Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Chương 13 : Leo cửa sổ

“Keng!” Đến cuối cùng, nó hơi hơi đảo liền rớt vào trong vòng tròn. “A a a a a!!!” “A a a!!!” “A a a!!!” …… Toàn trường chỉ có tiếng thét chói tai, Cố Loan Loan che miệng ngăn đi tiếng thét, mấy đồng đội chạy ào qua ôm lấy Diệp Cửu Chiêu, Trình Trang thì càng vừa kêu vừa bám trên người anh. Trong tiếng la, Diệp Cửu Chiêu quay đầu lại, thấy Cố Loan Loan cũng che miệng hoan hô, trong lòng liền nóng lên. Anh là một người đàn ông ích kỷ, anh không hề có cảm giác vinh dự gì vì tập thể, nghĩ chiến thắng chỉ có duy nhất một nguyên nhân, đó là không muốn thất bại ở trước mặt cô. Đối lập với đại học D đang hưng phấn, đại học X chỉ có tức giận. Thua ở một giây cuối cùng, không ai có thể tâm bình khí thản được, nhìn đại học D và đám đông đang hoan hô, bọn họ hận không thể xông lên đánh lộn một trận. “Qua đây.” Thầy huấn luyện vẫy tay với bọn họ, đợi mọi người vây quanh, nở nụ cười, giơ ngón cái lên. “Đi, đến phòng thay đồ, thay quần áo chuẩn bị ăn cơm!” Diệp Cửu Chiêu nhìn theo Cố Loan Loan, cô đã đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài cùng ban bè. Hiện tại bên ngoài hẳn là đang mưa đi? “A! Mưa lớn như vậy, về thế nào đây?” Trước cửa nhà thi đấu đứng đầy người, lúc các cô từ trường học đến, trời còn tạnh ráo, giờ có nhiều người không mang theo ô lắm. “Đợi mưa tạnh đi.” Cố Loan Loan cầm một cái ô, nhẹ giọng nói, ---ll,,ê,quy,,don,,,,---trong bốn người các cô chỉ có mình cô mang ô, vẫn nên đứng chờ rồi cùng nhau về thôi. “Này phải đợi đến khi nào đây?” Đường Tĩnh oán giận hai tiếng, rồi khoác tay Cố Loan Loan. “Hôm nay Diệp Cửu Chiêu quá ngầu!” “Ừ, đúng, Diệp Cửu Chiêu đúng là văn võ song tòan.” Diêu Lâm gật đầu phụ họa. “Dáng dấp số 10 cũng được, đáng tiếc lại là đối thủ, còn có Trình Trang cũng không tồi!” “Xem một trận bóng rổ thật sự là nhiệt huyết sôi trào!” Điểm này khiến Cố Loan Loan gật đầu, đúng là rất kích động, trái tim lúc dâng lên rồi hạ xuống. Mấy người vừa chờ vừa trò chuyện, bất đắc dĩ đầy mặt. “Nếu không Loan Loan cầm ô đi, chúng mình chạy về đi, cơn mưa này còn kéo dài đấy, còn thời gian đóng cổng nữa. Hiện tại đã hơn mười giờ, chạy nhanh thì mười một giờ có lẽ là về được.” Cố Loan Loan lắc đầu, đáp: “Sao thế được, mưa lớn như vậy, ai có thể chịu đựng hơn nửa tiếng chứ?” “Cố Loan Loan.” Đang rối rắm liền thấy ba người Diệp Cửu Chiêu, Trình Trang, Tôn Hạo Dương đứng ở đằng sau, sau khi Tôn Hạo Dương gọi cô, lại vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua. Cố Loan Loan sửng sốt, Đường Tĩnh ở bên cạnh dùng sức đẩy cô, giục: “Mau đi đi!” “Ờ……” Đi qua, trên tay Diệp Cửu Chiêu cầm một cái ô, Tôn Hạo Dương liền ríu rít: “Đàn em Loan Loan, anh Cửu đưa ô cho em!” Sau đó lấy cái ô từ tay Diệp Cửu Chiêu, đưa cho Cố Loan Loan. “A? Vậy còn các anh......” “Bọn anh có xe của trường học đón đưa, không sao, mau trở về đi, trên