Tối hôm đó lúc Cố Diễn đến Black, bị quản lý gọi vào văn phòng. Cố Diễn vừa yên lặng nhớ lại xem gần đây mình có phạm sai lầm gì không, vừa đi theo phía sau quản lý. “Là như vầy, thời gian này chúng ta có chút điều động nhân sự, xét biểu hiện của cậu từ lúc vào làm việc đến nay rất tốt, bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ từ nhân viên phục vụ thăng thành quản lý khách hàng, mỗi ngày không cần quẹt thẻ đúng giờ, khách được giới thiệu đến đây cậu có thể trích phần trăm, lương căn bản thì cố định.” Quản lý nói một tràng dài, theo Cố Diễn tự thông dịch chính là, mai cậu khỏi đến làm, lương căn bản vẫn lãnh, giới thiệu khách sẽ được trích phần trăm. Thiên hạ không ai được ăn trưa miễn phí, chuyện này do người nào nhúng tay vào, Cố Diễn dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra, cậu lẳng lặng nói lời cảm ơn với quản lý, ra khỏi Black, chiếc xe đã đưa cậu đến đây vẫn còn đứng yên tại chỗ, không hề dịch chuyển dù chỉ một ít. Lòng Cố Diễn cứ thấy phiền muộn, cậu không đi về hướng bên kia mà theo ngã ngược lại, đi chưa được mấy bước, phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. “Tiểu Diễn.” Tay bất chợt bị người chụp lấy, cả thân hình Cố Diễn nhào vào một lồng ngực ấm áp. “Em… Em giận rồi sao?” Trình Nguyên trấn định hơi thở một hồi, nói. “Không.” Cố Diễn khẽ cất giọng, thật sự cậu không giận, chỉ cảm thấy hơi buồn bực khó tả. “Vậy sao em không lên xe?” Đôi tay Trình Nguyên siết chặt hơn, ôm Cố Diễn càng sát, như chỉ lo người trước mắt sẽ biến mất. “Trình Nguyên, anh thả em ra đi, em muốn được yên tĩnh một mình.” Cố Diễn nhíu mày, cảm thấy thêm ủ rũ. Trình Nguyên ngẩn người, ngơ ngác buông tay ra, cúi đầu nhìn Cố Diễn, “Em gạt anh, có phải em giận rồi không? Nếu giận thì em đánh anh đi, chửi anh cũng được.” Cố Diễn không để ý đến Trình Nguyên, đi thẳng một mạch. Trình Nguyên nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Cố Diễn, sắc mặt chìm xuống trong nháy mắt, hắn bước đến bên cạnh xe mình, mồi điếu thuốc, một lát sau dập tắt thuốc rồi mở cửa lên xe, điên cuồng tăng ga lái ở vận tốc cao nhất. Cố Diễn đi dọc ven đường một hồi thì gọi điện thoại cho Trình Hâm. “Bạn yêu, nghĩ thế nào lại gọi cho tớ? Chờ chút nhé, tớ đang ở nơi ồn ào.” Bên kia Trình Hâm rõ ràng ở quán bar, ầm ĩ vô cùng, Cố Diễn nói gì đều không nghe rõ. Một lát sau, chỗ Trình Hâm mới yên tĩnh lại, “Bạn yêu, có chuyện gì?” “Cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu.” Cố Diễn nói. “Ơ? Cãi nhau với ông anh biến thái của tớ à? Cậu ở chỗ nào? Để tớ lại đón.” Trình Hâm hỏi. Cố Diễn cho Trình Hâm biết vị trí mình. “Chờ tớ năm phút đồng hồ nhé! Lập tức có mặt ngay.” Nói xong Trình Hâm ‘bụp bụp’ cúp điện thoại. Sau đúng năm phút, một chiếc Lexus vững vàng lái đến, cửa sổ xe được quay xuống, Trình Hâm thò đầu ra, “Lại đây, lên xe đi.” Cố Diễn đến ngồi vào ghế phụ. “Đi đâu?” Trình Hâm hỏi. “Không biết.” Cố Diễn suy nghĩ một chút, nói. “Chỗ quán bar kia chắc chắn không thể dẫn cậu vào rồi, chúng mình đi ăn chợ đêm được không? Đã lâu tớ không đến đó.” Trình Hâm cực kỳ phấn khích nhìn Cố Diễn. “Được.” Cố Diễn đáp. Trình Hâm lái xe đến bãi đậu gần khu chợ đêm dừng xe xong, kéo Cố Diễn bước xuống. “Bên chợ đêm không có chỗ đậu xe, cho nên chỉ có thể dừng ở đây, mình băng qua đường đi.” Trình Hâm lôi Cố Diễn, cười nói. Cố Diễn khoác tay qua vai Trình Hâm, trong lúc vô tình cậu đã quy Trình Hâm giống như Nhiễm Thiên — em gái cần được thương yêu. Hai người tản bộ cùng nhau