Sống Kiếp Nữ Phụ
Chương 3 : Diệp Tư Tuyết PK Lăng Triệt
Cùng lúc đó, bốn nam nhân cũng đồng thời đánh giá Diệp Tư Tuyết. Trải đời từ sớm, đứng trên đỉnh cao họ gặp qua không ít mỹ nhân nhưng khi gặp cô đáy mắt họ không khỏi xẹt qua tia kinh diễm. Cô gái có mái tóc đỏ cam nổi bật dài xõa dài đến thắt lưng, ngọn tóc uốn xoăn nhuộm màu xanh tím. Mày lá liễu đen tuyền xinh đẹp, mũi cao thẳng, môi chúm chím đỏ như máu làm người ta có loại xúc động muốn cắn một ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn thon gọn, nước da trắng như sứ không tỳ vết. Đặc biệt nhất là đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp, trong vắt, sáng như ngàn sao, sâu thẳm không thấy đáy khiến người ta sẵn sàng trầm luân vạn kiếp.
Khuôn mặt baby thiên sứ còn mang nét non nớt của trẻ con cùng với đôi mắt và thân hình quyến rũ, câu nhân của phụ nữ, hai thứ tưởng chừng đối lập nhưng lại hài hòa đến kì lạ tạo nên khí chất thanh thần, tươi mát mà không kém phần mị hoặc. Từ người cô không có mùi son phấn và nước hoa nồng nặc khiến họ chán ghét như những nữ nhân khác mà là mùi oải hương nhẹ nhàng tự nhiên. Đây thực sự là cô gái lẳng lơ, háo sắc, chua ngoa, kiêu ngạo hay sao. Với khuôn mặt này, cần gì đi quyến rũ đàn ông họ cũng tự sa vào lưới tình.
Sau màn chào hỏi bằng ánh mắt đánh giá của cả hai bên, Lăng Triệt đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh cô, nở nụ cười sát gái, điệu bộ phong lưu tùy hứng,một tay đặt vòng qua ghế cô, đưa khuôn mặt lại sát mặt cô, cất chất giọng ấm áp cuốn hút bên tai:
- Ngài là tiểu thư Diệp Tư Tuyết sao?
Câu hỏi của hắn ý là Cô là cô tiểu thư chua ngoa, lẳng lơ, háo sắc sao?. Hay lắm, Lăng Triệt phải không?,hắn muốn chơi cô sẽ bồi hắn. Nghĩ rồi cô vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, nở nụ cười trăm hoa thất sắc, đưa mặt lại gần hơn, nhìn thẳng vào mắt hắn, ở khoảng cách này hai người có thể nhận thấy hơi thở nóng phả vào mặt nhau, cất giọng trong trẻo, du dương như tiếng đàn đầy dụ hoặc:
- Phải a~ Tôi chính là cô tiểu thư nổi tiếng khắp nơi, lẳng lơ, háo sắc, hám trai cũng chua ngoa, kiêu ngạo Diệp tiểu thư Diệp Tư Tuyết đây.
Từ một cô gái thanh thuần thoát tục biến thành một con hồ ly lẳng lơ quyến rũ khiến cho bọn hắn có chút theo không kịp. Lăng Triệt dừng vài giây rồi, nhưng hắn là ai chứ rất nhanh lấy lại phong thái, đưa cánh tay lúc nãy còn đặt trên ghế vòng qua ôm lấy eo cô, nghiêng đầu qua bên tai cô:
- Không ai tự thừa nhận tiếng xấu của mình cả.
Nói rồi, ở bên tai cô thổi hơi, sau đó dùng răng nanh vừa cắn vừa day vành tai tinh xảo của cô. Hắn đang trắng trợn ăn đậu hũ của cô đây mà, Diệp Tư Tuyết kìm nén cảm xúc muốn đá bay tên này đi. Nhẫn, cô nhẫn, xúc động là ma quỷ. Tự đếm thầm trong lòng từ 1 đến 10, miễn cưỡng bình ổn lại tâm trạng, cô đáp trả:
- Phải không? Tôi là một người thẳng thắn a~
Lăng Triệt nhướng mày, bình thường phụ nữ chỉ cần thấy hắn cười đã đổ rạp dưới chân, cô gái này hắn đã làm tới mức này mà vẫn thong dong bình thản, hơi thở không rối, mặt không đỏ, tim không loạn. Rõ ràng là hắn đi quyến rũ cô, sao lại có cảm giác cô quyến rũ hắn thế này. Thật thất bại. Nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha:
- Vậy kẻ hèn này không biết có vinh dự phục vụ tiểu thư không?