đường nhớ cẩn thận.” Diệp Cửu Chiêu nghiêm túc nhìn cô, anh vẫn mặc quần áo thi đấu, nói chuyện thong thả, lộ ra vẻ biếng nhác sau khi vận động. “Vâng, cảm ơn.” “Cảm tạ cái gì! Đàn em Loan Loan đi nhanh đi, hoặc là ngồi xe cùng bọn anh nhé?” Cố Loan Loan vội vàng lắc đầu, bạn cùng phòng còn đang đợi cô đấy. “Em đi trước, cảm ơn, ngày mai gặp lại.” Bước nhanh rời đi, cô có chút không dám nhìn vào đôi mắt của Diệp Cửu Chiêu, đôi mắt ấy như muốn hút cô vào. “Loan Loan!” Đường Tĩnh chớp mắt nhướng mày. “Tôn Hạo Dương đối xử với cậu cũng tốt thật đấy, cố ý đến đưa ô, cậu hãy đi theo anh ấy đi!” “Nói bậy gì đó? Tôn Hạo Dương không thích mình, thật đấy!” Đường Tĩnh bày ra vẻ mặt rõ ràng không tin. Cố Loan Loan không để ý tới cô, đưa ô cho bọn họ, giục: “Đi thôi.” Đường Tĩnh không nhận, còn nói: “Mình đi chung với cậu.” “Không được, mình muốn che chung ô với Thấm Thấm.” Đường Tĩnh chu môi, nói: “Chúng mình che ô nhỏ, cái này là người ta cho cậu mượn, mình cũng không dám dùng đâu.” Sau đó lấy cái ô nhỏ, vui vẻ nói: “Đi đi đi!” Cơn mưa thật sự rất lớn, rớt vào ô kêu loạt xoạt, bốn người các cô một trước một sau, trong lúc ấy không hề nghe được tiếng nói chuyện. Cố Loan Loan và Nạp Thấm rất an tĩnh, qua một hồi lâu mới nghe thấy Nạp Thấm hỏi một câu: “Loan Loan.......Cậu và Trình Trang rất quen thân sao?” Loan Loan lắc lắc đầu, đáp: “Không thân, mới nghe nói qua.” “Người này thế nào?” “Ừm....Anh chàng đào hoa....” Suy nghĩ một hồi lâu, cô rặn ra bốn chữ này. Nạp Thấm không nói gì, cô vẫn hiểu rõ ngoại hình của mình,--ll,,,equy,,,don,,,,--vừa cao, vừa thô kệch lại còn hơi mập, mặt mũi khó coi, không có tư cách để thích một người ưu tú như vậy …… Cố Loan Loan kéo cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, có lẽ khi cậu biết rõ anh ta thì sẽ không thích nữa.” Nạp Thấm gật đầu, cả một đường im lặng. Diệp Cửu Chiêu nhìn màn mưa bên ngoài, thật sự có chút lo lắng, mặc áo khoác, mượn ô đi ra ngoài. “Các cậu đi trước, đừng chờ mình! Lát nữa mình sẽ đi tìm các cậu!” Nói xong bước nhanh đi ra ngoài. Thầy huấn luyện vừa đưa mấy sinh viên khác lên xe, rồi quay về tìm bọn họ. “Diệp Cửu Chiêu đâu?” “Cậu ấy bảo bọn em đi trước……” “Cậu ta lại đi đâu rồi?!” Thầy huấn luyện nổi giận. “Tiễn gái về……” Thầy huấn luyện:??? Diệp Cửu Chiêu tiễn gái? Cái gì vậy? Một đường không xa không gần đưa các cô đến cổng ký túc xá, chỉ là giáo viên đã đóng cửa, bốn người đứng ở đó thảo luận gì đấy. Diệp Cửu Chiêu đang nghĩ tới có nên đi qua hay không, liền thấy một cảnh khiến anh trợn tròn mắt. Chỉ thấy Cố Loan Loan leo lên cửa sổ tầng một, rồi trèo lên mép lan can, hướng lên trên từng chút, treo ở ban công tầng hai. “Này? Có ai không?” Diệp Cửu Chiêu nhìn mà hãi hùng khiếp vía, hận không thể đi lên kéo cô xuống đánh mông một trận! Nhưng giờ cô đang trong tình thế nguy hiểm, Diệp Cửu Chiêu cũng không dám ra tiếng, chỉ chậm rãi đến gần một chút, chuẩn