Edit: Yuah Beta: Yuri Ôn Lương dựa vào vách tường, độ cong của khóe môi vẫn duy trì thành một đường thẳng tắp, tóc mái hơi dài rũ xuống chân mày từ lúc nào mà chủ nhân của nó không hề hay biết, hai hàng lông mày đang nhíu lại để lộ ra rằng bây giờ anh đang rất thiếu kiên nhẫn. Ôn Du Phi khoát một tay lên bả vai Ôn Lương, cả người như không có xương dán lên người Ôn Lương, ngón tay còn không an phận nhẹ nhàng khiêu khích trên bả vai Ôn Lương. Trêu đến lông mày Ôn Lương vốn đã đang nhăn lại, lúc này lại càng khó mở ra. Nhịn một chút, Ôn Lương vẫn nhịn không nỗi đẩy tay Ôn Du Phi ra, "Đừng nghịch!" Ôn Du Phi nghe lời bỏ tay ra, ngoan ngoãn dừng lại. Dời tầm mắt ra khỏi người anh trai, chăm chú xem trò hay trước mặt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, mắt phượng hơi nheo lại, trông thì có vẻ tâm trạng đang rất tốt, cẩn thận chú ý, sẽ phát hiện ra ánh mắt Ôn Du Phi giờ khắc này âm lãnh đến khiến người ta phát lạnh. Những thứ không biết tự lượng sức mình, ghê tởm đến nỗi khiến người ta muốn giải quyết hết mấy con ả đó... Nhưng... Sẽ giải quyết thôi... Nụ cười trên mặt Ôn Du Phi càng lớn hơn. Trong hành lang phòng học của Ôn Lương, Đường Khả đang cãi vả kịch liệt với một cô gái ăn mặc vô cùng xinh đẹp. "Hồ ly tinh..." Đường Khả tức đỏ mặt, chỉ vào cô gái chửi rủa không ngừng: "Mày là con hồ ly tinh lẳng lơ trăng hoa đi khắp nơi mê hoặc người khác, Ôn Lương chắc chắn sẽ không thích mày đâu..." Nụ cười của cô gái có hơi méo mó, móng tay màu đỏ diễm lệ đâm vào da thịt trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn thoáng nhắc nhở cô, để biểu cảm trên mặt không đến nỗi đáng sợ. Danh tiếng của cô gái này ở trường học không tốt chút nào, có rất nhiều mối quan hệ mập mờ với đám con trai. Tí tuổi đầu đã bắt đầu trang điểm, vóc người cũng hơn hẳn những nữ sinh trung học ngây ngô cùng lứa, so với họ lại càng xinh đẹp quyến rũ hơn gấp bội, cho dù danh tiếng không tốt, vẫn có rất nhiều chàng trai tình nguyện nhào vào. Nhưng thế nào cũng là một đứa trẻ chưa trưởng thành, bị người khác nói vậy, đương nhiên sắc mặt không thể nào tốt được. "Thích hay không cũng không tới lượt mày nói, cứ cho là Ôn Lương không thích tao thì, mày nghĩ mày có cửa chắc..." Nữ sinh xem thường liếc Đường Khả một cái, lạnh lùng châm chọc nói: "Sao tao lại không biết xấu hổ? Sao tao lại quyến rũ người ta? Ôn Lương, em ấy vẫn chưa có bạn gái, đây là tao quang minh chính đại theo đuổi. Dù sao cũng đỡ hơn người nào đó... Bị từ chối mãi mà còn mặt dày bám lấy. Tưởng mình là bạn gái chính thức thật à, ở đây vênh váo tự đắc không cho người khác theo đuổi... Đúng là không có liêm sỉ." Tiết mục máu chó hai nữ tranh một nam hiển nhiên hấp dẫn rất nhiều người, trong hành lang bị vây đến nước chảy không lọt, mọi người mắt đều sáng quắc hóng drama, thỉnh thoảng truyền đến vài câu xì xào bàn tán. Sắc mặt Đường Khả đỏ bừng, những lời cô gái vừa nói tuy rằng không có chỉ mặt gọi tên "người nào đó" là ai, nhưng có đầu óc đều nghe được ra những lời châm chọc này là dành cho cô. Đường Khả chưa từng che giấu mình thích Ôn Lương, gần nửa năm qua, phương thức theo đuổi Ôn Lương càng ngày càng dữ dội, thổ lộ trước mặt mọi người không phải chỉ một hai lần, ban đầu Ôn Lương còn uyển chuyển từ chối, sau đó đối mặt với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Đường Khả càng lúc càng phiền chán, lần nào cũng chỉ nói một câu "xin lỗi" rồi rời khỏi. Có người khen Đường Khả dũng cảm, có người chế nhạo Đường Khả quá táo bạo, không phải dáng vẻ cần có của một cô gái, càng