Song Kiếm

Chương 223

Nhu Mễ nhìn đám kỳ lân có vẻ mặt thâm trầm đằng kia mà khẩn trương nói: “Có khi nào chúng ta đã hiểu lầm rồi không, các ngươi cũng biết đấy, bạn bè họp mặt thì không nên nói thầm thì, cũng không thể nói ngôn ngữ mà người khác nghe không hiểu được. Cũng cùng đạo lý đó, bọn chúng đang nói tiếng kỳ lân, có lẽ là đang hoan nghênh chúng ta đấy chứ?” Tinh Tinh vội gật đầu: “Tán thành! Nếu không vì sao Gia Tử vừa mới lộ diện là đã bị đánh hội đồng, còn chúng ta tới nơi chúng lại không ra tay chứ?” Phá Toái phụ họa theo: “Chắc chắn là bởi vì chúng ta có tiểu Kỳ Lân ở đây đấy.” Địch nhân lại chậm rãi tới gần thêm mấy thước, Nhu Mễ không phải là người mà Đường Hoa có khả năng so sánh được. Đường Hoa đã từng gặp nhiều cảnh đời, từng đánh lật ma tôn, đả thiên tướng, giết hắc long, chứ còn Nhu Mễ thì bầu không khí kiềm nén này khiến tâm tình của nàng căng thẳng lắm. Bởi vậy nàng rất nhanh đã phủ định khả năng là do hiểu lầm: “Các ngươi nói xem bọn họ không động thủ có phải vì sợ ngộ thương tiểu Kỳ Lân hay không? Nếu chúng ta bỏ tiểu Kỳ Lân ra, có phải chúng nó sẽ lập tức trở mặt ngay không?” Đường Hoa dựa theo cái bụng tiểu nhân lập tức trả lời ngay: “Chắc chắn là sẽ như vậy! Ngươi không thấy cảnh cướp bóc trên màn ảnh sao, khi tên tội phạm bắt cóc con tin đầu hàng cảnh sát xong, cũng sẽ cứ bị bắt, bị phạt mà?” “Vậy phải làm sao đây?” “Xem ta này!” Đường Hoa đưa một tay chộp lấy con tiểu Kỳ Lân, tay còn lại thì lấy một thanh kiếm cùn ra đặt trên cổ nó: “Bỏ súng xuống.” Phá Toái thần kinh còn vững, chứ Tinh Tinh với Nhu Mễ thì bị hành đồng này của Đường Hoa khiến cho hộc máu tại chỗ luôn. Tinh Tinh sửa chữa: “Kiếm mà cầm trên tay là không có lực công kích.” “Đúng nhỉ!” Đường Hoa giật mình, thu kiếm, vận lửa đen vờn quanh bàn tay đang bóp trên cổ của tiểu Kỳ Lân: “Ném phần thưởng qua.” “...” Nhu Mễ tự kiểm điểm lại xem tinh thần của mình có phải là đã quá bình thường rồi hay không. Ép bức kỳ lân à? Xem phim nhiều quá rồi hay sao? Nhưng ngoài dự kiến của nàng là, bầy kỳ lân tuy đang tỏ vẻ phẫn nộ hơn lúc trước nhiều, nhưng quả thật cũng đã chậm rãi thối lui ra, hiển nhiên là rất bận tâm đến chuyện sống chết của tiểu Kỳ Lân. Đặt cược đúng rồi! Đường Hoa cười hè hè: “Ta sớm biết Ốc Vít chẳng phải là thứ tốt lành gì mà. Bất cứ ai đưa con kỳ lân này về nhà đều sẽ bị coi là dân lừa buôn kỳ lân mà chơi một đòn diệt gọn luôn cho coi.” “Sẽ không đê tiện đến vậy chứ?” Nhu Mễ nghi hoặc hỏi: “Dù sao đó cũng là hệ thống mà.” Phá Toái đứng bên cạnh đính chính: “Thứ đê tiện nhất trong trò chơi này là hệ thống. Phàm là cao thủ thì đều thấm thía cả.” Tinh Tinh giơ tay: “Ta cũng thế.” “Quay về chính sự