Edit: Thanh Thạch “Phùng Bảo Bảo?” Lý Thanh Nhiên buông dao dĩa trong tay, hơi cau mày hỏi ngược lại. “Đúng vậy! Chính là thằng bé cũng bị bắt đi bán hồi trước anh kể với em đó, em nói có trùng hợp không, nó thế mà học cùng đại học với anh, đúng là duyên phận a!” Duyên phận? Ánh mắt Lý Thanh Nhiên phút chốc lạnh đi. Vương Đại Hổ đối diện không hề phát hiện vẫn đang kể lể, từ chuyện hai người quen biết nhau như thế nào, mình cứu cậu ta lúc phát sốt như thế nào đến chuyện nhiều năm như vậy mà cậu ta vẫn giống như trước đây, bộ dạng nho nhỏ tròn tròn, giống cây nấm. “Nó còn viết thư cho anh đấy!… Nhưng mà anh không nhận được…. Chắc là viết sai địa chỉ…. Ha ha, anh còn thật tò mò lúc đấy nó viết cho anh cái gì.” Nhắc tới hai chữ “viết thư”, Lý Thanh Nhiên nhẹ run, trên mặt thoáng xuất hiện thần sắc không được tự nhiên. Vương Đại Hổ lần này lại chú ý tới, vội hỏi: “Nhiên Nhiên, em làm sao vậy, anh làm bít tết không hợp khẩu vị sao?” Lý Thanh Nhiên lạnh lùng nhìn cái một cái, bỗng nhiên bỏ dao dĩa xuống đứng lên, từ trên cao nhìn xuống trả lời: “Khó ăn muốn chết!” Vương Đại Hổ nuốt nước miếng, ngạc nhiên nhìn cậu xoay người rời đi, không biết đang êm đẹp con mèo nhỏ lại tức cái gì. Buổi tối, Lý Thanh Nhiên từ sớm đã nằm trên giường, hại Vương Đại Hổ muốn nói chuyện với cậu cũng không được, chỉ đành ai thán lăn sang một bên, cắn góc chăn tố khổ với Chu Công. Nhưng hắn không biết, khi hắn ngủ, người bên cạnh lặng lẽ mở mắt, nhìn hắn cả một đêm. . “Em học ca sớm, đi trước. Trên bàn có trứng ốp lết và xúc xích.” Nhìn tờ giấy nhắn trong tay, Vương Đại Hổ miễn cưỡng vặn eo, buồn cười nghĩ thầm, Nhiên Nhiên nhà mình đúng là khắc khổ. Vừa mới bắt đầu đại học đã như vậy, đúng là tiểu yêu tinh dễ thương không biết cho mình nghỉ ngơi. Ăn sáng xong, Vương Đại Hổ nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi. Hôm nay hắn không học ca một nên cũng không sốt ruột. Chậm rì rì dọn dẹp bàn ăn, xem “Bản tin buổi sớm” trong chốc lát rồi mới đi đến trường. Vương Đại Hổ vào lớp liền thấy cây nấm không ngừng hướng mình vẫy tay. “Anh Đại Hổ, sớm a!” “Sớm!” Vương Đại Hổ cười cười, thấy bên cạnh cậu ta đặt một cái cặp hoa liền cười nói: “Giữ chỗ cho anh?” “Vâng! Em đến sớm nha.” Cây nấm cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng bóng. “Cảm ơn.” Vương Đại Hổ đặt mông ngồi xuống, lại hỏi: “Thế nào, thích ứng với trường chưa?” Cây nấm do dự một lát mới nói: “Ừm, mọi người đều đối với em rất tốt.” “Nếu có người bắt nạt em liền nói với anh, anh giải quyết cho.” “Vâng! Cảm ơn anh Đại Hổ. Đúng rồi, anh Đại Hổ, anh ở phòng nào?” “À, anh học ngoại trú, thuê phòng ở gần trường.” “Ở một mình sao?” “Không phải!” Vương Đại Hổ lập tức cười dê, dùng bộ dáng “em hiểu mà” nói: “Ở cùng với honey nhà anh.” “…. Thì ra, anh đã có bạn gái à!” Cây nấm bỗng lộ ra một chút thất vọng. “Hả? Em nói cái gì?” “Không, không có gì.” Lúc này, thầy giáo vào lớp, hai người cũng ngừng câu chuyện. Vương Đại Hổ hết sức chuyên chú nghe giảng, cũng nghiêm túc ghi chép bài. Khác với mấy người vừa lên đại học đã có cảm giác giải thoát mà ăn uống chơi bời, bỏ bê học hành, Vương Đại Hổ đã tính toán rồi. Hắn coi “đại học” là “trụ cột” của tương lai về sau, cần phải học tập thật tốt mới được. Buổi trưa, hắn cũng ăn cùng cây nấm. Đứa nhỏ này vẫn giống như trước đây, cứ ỏn à ỏn ẻn, được cái tính tình cậu ta nhu thuận dễ thương, ở chung cũng không đáng ghét. . Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên cũng dần dần thích ứng sinh hoạt nơi đây. Ngoại trừ cách vài ngày lại gọi điện thông báo bình an cho gia đình, hai người đều bắt đầu vội vàng hấp thu các loại tri thức. Đặc biệt là Lý Thanh Nhiên khắc khổ đến mất ăn mất ngủ, mỗi tối về nhà không phải lật xem sách thuốc thì chính là ngồi ở máy tính suốt đêm viết cái gì mà “Phân tích bệnh”, cho nên không thể tránh khỏi ảnh hưởng gián tiếp nghiêm trọng đến “sinh hoạt tính phúc” của Vương Đại Hổ. Hắn cũng từng đưa ra kháng nghị nghiêm khắc nhưng khi bị ánh mắt lạnh lạnh của vợ đại nhân chiếu tới, hắn cũng chỉ có thể cắn răng – chịu đựng! . “Vương Đại Hổ, nhìn điều kiện thân thể cậu rất tốt, có hứng thú tham đội bóng đá không?” “Rắm, Vương Đại Hổ mà gia nhập câu lạc bộ của các cậu thì chính là nhân tài không được trọng dụng. Chỉ có đội bóng rổ mới là lựa chọn sáng suốt a!” “Hè nóng thế này mà bóng đá với bóng rổ, chạy ra cả người mồ hôi, không tốt. Lại nói hai cái câu lạc bộ kia đa số đều là nam, không giống như câu lạc bộ bơi lội của chúng tôi, hắc hắc hắc…. người anh em, hiểu chứ?” “Vẫn là câu lạc bộ kịch của bọn tôi mới tốt. Hình tượng Vương Đại Hổ như vua đứng trên đài, đó chính là ngôi sao sáng a! Đến lúc trường ta tổ chức hội diễn, cậu liền toả sáng a! Hãy tưởng tượng các bạn nữ thét chói tai khi nhìn thấy cậu đi, cậu còn chờ cái gì, còn do dự cái gì? Đến câu lạc bộ kịch đi.” “Bạn Vương Đại Hổ….” “Bạn Vương Đại Hổ….” Vương Đại Hổ đỏ mặt tía tai lao ra khỏi đám người bao vây, kéo cây nấm chạy nhanh về phía trước, thẳng tới chỗ không người mới ngừng lại thở hổn hển. “Anh, anh Đại Hổ đúng là được hoan nghênh!” Phùng Nam khuôn mặt nhỏ hồng hồng, cảm thán thở dài. Vương Đại Hổ nghe vậy chỉ biết cười khổ, nghĩ rằng: Đều do cái “Bảng xếp hạng mỹ nam đại học Z” vớ vẩn kia. Nguyên là trước đó vài ngày ở trên diễn đàn trường có người tạo chủ đề lập bảng xếp hạng các nam sinh đẹp trai, mà sinh viên năm nhất Vương Đại Hổ vừa nhập học không lâu đã nhờ hai danh hiệu “Dáng người như mãnh hổ tràn ngập dã tính” cùng “Ánh mắt đào hoa phiếm diễm quang” cực kỳ vinh quang mà nắm được hạng hai trong top mười, từ đó trở thành tâm điểm chú ý cho nữ sinh trong trường nhiệt liệt thảo luận. Khoảng thời gian này lại đúng lúc các câu lạc bộ bắt đầu chiêu mộ tân sinh, tiếp thêm máu mới, Vương Đại Hổ vốn đang nổi tiếng liền trở mục tiêu tranh đoạt của mọi người. “Em đừng có cười anh, em cũng rất được hoan nghênh nha. Cái câu kia thế nào ý nhể, dáng người nhỏ nhắn mềm mại ngoan ngoãn dễ thương, đủ để gợi lên tình cảm người mẹ trong lòng các bạn