có người chỉ trích Ôn Lương quá mức lạnh lùng không hiểu phong tình, đối với một người đẹp si mê mình như vậy mà còn có thể thẳng thắn dứt khoát lần nào cũng từ chối. Mọi người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng đổ dồn về phía Đường Khả, khiến Đường Khả cảm thấy những người đó là đang cười nhạo mình. Trong khoảng thời gian ngắn, sự giận dữ và xấu hổ tới cực hạn, nên đã giơ bàn tay tát thẳng vào mặt cô gái. "Cái con hồ ly tinh chết tiệt này!" Cô gái không ngờ tới Đường Khả lại đột nhiên ra tay, nên không kịp phòng bị. Móng tay dài của Đường Khả xẹt qua mặt cô gái, da thịt mềm mại trắng nõn của cô gái như bị vật bén nhọn gạch một đường. Cô gái sửng sốt một lát, trên mặt đau rát, đưa tay sờ mặt của mình, trên ngón tay dính một chút chất lỏng màu đỏ... Bản thân luôn dựa vào khuôn mặt này mà kiêu ngạo, cô gái cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh đã sắp trở nên hung ác lên, móng tay tô vẽ xinh đẹp nắm lấy tóc của Đường Khả, dùng sức lôi kéo, như muốn kéo toàn bộ da đầu của Đường Khả xuống hết. "Không biết trời cao đất dày, con nhỏ xấu xí này... Thực sự cần phải dạy dỗ lại..." "A... Buông ra..." Cảm giác quá mức đau đớn khiến đôi mắt hạnh của Đường Khả ẩn ẩn nước, dáng vẻ yếu ớt vô lực khiến người khác cảm thấy đáng thương, đáng tiếc cô gái đang nắm lấy tóc cô không có thói quen gọi là thương hoa tiếc ngọc, dáng vẻ giờ phút này của Đường Khả chỉ càng làm cho sự tức giận của cô gái ngày càng bùng nổ, không nể mặt mà tán mấy cái vào mặt Đường Khả, thoả mãn nhìn thấy hai bên gò má của Đường Khả đều trở nên sưng đỏ, rốt cuộc cô gái cũng nguôi giận đôi chút, nhưng vẫn không buông tóc Đường Khả ra, hung tợn nói: "Vừa này không phải mày rất kiêu căng ngạo mạn hả? Làm lại cho tao xem đi nào..." "Này... Cậu đừng có quá đáng như vậy ..." Trong đám người đang vây xem, có một nam sinh nhìn không nỗi nên nhỏ giọng chỉ trích hành vi của cô gái. Nhưng tiếng nói chính nghĩa của chàng trai lại bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo của mọi người xung quanh. Nước mắt của Đường Khả không thể kìm được mà rơi xuống, không chỉ vì đau đớn về thể xác, mà còn là vì... Cái ánh mắt lạnh lùng của người đó khi nhìn thấy chuyện này nhưng lại hoàn toàn thờ ơ, vô tình của người kia. Ôn Lương yên lặng đứng ở bên cạnh, không còn dùng nụ cười để che giấu bản thân nữa, ánh mắt ấy nhìn cô lạnh lùng như thế, sự dịu dàng và thương tiếc đó chỉ là do cô tự mình tưởng tượng, sau khi nhìn rõ, mới biết được người ấy lạnh nhạt đến thế nào. "Ôn Lương... Giúp tớ với... Ôn Lương..." Đường Khả đưa tay về phía Ôn Lương, chờ đợi đối phương cứu vớt, trong mắt vẫn còn mờ mịt một tia hy vọng. Giúp tớ với... Tựa như cái lần trong ngõ hẻm khi đó, ở thời điểm tớ bất lực nhất, ở thời điểm tớ cảm thấy tuyệt vọng, đã cứu tớ... "Cậu nhất định sẽ giúp tớ mà, sao cậu có thể không giúp tớ được... Tớ thích cậu nhiều như thế... Tớ như thế này cũng chỉ là vì cậu..." Nắm tay của cô gái thỉnh thoảng rơi vào trên người Đường Khả, trên cổ trắng mịn của Đường Khả có thể thấy rõ ràng mấy vết đỏ hồng hồng, Đường Khả lại dường như chẳng hề thấy đau, cũng không giãy dụa, hai mắt trừng trừng nhìn Ôn Lương chằm chằm, cố chấp đưa tay không chịu rút lại, khóe môi chậm rãi cong lên một cách kỳ quái, ánh mắt bắt đầu chậm rãi trở nên điên cuồng... Nhất định cậu sẽ cứu tớ mà có đúng không... Tựa như lần trước cậu đã cứu tớ... Ôn Lương xoa xoa mi tâm, làm ngơ trước sự cầu cứu của Đường Khả, anh thật sự thấy phiền. Cách cư xử của Đường Khả càng ngày càng không