đi!” Đường Hoa ra hiệu cho mọi người đừng có nói chuyện tào lao nữa, hắn hô: “Đưa phần thưởng qua, sẽ có kỳ lân. Đậu xanh, dù sao các ngươi cũng là kỳ lân mà, lẽ nào lại nghe không hiểu chớ?” “Grầu!” Bầy kỳ lân dùng tiếng gào phẫn nộ này để trả lời cho Đường Hoa: bọn ta thực không hiểu mà. Đường Hoa kêu một tiếng: “Phá Toái, Tinh Tinh!” “Có!” Phá Toái lập tức lấy ra một thanh tiên kiếm rực rỡ ánh vàng, còn Tinh Tinh thì lấy một con búp bê vải ra. Tinh Tinh giao búp bê cho Phá Toái, còn Phá Toái thì giao thanh tiên kiếm cho Tinh Tinh. Đường Hoa cẩn thận nhìn đám kỳ lân, hỏi: “Chỉ số thông minh của các ngươi chắc không đến nỗi thấp đến mức thế chứ?” “...” Bầy kỳ lân cùng lắc đầu, không biết có phải là đồng ý rằng chỉ số thông minh của mình thấp, hay là phủ nhận rằng mình không có đồ thưởng cho hay không nữa. Lúc này Đường Hoa mới biết Tần hoàng vĩ đại đến nhường nào, năm đó lão hẳn phải nên xử lý hết thảy mọi quốc gia dùng tiếng Anh, rồi thống nhất ngôn ngữ mới đúng chứ. Đây tuyệt đối không phải là ích kỷ gì, đây là tinh thần thực tế của Đảng, nhằm làm giảm áp lực học hành cho học sinh tiểu học đấy. Từ đây có thể thấy, việc triều Tần bị tan vỡ sẽ tạo ra ảnh hưởng và sự tiếc nuối rất chi là sâu sắc đối với những người ghét học ngoại ngữ. Trong khi Đường Hoa đang nghĩ ngợi lung tung, sâu trong ổ kỳ lân chợt có ánh kim lóe lên, nhìn lại thì thấy có một con kỳ lân già đang cầm theo một sợi dây xích do những hạt vàng xâu thành bơi qua đây. Rõ ràng là bầy kỳ lân đã quyết định sẽ trao đổi con tin rồi. Đường Hoa đưa một tay chộp vào sợi dây xích, còn con kỳ lân già kia thì đưa một tay ra túm lấy chân của tiểu Kỳ Lân, hai bên đều đề phòng nhau rất căng. Phá Toái dặn dò trong kênh đội ngũ: “Chuẩn bị chạy giữ mạng nào. Ta Đông, Tinh Tinh Nam, Nhu Mễ Bắc, Gia Tử Tây, ai còn sống chạy ra được thì người đó mời khách.” Đường Hoa ném sợi dây vào trong túi Càn Khôn, sau đó đột nhiên cảm thấy trong tay hụt hẫng, thấy tiểu Kỳ Lân đã bị con kỳ lân già kia kéo qua rồi, bèn vội vàng ném một tờ ngân phiếu ra, kêu: “Lui!” Phá Toái không hề do dự, tức khắc chơi một kỹ năng loại mạnh của tiên kiếm ra ngay, sau đó không hề quay đầu lại chạy như điên. Tinh Tinh cũng không kém, lấy hai miếng tiền đồng ra, hóa chúng lớn lên bảo vệ cho hai bên trái phải của mình, rồi chạy. Đường Hoa thì càng khỏi phải nói rồi, người ta đã từng giao tiếp qua với đám kỳ lân rồi, cho nên khi chạy thì chỉ có một từ có thể mường tượng được thôi: nhanh. Chỉ duy mỗi Nhu Mễ... Nha đầu đáng thương này cho tới bây giờ cũng còn chưa bao giờ đi lăn lộn chung với đám Đường Hoa lần nào, rồi đến lúc cần chạy thì lại bị tiếng hô đột nhiên kia của Đường Hoa