bị đỡ người. Cửa ban công tầng hai mở ra, một cô gái hoảng sợ nhìn bọn họ, không biết Cố Loan Loan nhẹ nhàng nói gì đó, lại có một cô gái nữa đi đến, hai người cùng kéo cô lên. Ba người kia cũng làm theo như thế. Diệp Cửu Chiêu mở ô, cách xa một chút, anh thật sự là được mở mang tầm mắt rồi! Nam sinh bọn họ cũng leo cửa sổ nhưng dù sao vẫn là thiểu số, phần lớn là không vào được đành phải ở bên ngoài. Vậy mà mấy cô gái đó lại có thể leo cửa sổ vào được kìa?! Còn có Cố Loan Loan là người đầu tiên leo lên nữa, lá gan cũng lớn đấy nhỉ?! Diệp Cửu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đánh mông cô. Mà bên này, bốn người vào xong liền nói lời cảm ơn với đàn chị trong ký túc xá, đi ra ngoài từ cửa chính, chạy nhanh về phòng mình.  Cố Loan Loan hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người ta thu hết vào trong mắt, cũng không biết người kia đang nghiến răng nghiến lợi muốn trừng phạt cô. ******* Đám người Diệp Cửu Chiêu phải đến một tỉnh khác để thi đấu phân tranh vào top bốn đội mạnh, thi đấu là trung tuần tháng 11.---ll,,ê,quy,,,don,,,,,Buổi chiều đại học D đấu với đại học C, buổi tối là với đại học S, chiến thắng thì vào top bốn đội, thua một hiệp cũng vô duyên với top bốn. Chiều hôm đó Cố Loan Loan có tiết, nhưng đó cũng là lần duy nhất cô lên lớp mà không nghe giảng. Cô và Nạp Thấm cùng nhau theo dõi trên di dộng của cô, đầu năm nay tiếp sóng, hình ảnh hơi mờ, không thể bằng xem trực tiếp, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ đổ mồ hôi của tuyển thủ. Màn ảnh thường thường kéo gần, khuôn mặt Diệp Cửu Chiêu xuất hiện trên màn hình. Anh cũng không thua gì minh tinh hay xuất hiện trên ti vi, hai người xem đến nghiêm túc, phập phập phồng phồng theo diễn biến trận đấu. Lúc tan học, trận thi đấu cũng kết thúc, đại học D thắng. Cố Loan Loan che miệng cười, đè nén sự hưng phấn của mình. “Xem thi đấu à?” Cố Loan Loan gật đầu. “Thắng sao?” Cố Loan Loan tiếp tục gật đầu, vẻ mặt còn hưng phấn. “À.....Diệp Cửu Chiêu lợi hại nhỉ!” Cố Loan Loan đột nhiên sửng sốt.  Hả? Hình như là một giọng nam đang hỏi? Quay đầu lại, là một ông lão.....Mập mạp? Sét đánh giữa trời quang! Cố Loan Loan hoảng hốt, chợt nhớ ra hình như có ai nói qua hôm nay chắc có chuyên gia đến.....Dự giờ..... Xong rồi…… “Cô bạn nhỏ có biết hôm nay học gì không?” Cố Loan Loan cứng đờ gật đầu, cô đã không dám ngẩng đầu nhìn giảng viên đã đen mặt ở trên bục giảng nữa. “Rồi, em nói qua đi!” “Công trình…Công trình thuỷ văn học……Chương 2…Thuỷ văn tuần hoàn và hình thành dòng chảy ……” Cố Loan Loan trả lời ấp úng, ông lão kia lại hỏi vài vấn đề chưa được học đến. “Sao em biết? Đọc sách trước rồi à?” “Không có việc gì…Liền xem qua.....” Ông lão híp mắt lại, đôi má lúm đồng tiền giống như của Cố Loan Loan liền hiện lên trên gương mặt mập mạp của ông. Chỉ thấy ông lão vỗ bàn tay béo múp xuống mặt bàn, nói: “Cô bé, tôi coi trọng em!” Cái gì?