đến chợ đêm, điện thoại di động của Trình Hâm reo lên. “Alo, làm gì…” “Tôi đang đi chung với Cố Diễn đây, ông quản tôi với cậu ấy chi vậy? Đừng quấy rầy…” “Cút cút cút, ông cút, cúp máy, bai.” Sau khi cúp máy, Trình Hâm cất điện thoại đi, mắng, “Thằng nhóc con Thẩm Phong kia, vừa nghe tớ đi với cậu đã hỏi lia lịa người ở đâu.” “Trước khi gặp tớ, cậu đang chơi với bọn họ à?” Cố Diễn nheo mày, “Cậu rời đi vậy có sao không?” “Không sao không sao, nếu cậu không gọi cho tớ thì tớ ở đó chẳng bao lâu cũng sẽ đi thôi.” Trình Hâm không để ý nhún vai một cái, vừa dứt lời, hai mắt Trình Hâm sáng rực, kéo ống tay áo Cố Diễn nói, “Bạn yêu, phá lấu kìa! Đi một chút nhé.” Cố Diễn bị Trình Hâm dắt đến một hàng quán đang nấu phá lấu. “Tớ đã bảo cậu, phá lấu hàng này ăn rất ngon, mùi vị cực kỳ chính tông, đã lâu lắm rồi tớ không ghé ăn, thật nhớ làm sao.” Vẻ mặt Trình Hâm tràn đầy hạnh phúc. Cố Diễn nhịn cười không được, có cường điệu quá không? “Đợi lát nữa ăn thử là biết ngay.” Như đoán được Cố Diễn đang nghĩ gì, Trình Hâm nói. Món ăn được dọn lên rất nhanh. “Nào nào, ăn ăn ăn thôi.” Trình Hâm cầm lấy đũa không nói hai lời liền ăn, hai người hồng hộc càn quét xong phá lấu lại chén thêm lá sách bò và xiên que. Lúc ăn xiên que, Trình Hâm khui 2 chai bia, không từ chối cô gái được, Cố Diễn cũng đành uống một ít, để tránh bị say, Cố Diễn lôi Trình Hâm ngồi taxi, trước tiên xe chạy đến đường ven hồ, sau đó là nhà Trình Hâm, khi Cố Diễn xuống xe bước đi đều có chút xiểng niểng. Khật khưỡng lê đến cửa, Cố Diễn sờ soạng túi quần lấy chìa khóa ra, lục lọi mở cửa. Trong phòng tối om, Cố Diễn lần mò trên tường rồi tìm được công tắc đèn, còn chưa bật lên đã bị người ôm chầm lấy. “Đừng mở đèn.” Giọng nói vang lên chính là của Trình Nguyên. Tuy Cố Diễn có uống một chút cồn, nhưng chỉ khiến bước đi hơi nghiêng ngã, ý thức vẫn rất rõ ràng, nghe Trình Nguyên nói xong cũng khó tránh khỏi bối rối, cậu vẫn nhấn công tắc. Đèn đột nhiên sáng trưng, đôi mắt Cố Diễn bị kích thích nheo lại, Cố Diễn cảm giác Trình Nguyên đã buông mình ra, sau đó là một loạt tiếng bước chân vang lên. Cố Diễn ráng mở mắt nhìn, nhưng vừa hé đã bị ánh sáng chiếu thẳng vào làm mắt nhắm lại, qua một hồi lâu mới thích ứng. Lần nữa mở ra, thứ đập vào mắt cậu chính là chiếc áo sơ mi của Trình Nguyên bị phanh ra, còn Trình Nguyên đang luống cuống rối loạn kéo quần lên, da mặt đối phương có chút tái nhợt. “Anh sao vậy?” Cố Diễn bực bội, cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, với mức độ không biết xấu hổ của Trình Nguyên mà đi cuống quýt kéo quần như thế, theo bản năng cậu nhìn sang bên kia xem có xuất hiện trai lạ hay gái lạ không, nhưng mà, chỉ có cái giường trống và một nùi ra trải giường, không ai cả. “Chẳng phải em hẹn hò với Trình Hâm sao? Anh cứ tưởng em không về nhà.” Gương mặt Trình Nguyên hơi vặn vẹo, tay đang cài lại một chiết nút, âm trầm nói. “Sao anh biết?” Cố Diễn nhíu mày, “Anh cho người theo dõi em?” “Vì anh sợ em xảy ra chuyện.” Trình Nguyên cài chiếc nút cuối cùng, nghiêm mặt lại, giải thích một cách mệt mỏi. “Trước đây sở dĩ anh biết em qua nhà Nhiễm Thiên ăn lẩu cũng là vì anh theo dõi em?” Cố Diễn bóp trán. “Anh…” Trình Nguyên hé môi, chẳng biết nên nói sao. Cố Diễn lười nghe Trình Nguyên giải thích, cậu xoay người định đi tắm, người ngợm nhớp nháp làm cậu rất khó chịu, ai ngờ vừa bước ra một bước đã bị Trình Nguyên kéo ôm gọn vào ngực. Tác giả có lời muốn nói: Ngày nào Thẩm Phong cũng xoạt tồn tại cảm giác.