khiến cho luống cuống không biết phải chạy theo hướng nao. Nếu đổi lại là Đường Hoa, nếu không tìm được hướng đi thì cứ tùy tiện chọn đại cái hướng nào cũng xong, nhưng Nhu Mễ thì lại còn cân nhắc xem hướng mình chạy đó liệu có ảnh hưởng tới việc trốn chạy của người khác hay không. Có khi người thông minh chưa hẳn đã là người phản ứng nhanh, cái thứ này cần phải trải qua huấn luyện mới tốt được. Bởi thế, nàng Nhu Mễ đáng thương đã bị bầy kỳ lân bao quanh rồi. Bầy kỳ lân cười gian chậm rãi tiến đến gần Nhu Mễ. * * * * * * Ba người kia trồi lên khỏi mặt nước, sau đó dừng lại. Ba người nhìn qua nhìn lại, chẳng thấy Nhu Mễ đâu cả. Sau khi bay đến bên cạnh nhau, Đường Hoa lật bảng hảo hữu ra xem, suýt chút nữa đã hôn mê: “Nhu Mễ chưa chết, nhưng ta lại có dự cảm chẳng lành.” “Hay là...” Phá Toái sửng sốt hỏi: “Nhu Mễ đã bị kỳ lân giam làm con tin mất rồi?” Tinh Tinh nói: “Không phải chứ? Đây là trò chơi đó. Đầu rơi cũng không có một vết sẹo mà.” “Cứu mạng với!” Tin nhắn cầu cứu của Nhu Mễ trong nháy mắt đã được gửi đến ba người. “Không phải là thật đó chứ?” Đường Hoa khóc, sau đó phất tay một cái: “Quay về nhìn xem.” * * * * * * Nơi ổ kỳ lân, Nhu Mễ đáng thương đang nổi nửa người trên mặt nước. Hơn mười con kỳ lân vây quanh nàng, cứ mỗi 5 giây lại ném một cái pháp thuật vào nàng, những con còn lại thì đề phòng, chờ đợi địch nhân. “Đệt bà, là thuật Tê Dại, một thuật cấp cao - trung trong hệ thủy.” Đường Hoa cảm thấy đau đầu lắm: “Đây là việc bắt cóc con tin trần trùi trụi, là điển hình của việc lấy nhiều khi ít đấy.” “Thuật Tê Dại... Trừ việc nhắn tin ra, cũng sẽ không làm gì khác được nữa.” Phá Toái lắc đầu: “Gia Tử, người bạn này của ngươi cấp bậc thì có đấy, nhưng mà trang bị thật tàn quá đi, thế mà 100% trúng phép đấy. Lại nói, cho dù toàn thân đều là rác rưởi hết thì với cấp bậc này cũng đâu đến nỗi 100% bị trúng phép đâu chứ?” “Vừa nãy có ai đó bảo rằng đến làm khách thì không nên mang theo hung khí, cho nên nha đầu này thực sự đã dỡ xuống hết trang bị trên người cả rồi đấy.” Đường Hoa nhìn Tinh Tinh, hỏi: “Ngươi có biết người đó là ai không vậy?” “Có thể trách được ta sao? Người bạn này của ngươi cũng thật ngố quá đi mà.” “Người ta không phải ngố, là do người ta chưa quen biết gì nhiều với ngươi, không biết là ngươi đang nói đùa thôi. Trước kia nàng cũng chưa từng tiếp xúc với những sinh linh như thế, cho nên mới thật sự hiểu lầm là cần phải gỡ hết trang bị để thành tâm đàm phán với người ta đấy.” “Bây giờ phải làm sao đây?” Phá Toái nói: “Nếu chết ngay được thì hay quá rồi, chứ nếu không với tình trạng này thì bằng vào sự kiên nhẫn của đám NPC, trừ khi là bị đói chết, nếu không cũng cứ phải