Sau đó phóng mị nhãn về phía cô, Diệp Tư Tuyết đè nén cảm giác sôi trào trong dạ dày. Thực ra, hành động của Lăng Triệt đầy cuốn hút, khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải si mê, thẹn thùng nhưng đối với kẻ vô tâm vô phế như Diệp Tư Tuyết thì lại phản tác dụng.
- Chẳng phải anh đang có vinh hạnh bảo đảm sự an toàn cho bổn tiểu thư sao? – Cô vẫn giả ngu.
- Không ý tôi là về thân thể kia. – Hắn vẫn tiếp tục, ánh mắt đầy ái muội, không bỏ qua.
- Hửm...A...Anh muốn làm tình nhân của tôi. – Cô như ngộ ra chân lí, ngây thơ nói ra, còn gật gù bộ dáng giống như vừa hiểu được.
Lăng Triệt đờ người.Tình nhân,Lặng Triệt hắn thật sự giận rồi. Hắn là ai chứ, là Các chủ Ám Các, đàn bà quỳ xuống xin làm tình nhân của hắn còn không có cửa thế mà lại bảo muốn làm tình nhân cho cô. Bọn thuộc hạ hắn mà biết chắc rớt quai hàm mất, còn mấy tên bạn hắn... Khoan đã, nghĩ đến đây, Lăng Triệt ngước nhìn ba tên nãy giờ bị coi như không khí.
Đúng như hắn nghĩ, Lăng Triệt khóc không ra nước mắt, Tử Trạch không còn hờ hững nữa mà đầy hứng thú xem trò vui, hai tên còn lại có vẻ như không để ý nhưng lại rất chú ý diễn biến câu chuyện theo một cách nào đó, khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt lấp lánh ý cười đã bán đứng bọn hắn.Không được nhất định bịt miệng ba tên kia, nếu để bốn người Âu Dương Thụy biết được hắn làm sao có cơ hội ngửa mặt nhìn trời. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn xin thề chưa bao giờ hắn bị mất mặt như thế, còn người cho hắn mất mắt lại là một cô tiểu thư 18 tuổi, xem ra cuộc sống hắn ngày càng thụt lùi mà.
Giống như chưa biết được nỗi lòng của người bên cạnh, Diệp Tư Tuyết bồi thêm một câu với khuôn mặt nghiêm túc:
- Thật đáng tiếc, nhưng biết phải làm sao đây, Diệp Tư Tuyết tôi là một người chủ rất có đạo đức nga~ Tôi không đói đến mức đến hộ vệ của mình cũng ăn đâu.
Sau đó đặt tay lên vai bức tượng hóa đá với khuôn mặt chân thành:
- Tin tôi đi, tiền bao nuôi tình nhân của tôi không nhiều bằng tiền ba tôi trả cho anh làm vệ sĩ đâu. Để dành nhan sắc đó, khi nào thất nghiệp rồi làm tình nhân cũng không muộn. Ngày nay phụ nữ yêu cầu cao lắm đó, tình nhân phải là xử nam nga~
Cuối cùng còn xoa xoa tóc hắn theo kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, ừm xúc cảm rất tốt, tóc tên này khiến cô cũng phải ganh tỵ, giống như bộ lông của con Lucky trước kia cô nuôi vậy. Nghĩ đến đây cô không khỏi buồn lòng, cô chết đi không biết nó sẽ ra sao nữa? Sau này nếu nhớ Lucky thì xoa đầu tên này vậy. Mỗ nữ nào đó quyết định.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
89 chương