Nghe vậy, Trình Nguyên bĩu môi, không cam lòng cất súng đi. “Lý tiên sinh.” Cố Diễn cất giọng gọi, Lý Sâm có vẻ hiểu ý tứ của Cố Diễn, nói lời tạm biệt với Trình Nguyên rồi ra khỏi phòng ngủ. “Em tiễn ông ấy một đoạn.” Cố Diễn đứng dậy, nói. “Cần gì phải đưa với tiễn.” Trình Nguyên hơi bứt rứt. “Nằm xuống, không cho động đậy, ngoan ngoãn chờ em trở lại.” Cố Diễn xoa xoa đầu Trình Nguyên. Trình Nguyên không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Cố Diễn. “Sao thế? Không nghe lời em?” Cố Diễn cau mày. Hết cách rồi, Trình Nguyên chẳng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nằm xuống. Cố Diễn bước ra khỏi phòng, đóng thật kỹ cánh cửa rồi đi xuống lầu, Lý Sâm đang đứng ở phòng khách. “Lý tiên sinh, ông muốn nói gì với tôi?” “Chuyện của thiếu gia trông cậy cả vào ngài.” Lý Sâm mở miệng, ngàn lời vạn chữ rốt cục gói gọn trong một câu nói như thế, nói xong, ông một mực cung kính cúi người vái chào Cố Diễn. Ông vốn có rất nhiều điều muốn nói, liên quan đến vấn đề thần kinh của Trình Nguyên, liên quan đến những việc cấm kỵ đối với Trình Nguyên, vân vân, ông sợ Cố Diễn không cẩn thận chạm đến vảy ngược của Trình Nguyên dẫn đến phát sinh sự cố không thể cứu vãn, dù sao ông vẫn tương đối có tình cảm tốt với chàng thanh niên mang ngoại hình đẹp đẽ này, nhưng khi chứng kiến thái độ của Trình Nguyên đối với Cố Diễn, đột nhiên ông cảm giác hoàn toàn không cần thiết nói ra nữa. “À, được.” Cố Diễn ngẩn người, cậu nghĩ Lý Sâm sẽ căn dặn mình một số chuyện, nhưng không ngờ ông chỉ nói một câu thật đơn giản. Trong khoảng thời gian quan hệ tình cảm cùng Trình Nguyên, cậu mới nhận ra Trình Nguyên yêu mình biết bao nhiêu, tuy cậu cũng biết cách yêu của người bị thần kinh có phần khác với tất cả mọi người. Sau khi trao đổi với Lý Sâm, Lý Sâm cũng rời đi rồi, Cố Diễn đóng cửa lên lầu, vào thư phòng lấy vài quyển sách bài tập, trở về phòng ngủ. Vừa bước đến cửa, Trình Nguyên liền ngồi dậy nhìn Cố Diễn bằng ánh mắt hết sức đáng thương. Cố Diễn đành thở dài, cậu dắt Trình Nguyên đi rửa tay rửa mặt, vệ sinh xong lại kéo người ra ngoài. “Nằm.” Cố Diễn vừa nói, vừa bê lên một chiếc bàn con đặt trên giường. “Anh ngủ một chút đi, em làm bài tập.” Cố Diễn lấy bút và tập vở bày ra, nói. Trình Nguyên nhụi đầu vào bắp đùi Cố Diễn gối lên, cánh tay vòng sau eo cậu, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cố Diễn cũng không ngăn cản động tác của Trình Nguyên, cậu cúi đầu thật sự làm bài tập. Khoảng 10 phút trôi qua, bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên, một lát sau, Tiểu Nghiêm đứng trước phòng ngủ khe khẽ nói với Cố Diễn, “Cố tiên sinh, thuốc ở đây, tôi để chỗ này, bên trong có toa thuốc của bác sĩ Lý, kê rõ liều lượng và số lần, tôi ở gần quanh đây, các ngài có gì dặn dò cứ gọi điện thoại thẳng cho tôi.” Cố Diễn nghe vậy gật gật đầu, ra hiệu đã biết, thấy Cố Diễn gật đầu, Tiểu Nghiêm liền rời khỏi. Lúc Cố Diễn làm xong bài tập đã là 4 tiếng sau, chân cậu bị gối đầu trở nên tê rần, cậu liền dịch chuyển thay đổi tư thế của Trình Nguyên. Hoàn thành bài tập Cố Diễn mới chợt nhận ra mình vẫn chưa ăn cơm, cậu đứng dậy định dọn dẹp đống sách vở thật ngăn nắp, nhưng bị Trình Nguyên níu chặt tay trái, giật giật không thả. “Buông tay nào, em đi cất tập sách.” Cố Diễn vừa nói vừa đẩy tay Trình Nguyên ra, xếp chiếc bàn con đặt bên đầu giường, thu dọn cẩn thận tập vở rồi lấy điện thoại bấm gọi thức ăn ngoài. Trình Nguyên vốn ngủ không sâu, không nắm được tay Cố Diễn thì tỉnh giấc hẳn, hắn nhìn Cố Diễn thu thập đồ vật rồi trở lại trên giường, vội vã đến gần nắm chặt một tay của Cố Diễn. Có lẽ lúc này không phải giờ cao điểm ăn uống nên hiệu suất gọi thức ăn ngoài vẫn là rất nhanh, sau nửa giờ chuông cửa đã truyền đến. “Em lấy đồ ăn.” Cố