Song Kiếm
Chương 266
Viêm tướng lại giơ tay lên, quần chúng lại xoẹt xoẹt lui lại, sau đó quần chúng mới định thần nhìn kỹ: há, là ngoáy lỗ mũi. Nhưng không có cách nào cả, kỹ năng chữ màu kim thứ ba của 037 đã diệt thêm mấy trăm người nữa rồi, đấy chính là kết cục của việc không sợ chết đấy.
“Đông Phương Gia Tử, lên đi!” Một giọng nữ vang lên ở bên cạnh Đường Hoa.
Đường Hoa quay đầu lại nhìn: “Hóa ra là ngươi, Muội Muội!”
“Ngươi còn nhớ được ta à?” Muội Muội vui sướng nói: “Ngươi hẳn là có thể đơn đấu với hắn đấy, ta hồi máu cho ngươi.”
“Được, ta tổ ngươi!” Đường Hoa dặn dò một câu trong kênh đội ngũ, sau đó rời tổ, tổ đội với Muội Muội, xong kêu: “Đông Phương Gia Tử mở đường, ai không sợ chết thì theo sau!”
Lập tức có người chơi hưởng ứng liền: “Gia Tử, ngươi là người đầu tiên, ta thứ hai!”
“Ta cũng liều luôn!” Bầy người chơi cùng hưởng ứng.
Đường Hoa vẫy tay, trường mâu màu đen xuất hiện, người - mâu hợp nhất bắn về phía Viêm tướng. Viêm tướng thấy chỉ có một người đến, nên không dùng kỹ năng chữ kim, chỉ đánh qua đánh lại với Đường Hoa. Nhưng không ngờ Đường Hoa lại còn khó chơi hơn so với sự tưởng tượng của hắn nhiều, sau một lượt giao thủ, Viêm tướng đã bị thương không nhẹ. Bầy người chơi cảm thấy thật sự có ăn lắm, lẽ nào Viêm tướng chỉ có ba kỹ năng chữ kim thôi sao? Bởi vậy người dũng sĩ thứ nhất lao lên, rồi người thứ hai, thứ ba...
Thiên Hỏa Phệ Nhật! Một kỹ năng chữ kim đồ sộ cuối cùng cũng được phát ra.
Muội Muội - đang ở trong khu vực an toàn - vội vàng lôi máy ảnh ra chụp như điên, nàng đang định thưởng thức biểu tình khi chết trận của cao thủ đệ nhất. Cái gì? Hồi máu? Ngại thật, quên mất rồi! Tên nam nhân này thế mà hồi ở Lư Sơn dám phớt lờ bổn mỹ nữ đấy, lại còn chửi tục nữa, rồi còn bảo Sương Vũ tỷ tới giáo huấn ta nữa, tỷ tỷ không chụp cho ngươi mấy tấm di ảnh là không hả được.
Muội Muội chơi trò tiểu nhân, nhưng nàng nào biết rằng Đường Hoa còn tiểu nhân hơn. Muội Muội nhìn trên thân mình nổi lên ánh trắng mà sửng sốt lắm, bèn xem lại lời nhắc của hệ thống: đội hữu Đông Phương Gia Tử đã khởi động Đảo Càn Chuyển Khôn kính, chuyển đến xxxxx thương tổn. Lúc lâm chung, nàng còn trông thấy Đường Hoa đang cười hì hì làm một động tác chụp hình với nàng nữa. Tên chết tiệt, lại còn học theo động tác thổi nòng súng (ngón trỏ) của cao bồi phương Tây nữa kìa.
“Giết!” Sự hy sinh ‘tự nguyện’ của Muội Muội cuối cùng cũng khiến cho Song Sư mở được một cánh cửa đột phá. Mặc dù lại có một lượt dũng sĩ nữa chết trận, nhưng Viêm tướng cũng đã dùng ra kỹ năng chữ kim thứ tư rồi, với lại cao thủ đệ nhất vẫn còn đang kiên quyết đối chiến với nó nữa, thành ra sĩ khí của mọi người dâng lên rất cao.
