Sống Kiếp Nữ Phụ

Chương 17 : Nhân vật không thể đắc tội

Biệt thự Lãnh gia. Diệp Tư Tuyết mặc bộ váy dạ hội xanh dương xinh đẹp, mái tóc được bới lên tỉ mỉ, trang điểm nhẹ nhàng, phong thái cao ngạo bước vào bữa tiệc nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý. Phía sau như mọi khi vẫn là bốn nam nhân cực phẩm Lăng Triệt, Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên. Quét mắt nhìn xung quanh, cô tới tương đối sớm, bốn nam chính đã có mặt nhưng nữ chính chưa xuất hiện. Cũng phải thôi nhân vật quan trọng phải đến sau cùng chứ. - Diệp tổng, rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Phùng Khải, tổng giám đốc công ty Hương Nghê. Một người đang ông trung niên vác cái bụng to tiến đến thân thiện chào hỏi. Tất cả sẽ bình thường nếu như không có ánh mắt khinh bỉ của ông ta đối với cô. Diệp Tư Tuyết vì suy nghĩ chuyện bức tranh và Dụ Thiên Minh nên tâm trạng không được tốt thế mà lại có người đến tận cửa khiêu khích. - Ân, Phùng tiên sinh cũng biết rõ tôi nhỉ? - Diệp Tư Tuyết nhàn nhạt hỏi. Cô mới nắm giữ Diệp Lạc hơn 2 tháng, cũng chưa từng xuất hiện trước báo chí và truyền thông nên nếu có biết cũng chỉ biết danh tiếng hư hỏng lẳng lơ háo sắc của cô mà thôi. - Đương nhiên. Đương nhiên. Diệp tổng tuổi trẻ tài cao, trên thương trường hô mưa gọi gió, người người kính phục. - Ồ. Nói như vậy tôi rất lợi hại rồi. - Vâng, ngài rất lợi hại. - Phùng Khải dừng vài giây rồi trả lời, mắt càng khinh thường không che giấu. Hừ, cũng chỉ là con nhóc vắt mũi chưa sạch, tính tình lảng lơ mà lại tự cao. - Ừ, câu trả lời của ông tôi rất hài lòng, chỉ là... Diệp Tư Tuyết dừng vài giây, trên người hàn khí tỏa ra, đôi mắt lạnh lùng sắc bén khiến Phùng Khải không dám nhìn thẳng, nói tiếp: - Cái ánh mắt khinh bỉ kia là sao? Ông nghĩ tôi bị mù hay là ngu ngốc đây. - Di..ệp tổng, tôi..tôi không có ý đó. _ Phùng Khải run rẩy nói, ông ta chỉ định xã giao kiếm chút quan hệ với Diệp Lạc, nghĩ chỉ cần vài lời hoa mỹ sẽ thỏa mãn con nhóc này có lợi cho công ty mình, nghe đồn Diệp Tư Tuyết lảng lơ háo sắc nên nghĩ cô cũng thuộc dạng nữ nhân ngu ngốc. Nhưng nhìn bộ dạng còn âm trầm hơn Diệp Thạc, ông ta biết mình đã sai lầm rồi. Phùng Khải vốn chỉ nghe tiếng xấu mà không biết tài năng của cô, việc cô khiến Diệp Lạc nâng lên một bước mới cũng chỉ có người trong tập đoàn và bốn công ty Lãnh thị, Âu thị, Ngôn Y và Thừa Hy biết. Những công ty còn lại thì không, bởi lẽ dưới sự dẫn dắt của cha cô Diệp Thạc, tập đoàn đã nằm trong top 5 tập đoàn mạnh nhất nên nhiều người lầm tưởng có được Diệp Lạc ngày hôm nay đều là do cha cô, cô không thể chỉ dùng hai tháng ngắn ngủi khiến Diệp Lạc lột xác được. - Ân, không có ý đó. Là không có ý khen tôi lợi hại sao?