bình thường, ban đầu chẳng qua chỉ là tạo ra một ít cuộc gặp gỡ tình cờ, nói những lời mờ ám thật thật giả giả, lâu lâu lại tự tay nướng bánh quy hay bánh ngọt nho nhỏ và những món quà tặng tự làm để biểu hiện bản thân là một người khéo léo, dịu dàng. Sau đó lại biến thành mỗi ngày đều táo bạo thổ lộ, từ e ấp thổ lộ tâm tình, đến bất cứ lúc nào cũng có thể phơi bày tâm ý của mình, những nữ sinh chỉ hơi hơi biểu lộ tình cảm với anh đã bị cô hết lời bêu xấu. Những thứ này tuy không đến nỗi quấy nhiễu Ôn Lương, nhưng thành thật mà nói là rất chán ghét. Anh có thể cảm nhận được biểu hiện của Đường Khả càng ngày càng nôn nóng, tựa như chuyện khiến anh phải đồng ý ở bên cô là một nhiệm vụ nào đó cần phải hoàn thành vậy. Anh cũng đã hỏi Đường Khả, hỏi đối phương có chuyện gì phiền toái cần giải quyết không, nếu như cô đồng ý nói ra, anh sẽ cố hết sức tìm cách giải quyết nó giúp cô. Đường Khả chỉ né tránh ánh mắt của anh, ấp úng nói cô không có chuyện gì phiền toái cả, chỉ là cô thích anh, muốn ở bên anh... Hừm, đối phương đã có ý định che giấu, anh cũng không vội mà chuốc lấy phiền phức cho bản thân làm gì. Bản thân anh còn lo chưa xong, ai rảnh đi làm người tốt cứu nhân độ thế. "Anh sẽ đau lòng sao? Đường Khả trông đáng thương như vậy, lại si mê anh như thế, không bằng anh hãy..." Ôn Lương cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, Ôn Du Phi cong môi cười híp mắt, mắt phượng dài nhỏ vừa quyến rũ, lại vừa mê hoặc, chỉ là đôi mắt kia tựa như hắc diện thạch* nhưng lại lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào. *Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. (Nguồn: Wikipedia) Những chiếc lá cây của hoa mộc lan được trồng cạnh khu phòng học xào xạc trong gió. Ôn Du Phi chỉ nhìn thấy khóe môi Ôn Lương khẽ mở, không nghe thấy tiếng thở dài nhẹ vô nghĩa. "Em hi vọng anh giúp cô ấy?" Ôn Lương nhẹ nhàng cong môi, "Nếu em muốn, thế thì..." "Không..." Ôn Du Phi nắm lấy cổ tay của Ôn Lương, nụ cười có thêm chút nhiệt độ chân thực phả vào bên tai Ôn Lương, nhẹ giọng nói: "Anh biết em sẽ không muốn anh đi giúp cô ta mà, anh trai..." "Vậy thì..." Ôn Lương cười dịu dàng phun ra hai chữ: "Câm miệng." Người kia đứng ở nơi đó, đang nở nụ cười dịu dàng trò chuyện gì đó với tên em trai đáng sợ kia... Mà không nhìn mình một chút... Không nhìn mình một chút... Đường Khả buông tay xuống với tốc độ chậm từng chút, từng chút một. Đáy mắt vốn không có nhiều tia sáng, đến lúc này đã tắt hẳn. Bên trong con ngươi đen kịt như thể đang từ từ hiện lên một loại độc dược tên là oán hận. Tại sao không giúp tớ... Tớ thích cậu như thế... Tớ trở nên bất lực như vậy cũng chỉ vì cậu thôi... Nếu như không phải cậu... Nếu như không phải cậu... Đường Khả đột nhiên tránh thoát được sự ràng buộc của cô gái, hung ác lao về phía Ôn Lương... Cô chịu đủ rồi, cô thật sự chịu đủ lắm rồi. Lúc ban đầu cõi lòng tràn ngập sự yêu thích, tin tưởng người đó rồi có ngày cũng sẽ cảm động với tấm chân tình của mình, sẽ ở bên cạnh mình. Xem như cô đã đáp ứng cái điều kiện của tên ma quỷ kia, thì cũng không mất thứ gì... Nhưng bây giờ, thời hạn sắp đến rồi. Cô không hài lòng kết quả mà mình nhận được. Không thích chính là không thích, cố gắng thế nào cũng vô dụng. Khi đó cô không có bởi vì sự tự tin mù quáng mà phát sinh ra can đảm nực cười, sự cuồng si và say đắm của mình với Ôn Lương trong nửa năm qua đã bị bào mòn tất cả! Nghĩ đến bản thân sắp phải trả giá, Đường Khả oán hận sự dụ dỗ của tên ma quỷ kia, cũng oán hận Ôn Lương. "Cô muốn làm gì?" Ôn Du Phi nhanh