sống chịu khổ thôi.” Đang nói đến đây, lại có hai con kỳ lân bước ra. Kỳ lân A đưa một viên đá cho kỳ lân B, kỳ lân B lại đưa một vỏ sò cho kỳ lân A. Xong xuôi, hai con kỳ lân ngáo vung vung móng vuốt với tổ ba người ở phía xa, rồi trở lại trong đàn. “Không phải chúng nó muốn chúng ta trả sợi dây chuyền đó chớ?” Tinh Tinh dè dặt hỏi. “Biển Đông thật là nhiều yêu nghiệt mà.” Đường Hoa té xỉu, cái tốc độ học tập này thật cũng quá nhanh đi. Thế này nếu như cho chúng nó coi phim khoảng hai ngày, vậy nơi này sẽ không còn là ổ kỳ lân nữa, mà là tổng bộ của 007 mất. “Cứu mạng!” Nói thì vẫn còn có thể nói được. Nhu Mễ rất bi thảm cầu cứu với ba người. Hiện giờ độ đói khát của mình là 0, ít nhất cũng còn phải 48 tiếng đồng hồ nữa mới chết lận. Lại nói, cái mùi vị bị đói chết kia thật không phải là thứ mà ai cũng chịu nhấm nháp hết đấy, đồng thời nếu chết đói thì còn có thể bị Diêm vương phán là ngươi tự sát nữa. “Ngươi xác định chứ?” Đường Hoa đưa sợi dây kia ra, hỏi. Chủ của món này tất nhiên là Nhu Mễ rồi, hắn chỉ là người được ủy thác quản lý mà thôi. “Vậy phải làm thế nào chứ?” Nhu Mễ bất đắc dĩ nói: “Cũng đâu thể nào cứ bị nhốt hai ngày phải không?” “Cửu Chuyển kim châu, vật phẩm chuyên dụng cho tổ đội. Thành viên thứ nhất được tăng uy lực của kỹ năng thêm 10%, thành viên thứ hai được tăng lực phòng ngự thêm 10%, thành viên thứ ba được tăng hiệu quả chữa bệnh thêm 10%, thành viên thứ tư được tăng uy lực pháp thuật thêm 10%, thành viên thứ năm được tăng kháng tính thêm 5%. Mọi thành viên được tăng khả năng bạo kích thêm 5%. Thời gian duy trì là nửa giờ, thời gian làm mát một giờ.” “Oa! Cực phẩm đó!” Tinh Tinh với Phá Toái đồng thời giơ tay: “Chúng ta yêu cầu trao đổi con tin.” Thường thì một khi đội ngũ có đủ nhân số, sẽ được thêm 5% số kinh nghiệm thu vào, cho dù có một ít pháp bảo gia tăng cho đội ngũ, nhưng cũng sẽ có yêu cầu giảm bớt năng lực của thành viên khác. Có điều cái pháp bảo này lại hoàn toàn chỉ có lợi mà không có hại, hơn nữa chỉ riêng cái dòng cuối cùng: tăng 5% tỷ lệ bạo kích cũng đã đủ để khiến toàn bộ mọi người chảy nước miếng rồi ấy chứ. Nhu Mễ kiên nghị nói: “Thiên sứ mất cánh thì cũng chỉ là người phàm, phải chịu khổ tâm trí trước đã... Cho nên cái khổ này cứ để ta chịu đi! Sinh mệnh là đáng quý, nhưng pháp bảo lại càng hơn... Các ngươi đi đi thôi!” “48 tiếng đồng hồ, ngươi chịu nổi sao?” Đường Hoa hỏi. Hắn định sẽ đánh chết Nhu Mễ, nhưng có vẻ như đám kỳ lân kia đã sớm dự phòng chiêu này rồi, vì theo vị trí đứng của chúng mà suy thì chỉ sợ ba người cùng nhau xông đến không những không cứu được Nhu Mễ, mà còn cống nạp luôn ba cái mạng nhỏ nữa cho coi. “Yên tâm!” Nhu Mễ nói: “Ta