Đường Hoa rất phúc hậu quay trở về đội, Phá Toái thì nhìn chằm chằm vào trận loạn chiến, ở bên ngoài súc tích chờ đợi. Đột nhiên Sát Phá Lang tru lên: “Cướp!” Phá Toái lập tức anh dũng vọt lên, chen qua mấy người, chuẩn bị phát ra kiếm nộ liền, còn Đường Hoa cũng lập tức phát chiêu Thần Ma Diệt Thế ra.
“Kỹ năng chữ kim, chạy mau!” Đường Hoa rống lên một tiếng, mọi người chơi thấy đúng thật là có bốn chữ Thần Ma Diệt Thế màu kim đang hiện lên, bèn vội vàng cướp đường chạy gấp, bên trong vòng chiến chỉ còn lại mỗi hai người là Đường Hoa và Phá Toái.
Một nam nhân áo bào đen và một nam nhân đồ trắng cùng xuất hiện ở phía trên đầu của Viêm tướng. Nam nhân áo bào đen đang cúi đầu nên dung mạo không ai nhìn rõ, có điều ma khi sắc bén trong tay thì lại bừng bừng bốc lên, còn bàn tay phải của nam nhân áo trắng thì lóe ra hàng vạn tia sáng màu kim. Một âm thanh vang lên như tiếng sét đánh, hai người đã cùng nhau ra tay, ma khí và tiên khí va vào nhau rồi dung hợp lại, một thanh kiếm ánh sáng màu hỗn độn tức thì cắm thẳng vào đầu của Viêm tướng. Hai nam nhân đồng thanh hô: “Diệt!” Viêm tướng hóa thành ánh trắng ngay tức thì, đồng thời hai nam tử lẫn thanh kiếm hỗn độn kia cũng biến mất.
Quá trình mặc dù phức tạp, nhưng thực ra lại chỉ kéo dài có một giây thời gian mà thôi. Hai nam nhân xuất hiện, tiên - ma lập tức hợp nhất, giết người, chạy lấy người, đều một hơi liền mạch cả. Có tiết tấu, đẹp lòng vui mắt, gọn gàng lưu loát, chẳng chút dài dòng dây dưa nào cả.
Đường Hoa nghi hoặc nhìn ánh trắng một hồi rồi quay lại rống giận: “Là ai cướp? Nói!”
Bọn người chơi nhao nhao giơ tay tỏ vẻ vô tội ngay: “Không phải là ta!” Sau đó bắt đầu đánh giá phỏng đoán lẫn nhau, đương nhiên là cũng có mấy người chơi len lén lục lọi túi Càn Khôn, tìm phần thưởng vạn nhất sẽ xuất hiện nữa.
“Vờ vịt!” Sát Phá Lang thản nhiên nói.
“Tiểu Lang, coi chừng ta lột trần thân phận của ngươi là lát nữa toàn thể Song Sư sẽ báo thù cho ta đó.”
“Hừ!” Sát Phá Lang không thèm để ý đến Đường Hoa, nói: “Ta không có chiến lợi phẩm.”
Phá Toái uể oải: “Giống như trên.”
Tinh Tinh lục một lần rồi lại lục một lần túi Càn Khôn, cuối cùng đành bỏ cuộc khóc ròng: “Ta cũng không có.”
Huy Hoàng than một hơi: “Phỏng chừng lại đi qua nhà Gia Tử rồi.”
“Há há!” Đường Hoa triển lãm một vật trong kênh đội ngũ: “Thiên Nộ, kiếm bộ tam phẩm thất giai, một bộ bảy thanh kiếm, có tên là Thiên Nộ, Thiên Phong, Thiên Sương, Thiên Hỏa, Thiên Trách, Thiên Băng, Thiên Phạt. Kiếm nộ: có thể tổ hợp bảy trận Thất Tuyệt Nộ Lôi, Nộ Phong, vân vân. Biến hóa tùy tâm, uy lực vô cùng.”
“Gia Tử!” Ba tên nam nhân cùng hô lên trong kênh đội ngũ.
“Sát Phá Lang ngươi có thần binh rồi kêu cái máu ấy. Qua một bên hóng gió đi.” Đây là lời của Phá Toái.
“Ta đổi dùng, ta thích.”
