ngã xuống, La Phong vội vàng đi tới bên giường đặt tay ở dưới giường, dùng chút lực đã lật toàn bộ giường, La Phong hưng phấn, cái giường này cũng không nhẹ, được làm theo yêu cầu của gã, tuyệt đối là cỡ 300 cân (150kg), mà mình chỉ hơi dùng 3 phần sức lực nâng lên đã có thể lật cái giường hơn mấy trăm cân.
Chứng minh được khí lực của mình lớn đến khó thể tin, đây là xảy ra chuyện gì? La Phong trầm tư nhứo tới khoảnh khắc móng tay của Lữ Mộc dễ dàng xuyên thấu hộp sọ xác chết biết đi, trong mắt lóe lên ánh sáng, nắm chặc tay, gã dùng hết sức đấm xuống mặt đất, rồi giơ tay lên, trên sàn nhà xuất hiện một cái hố cỡ quả đấm, nhìn lại nắm tay, chỉ hơi trầy chút, thậm chí ngay cả chút máu cũng không có, lại nhìn sàn nhà làm bằng đá, loại đá này cứng hơn sọ người, sờ làn da trên nắm tay, phát hiện rất cứng rắn, hít sâu một hơi rồi thả lỏng, sau đó sờ lại phát hiện da đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thử đi thử lại nhiều lần, gã phát hiện độ cứng của làn da có thể thay đổi theo ý muốn.
" Ha ha ha ha ha ha ha." La Phong không khống chế được mà cười ra tiếng, thế đạo rối loạn, có sức mạnh này thì có thể tiếp tục sống tốt, nếu dỗ Mộc Mộc trở lại, để cậu trợ giúp mình, tại thế đạo rối loạn hiện nay, nhất định sẽ xông ra một vùng trời, tưởng tượng ngày lành tốt đẹp sau này gã độc chiếm một phương, La Phong lần nữa cười ra tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
295 chương
68 chương
27 chương