Lục Minh nắm lấy tay của cô gái y tá, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa vào một tia tiên thiên chân khí. Hắn cảm giác kinh mạch trong cơ thể cô ta thẳng đường không trở ngại, nhưng không có điểm tích chân khí, hiển nhiên là không có rèn luyện, nên trời sinh là như thế, không khỏi trong lòng âm thầm cảm thán thể chất của nàng, cái này thật sự là thế gian vạn người có một. Nếu cô ta muốn tu luyện võ công, thì sẽ nhanh hơn người khác gấp mười lần. Đáng tiếc cô ta không luyện, hiện tại đã lớn, kinh mạch phần lớn đã định hình, muốn tu luyện có lẽ đã không kịp. Khi Lục Minh đem tiên thiên chân khí dẫn tới trái tim của cô gái y tá, thì phát hiện một loại tử khí vô cùng khủng bố. Tử khí này rất hiếm có làm cho Lục Minh kinh ngạc, như hắc vụ, tràn ngập trong tim cùng nội phủ của nàng, ngưng tụ thành đoàn, một tia tiên thiên chân khí của Lục Minh so với tử khí kia, quả thực như là một tia sáng trong đêm đen. Bởi vì tiên thiên chân khí xâm nhập, tử khí vốn yên lặng bỗng nhiên gợn sóng, vô số tử khí theo kinh mạch mà tràn về phía Lục Minh. "Fuck!" Lục Minh vội vàng cắt đứt sự tập kích của tử khí này, vôi vàng bỏ tay của cô gái y tá ra. "Khụ khụ khụ…" Thân thể cô gái run lên, bỗng nhiên thống khổ ho khan. Nàng trước đó thấy một luồng khí nóng từ tay của đối phương truyền tới, phi thường thoải mái, thấm vào lòng bàn tay mình, chạy theo cánh tay mà xâm nhập tâm phế gian, dể chịu vô cùng, nhưng trong giây lát luồng khí nóng kia lại lùi trở về, còn dẫn theo sự khó chịu trong ngực của nàng. Cô gái ho khan một trận sau khi đỡ hơn thì mới đứng thẳng lên, chuẩn bị hỏi đối phương thì lại kinh ngạc nhìn thấy tay phải của hắn đã trở nên đen như mực. Lục Minh cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Khi cắt đứt tử khí thì hắn đã cố ý đem một chút tử khí đọng lại ở trong lòng bàn tay, vốn định dùng tiên thiên chân khí thử xem có thể tiêu trừ hóa giải tử khí này hay không. Ai ngờ cho dù mình dùng tiên thiên chân khí áp chế. Thì tử khí kia vẫn có thể khuếch tán cực nhanh, trong nháy mắt đã mở rộng gấp trăm ngàn lần, hơn nữa cực kỳ hung ác cắn nuốt ăn mòn thân thể mình. Nếu không có tiên thiên chân khí. Lục Minh tin tưởng rằng chẳng những không chỉ tay phải mà toàn thân sẽ bị loại này tử khí nồng đậm này khuếch tán ra. Sau đó bị bệnh mà chết cũng rất có thể. Cô gái y tá hai mắt vốn không hề có cảm tình lại lộ ra vẻ sợ hãi. "Đừng sợ. Tôi không sao!" Lục Minh nhanh chóng an ủi cô ta. "…" Cô gái y tá đưa tay một vòng, tám chín cây ngân châm đã như tia chớp đâm vào các huyệt vị trên cánh tay của Lục Minh, nàng muốn thi châm cứu Lục Minh. Nhưng hắc khí trên cánh tay Lục Minh còn đang không ngừng tràn lên trên, lấy mắt thường cũng thấy được tốc độ, từ cổ tay lên cánh tay, rồi tràn qua cùi chỏ. Cánh tay của cô gái y tá run rẩy, trong đôi mắt của nàng lộ ra vẻ sợ hãi, thanh âm cũng trở nên vô cùng áy náy: "Thì ra, là tôi hại anh, sinh mệnh của anh thì ra không có việc gì, mà bởi vì tôi, anh mới bị nguyền rủa… Sớm biết vậy, tôi sẽ không đến Lam Hải!" Lục Minh rút chủy thủ ra, trên ngón tay cùng lòng bàn tay đâm mấy nhát, lấy tiên thiên chân khí mạnh mẽ đem tử khí bức ra ngoài, cho nó theo máu ra ngoài cơ thể. Máu đen ti tách từ trên tay Lục Minh chảy ra, rơi xuống cỏ dại trên đất, lập tức làm cho cỏ dại khô héo. Lục Minh vốn cánh tay đen thui, sau khi máu chảy một hồi, mới dần dần khôi phục lại như cũ. Dưới ánh mặt trời, máu đen bốc lên ladn khí nhàn nhạt, trong giây lát tiêu tán, máu trên mặt đất cũng khôi phục lại màu đỏ bình thường. Lục Minh vui mừng phát hiện, ánh mặt trời tựa hồ có thể khắc chế tử khí âm hàn này. Cô gái y tá kéo tay Lục Minh xem hồi lâu, vẻ sợ hãi biến mất, đổi lại thành vẻ mê hoặc khó hiểu. "Tổ tiên di truyền lại cho cô, có lẽ không phải là công năng đặc dị gì, mà là một loại tử khí phi thường đáng sợ" Lục Minh kết hợp các loại tình huống rồi cho ra một kết luận: "Bởi vì tổ tiên của cô đều là y sĩ, vốn luôn tiếp xúc với người bệnh cùng người chết, lâu dần thân thể đã bị tiêm nhiễm một loại tử khí, bởi vì đời đời của cô đều là bác sĩ, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia mà tích lũy, tử khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nồng