Huy Hoàng nói gấp: “Ta sắp phải đánh với Cửu Thiên Huyền Nữ rồi...”
“Nhượng lại cho ta, ta đánh giúp ngươi.” Phá Toái.
Tinh Tinh gào khóc: “Ốc Vít tên tiện nhân kia, ngươi không nhìn thấy có một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người đang khóc lóc đây sao?”
“Dừng!” Đường Hoa lớn tiếng hô một câu. Coi kênh đội ngũ là cái chợ à? Thực ra thì hắn cũng khó xử lắm, thứ này nếu không rớt vào trong túi của hắn hay của Tinh Tinh thì đã chẳng có việc này rồi: “Huy Hoàng, ngươi nói!”
“Dựa theo quy củ, ta, Phá Toái, Sát Phá Lang sẽ tranh giá thanh kiếm này. Gia Tử được tiền thì chia ra bốn phần làm hoa hồng.”
Đường Hoa cười tươi rói nói: “Ta thu luôn cả biên nhận!”
“Móa! Ngươi cũng hắc ám quá nha!” Ba nam nhân cùng nhau chĩa ngón giữa với Đường Hoa liền. Vốn là so xem ai có nhiều tiền trong túi Càn Khôn hơn, mà bây giờ hắn nói ra câu này, đã khiến mọi người phải so xem ai chịu bị cắt thịt nhiều hơn rồi.
“Đừng mà, ta làm thế cũng vì phúc lợi của mọi người cả thôi, Tinh Tinh ngươi nói có phải hay không?”
Tinh Tinh lập tức gật đầu: “Phải! Gia Tử, phải hung tợn mà hét giá vào.” Trong lòng đang muốn cân bằng hơn một chút, đừng có nói ta không thục nữ đấy nhé.
Một vạn, Gia Tử lấy sáu ngàn, chia hoa hồng một ngàn, tương đương với chín ngàn... Ba nam nhân cùng bắt đầu tính toán.
Đường Hoa vẫn còn là một người có chút lương tâm, ít nhất thì đối với bạn bè hắn cũng không hắc ám như vậy: “Nếu thực tranh giá thì thể nào cũng có người phá sản cho coi. Vầy đi, các ngươi mỗi người viết ra một con số, ai lớn hơn thì ta bán cho người đó. Đừng nói huynh đệ ta không phúc hậu nhé, nếu chỉ một người muốn thì có thể tùy tiện ra cái giá, nhưng cả ba người đều cần, thì lại liên quan đến phúc lợi của nữ nhân Tinh Tinh đáng thương này rồi...”
Tinh Tinh hai hàng lệ mông lung gật đầu: “Ừ ừ!” Rớt hai món rồi mà chẳng có món nào có quan hệ tới mình cả.
“Bởi vậy xin mọi người cứ ra sức viết đi nhé.” Đường Hoa phân phó: “Tinh Tinh, ngươi phụ trách thu giấy rồi làm trọng tài, thời gian là 5 phút.” Hắn không lo lắng chuyện ba người sẽ thông đồng với nhau. Đầu tiên, Huy Hoàng là quân tử, ít nhất cũng sẽ không đi lừa bằng hữu, Phá Toái với Sát Phá Lang thì lại không ưa nhau. Tiếp theo, lui một vạn bước mà nói, nếu thanh kiếm này là do một mình Đường Hoa sở hữu, thì Phá Toái với Huy Hoàng cứ tùy tiện báo ra cái giá là được, nhưng dù sao trong này cũng có phúc lợi của cả đội nữa.
Bởi vậy ba nam nhân cùng nhau túm lấy giấy bút rồi đi qua ba góc ngồi vẽ vòng tròn vòng tròn...
* * * * * *
Số 037 đã bị diệt rồi, còn hai con bên Nhất Kiếm với đám người chơi khác vẫn cứ sừng sững không ngã. Trong tay bọn họ không có ai có khả năng có thể chịu nổi một kỹ năng chữ kim của Viêm tướng, mà lực tấn công lại mạnh như Đường Hoa cả, cho nên vẫn cứ bảo trì chiến lược tác chiến địch tiến ta lui, địch lui ta không tiến như cũ. Cũng có một số rất ít anh hùng giơ đầu ra, nhưng căn bản là chẳng đủ cho kỹ năng nhỏ của người ta làm thịt nữa là. Kẻ duy nhất có thể ra đương đầu được là Huy Hoàng thì lại đang ngồi trong một góc ra vẻ bị táo bón, không có vẻ gì là sẽ lên cả.
