Edit: Yuah Beta: Yuri Trước cửa Ôn gia đỗ từng chiếc siêu xe bản limited, bắt đầu từ cửa chính, trải dài đến cổng lớn tráng lệ bằng đồng, trình độ đồ sộ có thể so với buổi triển lãm xe. Khi bước vào, trong sảnh được trang hoàng sang trọng và trang nhã như ngôi nhà của quý tộc vào thế kỷ XIV. Giữa đại sảnh được treo một chiếc đèn chùm pha lê cực lớn, gam màu vàng ấm áp khiến bầu không khí ở phòng khách trở nên huyền ảo và quyến rũ. Vô số đôi giày da và giày cao gót tinh xảo có trị giá không nhỏ đi tới đi lui trên sàn trải bằng thảm nhung đỏ thẫm. Tiếng trò chuyện ồn ào của mọi người lấn át đi âm thanh nhẹ nhàng của bản nhạc cổ điển đang được phát. Đứng trên bậc thang, tựa vào tay vịn gỗ được đánh bóng sáng loáng nhìn xuống, nam nam nữ nữ tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, trò chuyện thân thiết với nhau. Người nào người nấy đều đang mang trên mặt một chiếc mặt nạ mỉm cười, trình diễn vở kịch bạn lừa tôi gạt, trong những màn xã giao lịch thiệp, những câu nói bề ngoài trông có vẻ tốt đẹp đều bao hàm những ý nghĩ khinh miệt bên trong, ẩn sâu trong cái vẻ ngoài xinh đẹp đó, ai biết được có phải là sự bẩn thỉu sa đọa hay không? Anh cũng đã từng là một thành viên trong số những người đó, hoặc có thể nói là trở thành một thành viên của Ôn Du Phi, cuối cùng còn tu luyện thành một cao thủ xuất sắc. Mang một chiếc mặt nạ tao nhã, lịch sự, đấu đá với vô số loại người trên thương trường, nhìn thì như phong quang vô hạn, nhưng thật ra trong lòng đã sớm mệt tới rã người, mệt đến nỗi không thể chịu đựng nổi một chút trọng lượng nào nữa. Có lúc nửa đêm sẽ đột nhiên thức dậy từ trong giấc mơ, trong lòng vô cùng trống rỗng. Không biết sự kiên trì của bản thân rốt cuộc là có ý nghĩa gì, đây không phải cuộc sống mà bản thân muốn, nhưng những thứ anh muốn thì Ôn Du Phi chưa bao giờ cho anh. Cố chấp một cách khờ dại, ngay cả bản thân cũng cảm thấy căm ghét đáng thương. Ôn Du Phi mặc một bộ âu phục màu đỏ, cực kỳ diễm lệ, khuôn mặt càng thêm quyến rũ mê người. Màu đỏ là một màu sắc rất khó phối đồ, mặc không đàng hoàng, nó sẽ không ra ngô ra khoai gì hoặc quá mức lôi thôi. Nhưng màu sắc sáng chói này, lại khiến Ôn Du Phi càng trở nên cuốn hút. Lúc này Ôn Du Phi đang cúi đầu, nói gì đó với một cô gái mặc một chiếc đầm dạ hội dài đến đầu gối màu xanh nhạt vô cùng đáng yêu, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười gian tà, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú hoà lẫn với vẻ kiêu ngạo và toả sáng của thiếu niên, chói đến mức cô gái đang trò chuyện cùng anh không khỏi sửng sốt, gương mặt khẽ ửng hồng. Lại là một con nhỏ háo sắc. Ôn Du Phi cong môi xem thường, còn tưởng rằng cái gọi là danh môn thục nữ sẽ khá hơn một chút, hoá ra vẫn nhạt nhẽo như thế, khiến người ta chán ghét, còn không đẹp bằng anh trai. Nghĩ đến Ôn Lương, ánh mắt Ôn Du Phi bắt đầu di chuyển nhìn khắp đại sảnh. Mãi đến tận khi lơ đãng nhìn lên trên, đối diện với ánh mắt của Ôn Lương. Trong vài giây ngắn ngủi, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Ôn