đậm. Lại bởi vì đều là bác sĩ, nên thân thể bọn họ đều được điều trị rất tốt, nhưng lại dùng kỳ dược để p chế loại tử khí này, cho nên, không đến một thời điểm bùng nổ, tử khí sẽ không phát tác trong cơ thể của cô, tựa như có một con đê, đem tử khí chận lại, ở bên ngoài thân thể thì xem ra rất khỏe mạnh, nhưng nếu xem bên trong, thì phi thường đáng sợ!" "Tôi hiểu rồi, tôi thấy được điềm chết của anh, thực ra cũng không phải là vấn đề của anh, mà là bởi vì tôi… Tôi phải đi đây!" Cô gái y tá khôi phục lại bình tĩnh, khẽ gật đầu chào Lục Minh, rồi xoay người rời đi. "Từ từ, tôi có lẽ có biện pháp cứu cô!" Lục Minh kéo tay nàng ta lại. "Nếu anh muốn cứu tôi, như vậy dự cảm của tôi khẳng định sẽ trở thành sự thật. Cảm ơn anh, hãy cứ để tôi một mình mà lẳng lặng chết đo! Tộc của chúng tôi, sau khi tôi chết, như vậy vận mệnh nguyền rủa sẽ chấm dứt" Cô gái y tá khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng đem cánh tay của mình rút ra khỏi tay Lục Minh. "Tôi sẽ không chết, tử khí của cô tuy khủng bố, nhưng không thể thương tổn được tôi!" Lục Minh trong lòng thực ra cũng không quá nắm chắc, tiên thiên chân khí có thể khắc chế tử khí, nhưng tiên thiên chân khí của hắn hiện tại quá ít. Tử khí của cô gái quả thực tựa như một cái hắc động không đáy, không thể đánh giá nhiều ít. Lục Minh nếu bằng tiên thiên chân khí hiện tại, từng chút từng chút giúp nàng tiêu trừ tử khí, vậy thực không hiểu phải mất bao lâu mới có thể tiêu trừ được toàn bộ. "Tổ tiên của tôi bắt đầu từ Minh triều, nam không ai có thể sống quá ba mươi tuổi, nữ không ai có thể sống quá hai mươi, sau thời dân quốc, nam toàn bộ chết hết, trong tộc nữ cũng rể, nhưng cũng không ai có thể sống quá mười tám tuổi. Tôi đã là người cuối cùng trong huyết mạch của tộc. Tôi có sống cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa, tôi đã hiểu được, chính là tôi mang lại tử vong cho anh, nên tôi tuyệt đối không để cho anh chữa trị!" Cô gái y tá khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh không dao động, nàng ta tựa hồ không chút sợ hãi tử vong, ngược lại, trong lời nói của nàng, còn chứa một loại giải thoát. "Được rồi, tôi không trị nữa, nhưng cô không cần rời khỏi Lam Hải, tôi muốn mời cô làm trợ thủ của tôi, nghiên cứu Tục Mệnh thang trị ngoại thương này, có được không?" Lục Minh biết khuyên bảo cũng không có hiệu quả, ngược lại dùng biện pháp vu hồi, trước tiên đem nàng ta lưu lại. Thân thể của cố gái y tá này, khẳng định có vật chất đặc thù nào đó tồn tại, Lục Minh tuyệt đối có thể khẳng định điểm này. Thân thể của mình mạnh khỏe như vậy, cũng thừa nhận không nổi một chút tử khí, nhưng cô ta lại có thể áp chế nhiều tử khí như vậy, hơn nữa biểu hiện thân thể còn rất khỏe mạnh, khẳng định còn có thứ gì đó đặc thù trong cơ thể, duy trì sinh mệnh của cô ta. Có lẽ là tổ tiên của cô ta biết tử khí tồn tại, tuy bọn họ không thể xua tan, nhưng nghiên cứu ra dược vật nào đó, sử dụng lâu dài thì có thể áp chế tử khí. Chỉ cần tìm loại vật chất đặc thù này, để cho cô gái y tá tiếp tục dùng, một mặt phối hợp dùng tiên thiên chân khí tiêu trừ tử khí, cô gái y tá có lẽ có thể cứu được. Điều kiện tiên quyết là cô ta phải nguyện ý để mình nghiên cứu thân thể của cô ta mới được! "Ở nơi nào kết thúc tính mạng của mình đều không sao cả, nhưng anh muốn đáp ứng, thì tuyệt đối không được ra tay trị cho tôi" Cô gái y tá gật gật đầu, đáp ứng. "Sao thế?" Ông lão Lý Thành Tể thấy Lục Minh cùng cô gái y tá đi ra nói chuyện khá lâu mà không trở về, đi ra hỏi: "Có vấn đề gì không?" "Không có, bởi vì cháu đột nhiên nghĩ đến một điều, bởi vì Tục mệnh thang thành phần phải có thêm máu của đồng nam xử nữ, hiệu quả sẽ càng tăng, cho nên muốn xin cô ta chút máu" Lục Minh nhanh chóng đem sự nghi ngờ của ông lão chuyển hướng sang phương thuốc, ông lão Lý Thành Tể liền không hỏi nhiều, vui mừng chạy vào trong phòng chuẩn bị. Lục Minh sợ mình nói có sơ hở, liền lui ra sau hai bước, khẽ hỏi cô gái y tá ở sau: "Lát nữa tôi sẽ lấy của cô ít máu, cô còn là xử nữ chứ?" "…" Cô gái y tá không có trả lời, nhưng trong đôi mắt không chút sắc thái tình cảm, lóe lên vẻ ngượng ngùng cùng giận dữ, trừng mắt nhìn Lục Minh.