Đám người chơi khác còn đỡ, nhưng bang chúng Nhất Kiếm thì đã nóng nảy lắm lắm. Điều mà bọn họ quan tâm bây giờ không còn là bảo vật về tay ai nữa, mà là làm sao để xử được tên Viêm tướng trước mặt. Đám bang chúng Song Sư đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu này rồi, hai bên mặc dù đang ở trong tình trạng liên minh, nhưng không ai quy định rằng không được phép áp dụng những thái độ bất hợp tác thuộc dạng không bạo lực như thế này cả.
“Nghe nói Nhất Kiếm là bang lớn đó nha.”
“Từ nhân số mà xét thì quả đúng thật.”
“Vậy theo tố chất thì sao?”
“Trò chuyện riêng trò chuyện riêng, nếu không người ta sẽ hiểu lầm chúng ta tự cao tự đại đó.”
Đám người Nhất Kiếm ở đây nghe mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng thật là không có ai dám tiến lên chọi với Viêm tướng cả, bởi vậy đành dồn lực chú ý trở lại Huy Hoàng ở trong xó hết. Có một người chơi kia bay đến bên cạnh Huy Hoàng: “Huy Hoàng, ngươi nghe một chút đi kìa.”
“Cái miệng mọc trên người của người khác mà.” Huy Hoàng phiền não nói: “Viết bao nhiêu thì thích hợp đây?”
“Viết bao nhiêu cái gì vậy?”
“Không có gì không có gì.”
Đường Hoa bay đến giữa bầy người Nhất Kiếm, hỏi: “Cần người giúp không?”
“Không cần!” Bầy người Nhất Kiếm cùng rống giận. Một anh bạn kia lại càng ngon hơn, đứng ra hô: “Cùng lắm rớt 5% kinh nghiệm thôi, các huynh đệ, liều nào!”
“Liều nào!” Nhất Kiếm đã xung lên rồi, sĩ khí cũng tăng vọt lên.
Đường Hoa vội nói trong kênh đội ngũ: “Huy Hoàng, lát nữa hẵng nghĩ tiếp, Nhất Kiếm đang bắt đầu tấn công kiểu tự sát rồi, mau đi vét máng đi!”
“Đúng! Mình tự mò được một thanh kiếm thì không cần phải đau đầu làm gì!” Huy Hoàng thu giấy bút lại, trước khi bay lên vẫn còn dặn một câu: “Bây giờ không có tính thời gian. Gia Tử, hồi nữa chờ ta trở về rồi mới báo giá đó.”
“Nâu vấn đề!”
Huy Hoàng bay vào trong chiến trường, nhìn lướt qua mọi nơi rồi nói: “Tình hình không được tốt lắm, bên ta có ba cao thủ công mạnh đều đã chuẩn bị hết rồi, có một người thậm còn đã qua kiếp thứ hai rồi nữa.”
Sát Phá Lang hỏi với khuôn mặt cực ngầu: “Không thì ta ra tay đi? Tay ta có chút ngứa rồi.”
“Cũng được!” Đường Hoa ủng hộ một cách rất mất đạo đức ngay. Sát Phá Lang cướp BOSS tuyệt đối là mạnh vô địch. Quan trọng nhất, hắn có một ưu điểm mà không ai khác có, đó là hắn cướp BOSS là bình thường, còn không cướp mới là bất thường. Người khác mà cướp thì sẽ bị mắng đến mức máu chó xộc lên đầu, danh tiếng tàn hết, chứ hắn cướp thì chẳng cần chi phải bận tâm, dù sao cũng đã quen tay hay làm rồi mà.
Truyện khác cùng thể loại
2565 chương
92 chương
299 chương
74 chương
12 chương
1641 chương
252 chương
4 chương