tay nhanh mắt bảo vệ Ôn Lương ở phía sau, đồng thời không chút thương hương tiếc ngọc, một cước đá bay Đường Khả ra. Cú đá đó khiến Đường Khả rất đau, sắc mặt tái mét, môi trắng bệch, Đường Khả cắn chặt môi dưới, dù rất đau cũng không dám kêu la. "Hành động vừa rồi của tôi không được lịch sự cho lắm, thật xin lỗi..." Nói thì nói như thế, nhưng nụ cười trên mặt Ôn Du Phi lại không nhìn ra cái gì gọi là áy náy. Tâm trạng Ôn Du Phi bây giờ rõ ràng vô cùng vui vẻ, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía Đường Khả vẫn rất u ám. "Có điều, vừa rồi cô muốn làm gì với anh trai tôi? Hửm?" Thân thể Đường Khả không tự chủ được run lên, khi Ôn Du Phi lấy tay đặt ở trên đỉnh đầu cô thì, sắc mặt cô trắng bệch như chết trôi, cô nhớ tới ngày đó Ôn Du Phi dùng giọng điệu tao nhã bình thản như thế dụ dỗ cô: "Cô có thể dùng mọi cách để có được anh ấy, bất cứ thủ đoạn nào cũng được, tôi sẽ không cản trở, nhưng chỉ có một điểm duy nhất chính là không được làm thương tổn đến anh ấy... Nếu không thì..." Chưa nói xong lời uy hiếp, Đường Khả cũng không dám xem những lời đe dọa đó là trò đùa. Đôi khi một câu nói chưa nói xong còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào, bởi vì bạn sẽ không biết được mình sẽ gặp phải những chuyện gì. "Xin cậu..." Đường Khả thấp kém quỳ rạp xuống dưới chân Ôn Du Phi, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ nhìn đối phương, âm thanh run rẩy : "Tôi hối hận rồi... Xin cậu..." Cô còn trẻ, cô không thể bởi vì sự si mê ngu muội lúc trẻ mà hủy hoại cả cuộc đời mình... "Xin cậu..." "Cậu ấy không thích tôi, dù thế nào cũng không thích tôi... Cậu cũng thấy rồi đó..." Đúng rồi, đã thấy. Nụ cười trên môi Ôn Du Phi lớn dần. Nhưng anh vẫn rất ghét nữ sinh này, rất ghét... "Suỵt..." Ôn Du Phi ngồi xổm người xuống, ngang tầm mắt của Đường Khả, ngón trỏ đặt lên môi Đường Khả, ra hiệu cô dừng lời van xin vô ích, nụ cười trên mặt dịu dàng đến đáng sợ. "Bạn học Đường Khả đang bị chuyện gì làm cho kích động sao? Cậu như thế, cha mẹ cậu sẽ lo lắng lắm đấy." Thân thể Đường Khả cứng đờ, cũng không dám tiếp tục phát ra bất kỳ âm thanh gì. Cúi mặt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt, cũng che giấu đi sự thù hận mãnh liệt trong lòng, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt... Tất cả là do người này dụ dỗ mình, tất cả là do người này... Nếu không thì cô làm sao có thể đi đến bước đường này... Còn có Ôn Lương... Vì cậu ấy nên cô mới trở nên như vậy... Tại sao cậu ấy lại có thể không thích cô... Cậu ấy phải bảo vệ cô mới đúng... Cô không còn đường lui nữa, không còn... Mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt Đường Khả rất bình tĩnh, ánh mắt vô hồn như đã chết. Đường Khả đứng thẳng người, đi tới trước mặt Ôn Lương, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, cộng thêm đôi mắt vô hồn nên nụ cười càng có trở nên vô cùng quái lạ. "Cậu sẽ ở bên tớ..." Mặc kệ dùng phương pháp gì. Cô đã không còn đường lui, không còn. Hoặc kể từ lúc cô đồng ý cái điều kiện đó với tên ma quỷ kia, cô đã không còn đường lui rồi. Ôn Lương nhìn Đường Khả vài giây, đôi mắt lưu ly trong suốt hiện lên vẻ phức tạp, hơi khom người xuống... "Xin lỗi." Đây là một lời xin lỗi, nhưng anh không cảm thấy hổ thẹn, cũng không nghĩ mình cần phải hổ thẹn, có cũng chỉ là cảm thông mà thôi, chẳng qua là... Đáng tiếc. "Ha..." Đường Khả cười khẽ một tiếng, trong mắt chỉ còn chứa đầy căm hận, máy móc lặp lại một lần: "Cậu sẽ ở bên cạnh tớ." Tại sao cô lại gặp hai người họ... Khởi đầu mọi bất hạnh của cô...