sẽ tìm một ít tỷ muội nói chuyện phiếm. Thời gian sẽ nhanh qua lắm.” “Vậy được, khi nào ngươi về nhân gian thì nhớ gọi ta nhé.” “Ừ ừ!” Đường Hoa với Nhu Mễ thực ra tiếp xúc với nhau rất ít, thời gian đầu đi chung với nhau là hồi Thục Sơn tứ hiệp tung hoành, sau này khi Nhu Mễ xuất sư thì mình đã một mình ra riêng rồi, trừ những lần tụ hội chúc mừng hay là có vấn đề phải thỉnh giáo ra thì trên cơ bản đã không còn liên hệ gì nữa. Nhưng cho dù như thế, Đường Hoa vẫn tỏ vẻ rất là quan tâm tới chuyện Nhu Mễ vừa gặp phải. Tinh Tinh cũng còn tốt, dù sao cũng là đường chủ của người ta. Còn Phá Toái thì lại tỏ vẻ ghen tị một cách trần trụi, hắn đã bắt đầu tính toán giá trị của xâu hạt vàng này. “Món bảo bối đầu tiên của biển Đông cuối cùng cũng xuất thế rồi.” Phá Toái thút thít nói: “Thế mà không phải của nhà họ Phá, ta đau lòng lắm.” “Long vương nhiều bảo bối mà!” Tinh Tinh cổ vũ: “Chúng ta cố gắng lặp lại đi.” “Đúng!” Đường Hoa mở tấm bản đồ vừa đơn sơ vừa kém chính xác ra, nói: “Theo như bổn Gia Tử biết thì cách đây mấy chục dặm có một binh đoàn tôm hùm.” “Lại tôm hùm à?” Phá Toái lấy chiếc giày trong bộ đồ Tôm Hùm ra: “Các ngươi nói xem lần này có khi nào sẽ được cái bao tay Tôm Hùm hay không?” “Cũng có khả năng là y phục à.” “Không đi không đi!” Phá Toái lắc đầu: “Chết người đó. Ta luyện được ít cấp này không dễ đâu.” Một khi mà đánh nhau với binh đoàn tôm hùm, vậy kẻ làm mồi nhử chắc chắn sẽ là hắn rồi. Đường Hoa mà làm mồi nhử, vậy ai đi đánh tướng quân tôm hùm? Tinh Tinh thì tốc độ không nhanh, nàng đi làm mồi nhử chẳng thà nói là nàng đi làm thức ăn cho xong. Còn nữa, con tướng quân tôm hùm đầu tiên chỉ rớt được tiên kiếm nhất phẩm, vậy con thứ hai chỉ sợ có thể chỉ rớt được hàng tam phẩm rác rưởi mà thôi. Còn 5% thì phải luyện lâu lắm. “Lẽ nào lại đi đánh dã quái à?” “Dã quái cũng có BOSS mà.” Ánh mắt Đường Hoa chợt sáng lên: “Ta biết chính xác chỗ nào có BOSS dã quái rồi.” Chỗ Đường Hoa nhớ tới chính là chỗ có con Ba Xà mà lần đầu tiên đến biển Đông hắn gặp được. Theo truyền thuyết, nó là con thượng cổ cầm thú mà Hậu Nghệ bắn một mũi tên cũng còn chưa chết nổi. Cấp của nó là xấp xỉ 50, lần đó mình với Sát Phá Lang cùng công tác suốt năm tiếng đồng hồ mà vẫn còn chưa giết nó được, có điều bây giờ thì... Hà hà, con người ai cũng luôn trưởng thành mà. Lại nói, Ba Xà hiện đang là kẻ che chở cho người của tộc Để Nhân lúc tuổi già nhiều bệnh này. Cái gì, giao tình với người tộc Để Nhân à? Giao tình gì chứ? Người ta tuyên bố một cái nhiệm vụ cho mình mà thôi, cũng gọi là giao tình à? Vậy chi bằng cứ nói ta có quan hệ mờ ám với Vương thẩm đi, năm đó ở Thục Sơn ta từng nhận N lần nhiệm vụ rửa rau đó.