_ Diệp Tư Tuyết xoa cằm, một bộ dáng giống như vô hại nhưng lại khiến Phùng Khải rùng mình. - Không ...không..c... - Phùng Khải xua tay, lắp bắp không nên câu. - Là thật vậy sao. - Diệp Tư Tuyết không để hắn nói hết cắt ngang. Nghe đến đây Phùng Khải sợ đến hai chân mềm nhũn, những người xung quanh cũng toát mồ hôi hột, may mắn họ chưa động đến nhân vật này. Đáng sợ nhất không phải cứ mang khuôn mặt hung thần át sát, nói lời đe dọa mà là bộ dáng thảnh thơi, nói lời nhẹ nhàng, câu thật câu giả không biết đâu mà lần nhưng lại dồn người khác đến chân tường như Diệp Tư Tuyết lúc này đây. Tám đại nam nhân hứng thú hướng về cô tiếp tục xem cuộc vui. - Tại sao ông khinh thường tôi? Là do chua ngoa, kiêu ngạo sao? Vậy thì đã sao, sinh ra trong Diệp gia, là con của gia chủ Diệp Thạc tôi có quyền như vậy chứ, các người có thể làm gì, chẳng phải cũng hùa theo nói lời ngon tiếng ngọt, chăm chút nịnh nọt hay sao? Lẳng lơ háo sắc ư? Ừ thì những tên nam nhân tôi quyến rũ, bọn hắn khinh thường cũng được đi, nhưng Phùng tiên sinh thân mến tôi có đi quyến rũ ngài sao. Nếu tôi nhớ không nhầm thì là không có đi, tôi cũng đâu có mù. Hay là tôi đã vô tình đi quyến rũ tình lang của ngài. Nói đến đâu, Diệp Tư Tuyết tặc lưỡi, ra vẻ tiếc hận: - Chậc... chậc... không nhìn ra nha~ ngài như vậy mà thuộc loại chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau ư? Mà ngài như vậy thì tình lang cũng chẳng hơn bao nhiêu làm sao lọt vào mắt xanh tôi đây. Liệu có hiểu lầm gì chăng? Vài người không nhịn được cất tiếng cười sau đó là cả nơi này vang lên tiếng cười như xem một bộ hài kịch. Phùng Khải tức run người. - Cô đừng có mà nói bậy. - Nói bậy. Ngài đừng ngại, nếu tình lang bỏ rơi ngài tôi giới thiệu đối tượng khác cho ngài nhé. Biết Lý tổng của Lý thị không? Tuổi cũng trạc ngài, cũng giống ngài đắc tội tôi, đúng là một cặp trời sinh, hay tôi đây làm phước cho công ty Hương Nghê của ngài giống Lý thị nha, có như vậy mới môn đăng hộ đối, chẳng phải người nhà giàu các ngài thích nhất kiểu này sao? Diệp Tư Tuyết nói đến đây thì không gian im bặt, mấy hôm trước thông tin Lý thị phá sản nổi như cồn chỉ biết do Diệp Lạc đột nhiên rút vốn đầu tư thì ra là do đắc tội với cô gái này. Ý cô chẳng phải sẽ để Hương Nghê rơi vào hoàn cảnh của Lý thị sao? Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi run sợ, đồng thời mặc niệm Nhân vật này tuyệt đối không thể đắc tội. - Cô nói vậy là ý gì? - Ngài thông minh như vậy chẳng nhẽ không hiểu ý tôi? - Ám Nhất. Ta muốn công ty Hương Nghê của Phùng tiên sinh đây có kết cục giống Lý thị. Làm thật ấn tượng vào. - Diệp Tư Tuyết nhẹ nhàng nói, nhưng nội dung thì như tuyên án tử hình cho Phùng Khải. - Vâng. Thuộc hạ đi làm ngay. - À, mang vị tiên sinh này đi đi, thật làm bẩn mắt ta. - Vâng. Sau đó người ta nhìn thấy Phùng Khải bị lôi đi sềnh sệch, miệng la hét: - Diệp tổng, tôi sai rồi, xin bỏ qua cho tôi... Tiếng thét tuyệt vọng nhỏ dần rồi biến mất khiến người ta run sợ, Diệp Tư Tuyết hướng đến mọi người nở nụ cười quyến rũ: - Mọi người cũng thấy rồi đấy, nếu muốn bình yên thì các vị có hai sự lựa chọn. Một là tránh xa tôi ra, hai là nói chuyện với sự tôn trọng của những người có văn hóa. Tôi không thích kẻ hai mặt. Cô vừa nói xong, mọi người xung quanh tự động dạt ra chừa cho cô một lối đi. - Ân, các người rất thật lòng. Diệp Tư Tuyết cao ngạo bước đi như nữ vương Không còn lũ côn trùng vo ve bên tai nữa rồi. Thật thỏa mái a~. Cô gây chuyện thế này chắc cũng đủ phản cảm đi, bọn nam chính sẽ càng chán ghét cô hơn thôi.