nữ, bạn Phùng Nam, chúc mừng cậu đứng thứ tám trong bảng xếp hạng mỹ nam đại học Z.” “Anh Đại Hổ!” Nghe ra trêu trọc trong giọng nói của Vương Đại Hổ, cây nấm tức giận, bĩu môi nói: “Nhưng tại sao đến mời em gia nhập toàn mấy câu lạc bộ thủ công với mô hình linh tinh? Người ta cũng muốn gia nhập câu lạc bộ vận động.” “Ha ha ha…..” Vương Đại Hổ cười to chế nhạo: “Này có quan hệ rất lớn với ngoại hình nha!” “Đáng ghét!” Phùng Nam đánh một cái lên vai hắn: “Anh không cần coi thường em, em đã từng học Taekwondo đấy.” “Em – đai nào rồi? Chậc chậc, anh thấy nhiều năm như vậy mà sao em vẫn không lớn thêm được chút nào thế, tội nghiệp em cứ bị người vật, về sau cứ gọi em cây nấm đi!” “Anh Đại Hổ!!!” Hai người đang cười đùa, di động Vương Đại Hổ đột nhiên vang lên. Phùng Nam nhìn sắc mặt hắn bỗng trở nên âm trầm, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?” “Buổi chiều xin nghỉ giúp anh.” Vương Đại Hổ không giải thích, chỉ vội vàng lưu lại một câu liền vắt chân lên cổ chạy ra cổng trường. . Phòng y tế đại học Y. Vương Đại Hổ đẩy phanh cửa, liên thanh hỏi cô giáo vừa mới đứng dậy: “Người đâu ạ?” “Người nào? Em này có biết lễ phép không, chẳng lẽ không biết gõ cửa sao?” “Em xin lỗi, em xin lỗi cô, em tìm Lý Thanh Nhiên.” Cô giáo hơn bốn mươi nhìn hắn một cái hỏi: “Em là gì của em ấy?” “Em là ch – anh của em ấy.” “Ừm! Yên tâm, cô đã kiểm tra qua, chỉ là mắt cá chân trái bị trật một chút. Đúng rồi, trước kia có phải đã từng phẫu thuật trị liệu chân không?” “Đúng ạ, đúng ạ, Nhiên Nhiên trước kia bị thương ở chân, nhưng sau này đã trị khỏi rồi. Chẳng lẽ lại –?” “Không có. Chỉ là chân em ấy đã từng bị thương cho nên màng xương có khả năng mỏng hơn của người bình thường, cần đặc biệt chú ý không cần đè nặng lên chân. Còn có, em Lý khoảng thời gian này thiếu máu trầm trọng, phương diện tinh thần cũng xuất hiện suy nhược thần kinh cường độ thấp. Cô đã ghi đơn thuốc cho em ấy, về nhớ uống đúng giờ, em ấy đang nằm bên trong, em đi xem đi!” Xốc lên rèm trắng tản ra mùi thuốc thuốc tiêu độc, Vương Đại Hổ liếc một cái liền nhìn thấy Lý Thanh Nhiên đang nằm trên giường bệnh truyền dịch. Mắt cá chân cậu được quấn băng treo lên. Vương Đại Hổ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh. Dường như cảm nhận được, Lý Thanh Nhiên mở mắt. “Còn đau không?” Vương Đại Hổ đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ không có huyết sắc. “Không có việc gì! Sao anh lại ở đây?” “Bạn cùng lớp dùng di động của em gọi điện cho anh.” Vương Đại Hổ rất tự trách nói: “Đều tại anh không tốt, ngay cả thân thể em gần đây không tốt cũng không phát hiện ra.” Lý Thanh Nhiên lắc đầu, ách thanh nói: “Là em không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, sao lại là lỗi của anh.” Cả buổi chiều, Vương Đại Hổ đều ở trong này với cậu. Thẳng đến truyền xong dịch mới không để ý cậu kháng nghị, mạnh mẽ cõng cậu về nhà. Lý Thanh Nhiên ngồi trên ghế sô pha nhìn Vương Đại Hổ bận rộn ở phòng bếp, hơi mím môi. Cậu biết, Đại Hổ đang — tức giận.