Lương ẩn chức cảm xúc phức tạp. Giờ phút này Ôn Lương có chút oán hận Ôn Du Phi, dáng vẻ trẻ trung xán lạn như vậy, Ôn Lương không có, hơn nữa sau này cũng sẽ không có. Mà nhớ về quá khứ không thể cứu vãn ấy, nó đã sớm bị Ôn Du Phi hủy hoại. Ở đời trước vào ngày hôm nay, sau khi lễ trưởng thành mười tám tuổi qua đi, tình yêu dành cho Ôn Du Phi chỉ còn lại sự mệt mỏi. Hóa ra cho dù không yêu không hận, nhưng vẫn còn oán, chỉ là người bị oán không còn là người ở trước mặt này nữa rồi. Ôn Du Phi không biết được những suy nghĩ trong đầu Ôn Lương, trong lòng anh không kìm được sự vui sướng. Hay là anh trai không phải là không quan tâm anh như anh ấy thể hiện, anh trai vẫn luôn thích anh đúng không? Suy nghĩ miên man, thân thể anh bất giác tới gần cô gái trước mặt mà một giây trước anh còn thấy rất nhạt nhẽo, khoé mắt liếc nhìn Ôn Lương. Ôn Lương chỉ nghĩ rằng cô bé kia đã gợi lên được sự hứng thú của Ôn Du Phi, dù sao đây cũng là chuyện bình thường đối với Ôn Du Phi mà thôi. Thời gian qua lâu quá rồi, anh cũng không nhớ rõ một đời trước có tình tiết này hay không nữa. Anh trai đi xuống cầu thang, lẫn vào trong đám người, sau đó... Không thấy đâu rồi? Lông mày tuấn mĩ của Ôn Du Phi nhíu chặt, trong lòng rầu rĩ vô cùng khó chịu, khí lạnh liên tục toả ra xung quanh. "Du... Du Phi..." Cô gái nhỏ giọng gọi tên của anh, gò má ửng hồng như trái đào, thâm tình nhìn Ôn Du Phi, trong mắt chất chứa chờ mong. Du Phi dựa vào sát như thế, thật giống như là... là muốn hôn cô vậy. Hai người áp quá sát, hơi thở ấm áp của Ôn Du Phi phả vào mặt cô gái, mùi son phấn trên người đối phương khiến Ôn Du Phi vô cùng khó chịu, mày lại nhíu chặt hơn, còn không dễ ngửi bằng mùi hương của anh trai. Khi không nhìn thấy Ôn Lương nữa, Ôn Du Phi liền cấp tốc đứng thẳng người lên, vứt câu "trên mặt cô dính cái gì kìa" rồi không thèm để ý đến cô gái ấy nữa, thay vào đó là tìm kiếm hình bóng của Ôn Lương khắp nơi. "Du Phi, lại đây chào hỏi Trần tổng đi." Cách đó không xa, Ôn Việt Trạch lạnh nhạt ra lệnh sau khi nhìn thấy Ôn Du Phi. Đáng ghét, cho dù trong lòng muốn tìm anh trai hơn, nhưng trong đại sảnh nhiều ánh nhìn như vậy, Ôn Du Phi cũng đành phải đi qua. Mang nụ cười khéo léo, lễ phép trên môi, nhận được nhiều lời khen ngợi từ các vị giám đốc có hơi lớn tuổi, đồng thời cũng khéo léo khen ngược lại, khen đến các vị giám đốc kia cười càng thêm rực rỡ, nếp nhăn trên mặt nhăn lại, giống như đoá hoa cúc Ba Tư nở rộ giữa trời thu. Chết tiệt, lão già thối tha phiền chết đi được... Mặc dù trong lòng chửi rủa dữ dội nhưng ngoài miệng lại nói những lời nịnh nọt lấy lòng, "Thân thể của ngài trông rất cường tráng, cháu còn tưởng rằng ngài chỉ mới hơn bốn mươi thôi đấy". Tuổi còn trẻ, cũng đã có thể che giấu cảm xúc thật của bản thân rất tốt, ngay cả khi trong lòng nghĩ một đằng, ngoài miệng lại nói một nẻo, cũng có thể làm cho người khác không thể nào phát hiện ra được. Nghe một đám lão già tán gẫu thực sự vô vị, ngoài mặt Ôn Du Phi thì cung kính chứ thực chất đang vô cùng