Diễn nói. Trình Nguyên lẳng lặng thả lỏng tay, bảo, “Trên bàn ngoài phòng khách có tiền.” Cố Diễn ừm một tiếng, những tờ chân dung ông Mao sáng loáng trên bàn đương nhiên mắt cậu không mù, cậu bước xuống lầu thuận tiện cầm tiền ra mở cửa. Cố Diễn gọi món rất đơn giản, một cơm phần, một cháo hoa và mì sợi. Bàn con được bê trở lại, Cố Diễn bày cháo và mì lên trên, bản thân thì ngồi bên cạnh mở cơm phần ra ăn. “Tiểu Diễn, em đừng quay lưng về phía anh.” Trình Nguyên ăn mì, nhìn bóng lưng Cố Diễn, bất chợt lên tiếng nói. “Không đưa lưng về phía anh thì làm sao em ăn cơm?” Cố Diễn kéo khóe miệng, nói. “Em có thể ăn trên giường.” Trình Nguyên tội nghiệp. “Ăn trên giường dơ bẩn rất phiền, một mình anh bẩn là được rồi đừng kéo em theo, câm miệng ăn đi.” Cố Diễn tức giận. “Ơ…” Trình Nguyên có chút mất mát đáp một tiếng, cúi đầu yên lặng ăn mì. Sau khi cơm nước xong, Cố Diễn mang túi rác vứt ngoài thùng rác đặt nơi cửa thang, rồi vào giám sát Trình Nguyên uống thuốc. Cố Diễn không có việc gì làm, liền đem notebook từ thư phòng sang để xem phim hoạt hình, Trình Nguyên nằm sát bên cạnh cùng xem với cậu. “Trình Nguyên.” Xem hết một tập, nhân lúc đợi quảng cáo trước tập hai, Cố Diễn đột nhiên nói. “Sao? Có chuyện gì em?” Trình Nguyên cạ cạ vào tay Cố Diễn đáp. “Tại sao lại tự làm bị thương?” Cố Diễn hỏi. Toàn thân Trình Nguyên run lên một hồi, hắn cứ ngỡ Cố Diễn sẽ không hỏi mình vấn đề này. “Tại sao?” Thấy Trình Nguyên cả buổi không lên tiếng, Cố Diễn hỏi lại lần nữa. “Không có nguyên nhân gì… Tại vì… Phát tiết chút đỉnh thôi.” Trình Nguyên nói lí nhí. “À há, lần sau có phát tiết thì dứt khoát một chút, đâm thẳng vào tim cho em, để em còn đi tìm gái gú.” Cố Diễn thản nhiên nói. Chưa dứt lời được một giây, Cố Diễn liền cảm nhận ngay một luồng năng lượng dữ dội, Trình Nguyên nhổm lên đè cậu xuống, máy laptop bị đập sang một bên, may là giường rất lớn nếu không laptop đã hy sinh anh dũng. “Anh không cho phép.” Sắc mặt Trình Nguyên tái nhợt không còn hột máu nhìn Cố Diễn, “Em định tìm ai? Nhiễm Thiên? Trình Hâm? Hay con đàn bà lăng loàn nào?” “Em nhắc lại lần nữa, em và Nhiễm Thiên với Trình Hâm chỉ là bạn bè, anh đừng có cái gì cũng nghĩ tới 2 nhỏ đó.” Cố Diễn có phần bất đắc dĩ. “Cố Diễn, em chỉ có thể cưới anh, chỉ có thể cưới anh, nếu em thích phụ nữ, có thể coi anh như phụ nữ, ngoại trừ chuyện sinh đẻ, đàn bà vì em làm được cái gì thì anh cũng làm được cái đó.” Trình Nguyên ôm Cố Diễn cứng ngắt, nói. Cố Diễn ghì cằm Trình Nguyên lại, ngắm nhìn một chút gương mặt anh tuấn của Trình Nguyên, hơi nhỏ giọng nói, “Rõ ràng thấy thế nào cũng là mặt đàn ông.” “Có phải em coi trọng người khác?” Nghe vậy Trình Nguyên căng thẳng trong lòng. “Đúng thế.” Cố Diễn vui vẻ đáp. Khí tràng toàn thân Trình Nguyên hoàn toàn biến đổi, hắn âm trầm nói, “Em nói đi, tên là gì, anh sẽ tuyệt đối không động đến ả ta.” “À… Tên Trình Nguyên.” Cố Diễn cũng lười trêu Trình Nguyên, cậu hoàn toàn tin rằng nếu như mình tùy tiện nói ra một cái tên, ngày hôm sau có thể sẽ có người vô tội trùng tên trùng họ trúng đạn, liền đàng hoàng nói ra đáp án ổn thỏa nhất. Trình Nguyên nghe vậy thì choáng váng, sát khí mới nãy đằng đằng giờ đã tiêu tan cả, hắn ngơ ngác nhìn Cố Diễn. Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thiết lập Trình Nguyên là một bệnh kiều cố chấp chiếm hữu dục cường, chỉ nghe lời công, không tam quan, cái gì cũng dám làm, khác hẳn với tình trạng bệnh của những người thần kinh khác, chỉ là tôi cảm giác viết lách vẫn có chút sụp đổ, trong thiết lập Trình Nguyên hẳn là các loại khốc huyền cuồng bá duệ, nói chung tình tiết của hắn với Cố Diễn nhiều lắm, nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa thể hiện hết tính khốc huyền cuồng bá duệ đó ra mặt chữ được!