mất tập trung, thỉnh thoảng nhìn bốn phía một cái, tìm kiếm bóng dáng của Ôn Lương khắp nơi. Ôn Lương là một trong những nhân vật chính ngày hôm nay, mặc một bộ âu phục được cắt may vừa người, tìm một chiếc ghế sofa trống ngồi xuống. Bên cạnh sofa là một chậu hoa lan sinh trưởng rậm rạp, vừa vặn giúp Ôn Lương ngăn cách tầm mắt của mọi người. Nói cách khác, Ôn Lương có thể quan sát rất tốt tình hình trong đại sảnh, nhưng nếu người trong đại sảnh không nhìn kỹ, rất khó có thể nhìn thấy Ôn Lương. Ôn Việt Trạch dẫn Ôn Du Phi đi khắp nơi giữa đám người quần áo ngay ngắn chỉnh tề, giới thiệu Ôn Du Phi với những gia chủ danh môn thế gia hoặc người thừa kế của những gia tộc quyền quý. Tình hình diễn ra tương tự trong đời trước, rõ ràng là lễ trưởng thành của hai người, Ôn Lương lại hoàn toàn bị bỏ qua. Bởi vì anh không có giá trị, không có giá trị. Vừa rồi anh đi ngang qua Ôn Việt Trạch, nhưng ông ta lại không chú ý tí nào tới anh. Nhưng nó vẫn có vài chỗ khác biệt phải không? Ở đời trước, lúc này anh đang trốn trong một góc phòng, tham lam thu hết mọi cử động của Ôn Du Phi vào trong mắt, một bên phỉ nhổ loại tình cảm cấm kỵ vô đạo đức này, nhưng sự thâm trầm bướng bỉnh trong mắt lại khiến người khác kinh hãi. Bây giờ thời thế đã thay đổi, tình cảnh lại giống nhau, nhưng anh và Ôn Dự Phi đã vĩnh viễn khác biệt với quá khứ, ngay cả tâm trạng cũng hoàn toàn biến đổi. Đã từng có lúc ánh mắt của Ôn Du Phi khi nhìn người kia chỉ khác biệt với những người khác một chút thôi mà trong lòng đã run sợ, bây giờ lại có thể bình yên ngồi ở chỗ này, chờ đợi người kia xuất hiện, nhìn Ôn Du Phi cùng người kia gặp gỡ, cảm giác như đang... xem một vở kịch. Không tìm được Ôn Lương, trong lòng Ôn Du Phi có hơi buồn bực, chính vì thế, anh không có phát hiện cha của anh - gia chủ uy nghiêm hùng mạnh của Ôn gia, giờ phút này cũng đang có bộ dáng hồn vía lên mây, liên tiếp nhìn ra ngoài cửa như là đang đợi người nào đó. Thật sự rất thú vị. Một người phục vụ đúng lúc đi ngang qua, Ôn Lương nhờ anh ta lấy một ly rượu, nếu là xem cuộc vui, dù sao cũng phải làm đủ phong thái, cố gắng làm cho bản thân cảm thấy thoải mái, cũng không làm trái ước nguyện ban đầu của mình không phải sao? Cuối cùng, sau khi một người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú đi vào, con mắt của Ôn Việt Trạch sáng lên rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống. Sau khi Ôn Du Phi chú ý tới tướng mạo của người kia, trong mắt tràn ngập sự hứng thú. Ôn Lương nhàn nhã lay động chén rượu trong tay, chất lỏng màu vàng óng ánh, dưới ngọn đèn hiển nhiên càng thêm mê người. Kiếp trước, người này chiếm đi tầm mắt của Ôn Du Phi, anh bị kẹp ở giữa hai người họ, cuối cùng dẫn đến cả người đều vô cùng thảm hại. Bây giờ chính chủ đã xuất hiện, sự hứng thú của Ôn Du Phi đối với anh cũng nên chấm dứt ở đây thôi. Ôn Lương nâng ly hướng tới người vừa vào cửa, sau đó một hơi cạn sạch. Kiếp này, anh sẽ chúc phúc cho Ôn Du Phi và người đó. Mị có lời muốn nói: Mọi người đoán xem là ai tới nào?