"Đừng khóc, Mộng Ly..." Lục Minh nhào qua ôm mỹ nữ cổ điển này, thề làm cho nàng về sau không còn bi thương, chỉ còn lại có hạnh phúc ngọt ngào. Nhan Mộng Ly thấy Lục Minh, vẻ mặt phi thường kích động, tựa như hài tử bỏ nhà nhìn thấy người thân vậy. Nàng nhào vào trong lòng ngực của hắn, lên tiếng khóc lớn, đem ủy khuất cùng với sợ hãi trong lòng tận tình phát tiết ra, để hắn thành chỗ cho mình dựa vào, từ đó mình rốt cuộc không cần có một tia phiền não nào nữa. Bở vì bên ngoài có nhiều người đang nhìn như vậy, hơn nữa, hắn cùng với mình cũng không có bất cứ quan hệ nào. Nàng chỉ có cố nén nước mắt, hơi nghiêng người trở về, trộm lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhìn thấy mỹ nhân cổ điển này cô đơn không chỗ nương tựa như thế, Lục Minh đưa bàn tay tới. Nhan Mộng Ly giống như nhận thấy, thân thể mềm mại khẽ run lên, điều này làm cho tay Lục Minh ngừng lại, lại nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, thay đổi phương hướng, chuyển thành nhẹ nhàng xoa đầu của nàng. "Không có việc gì, không có việc gì , có anh ở đây!" Lục Minh nhẹ giọng an ủi. "Ừm!" Trong lòng Nhan Mộng Ly nổi lên một trận kích động, đôi mắt hồng hồng, không nhịn được lại có giọt nước mắt như ngọc trai cực nhanh rơi xuống. Nghe xong lời của hắn, cảm nhận được sự trấn an dịu dàng của hắn, tâm lý vốn sợ hãi của nàng dần dần trấn tĩnh lại, đồng thời dâng lên một loại cảm giác an tâm. Đúng vậy, có hắn ở đây, như vậy hết thảy cũng đều không cần sợ... Có hắn ở đây, tên ở trạm xe bus ý đồ phi lễ mình chớp mắt ngã xuống đất; có hắn ở đây, trên mái nhà bị tập kích trí mạng cũng không làm bị thương được chính mình; có hắn ở đây, đám cướp hung tàn trên Hắc Phong Sơn biến thành một đám khỉ nhảy nhót; chỉ cần có hắn ở đây, cái gì mình cũng đều không cần lo lắng! Tuy rằng hắn không phải bạn trai của mình. Không phải người thân của mình, nhưng hắn vẫn là thần hộ mệnh của mình. Khi mình gặp nguy hiểm, hắn sẽ chạy tới bên người mình một cách nhanh nhất. Nhan Mộng Ly ngẩng hai mắt đẫm lệ lên, nhìn về phía Lục Minh. Thấy hắn đang hướng về phía mình gật đầu mỉm cười... Nụ cười kia so với ánh mặt trời còn muốn rực rỡ chói lọi hơn . Thoạt nhìn, là ấm áp như vậy, là tự tin như vậy! Trong nháy mắt, nàng cảm giác có một dòng nước ấm áp chảy vào tận đáy lòng mình! Lục Minh trước tiên trấn an bảo Nhan Mộng Ly ngồi xuống, làm cho nàng dứt bỏ tạp niệm, thả lỏng thân thể ra. Sau đó hắn lấy ra ngân châm, châm cứu nhiều lần lên hai gò má cùng với ngón tay của nàng. Đưa vào tiên thiên chân khí, làm dịu đi sự căng thẳng cùng với sợ hãi của nàng, đồng thời an ủi: "Mộng Ly. Cái gì cũng đều không cần suy nghĩ. Nếu em mệt nhọc, thì hãy ngủ một giấc ngon lành đi !" "Không. Em không cần ngủ!" Tâm thần của Nhan Mộng Ly đã bị kinh động, không dám đi vào giấc ngủ. Nàng cầm lấy tay to của Lục Minh nói: "Em muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra trước đã!" "Đừng sợ!" Lục Minh nhìn mỹ nhân cổ điển này sợ tới mức giống tiểu cô nương khiếp hãi, trong lòng nổi lên thương cảm. Bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, ý bảo nàng đứng ở sau người. Có Lục Minh ở bên, Nhan Mộng Ly sinh ra một chút trấn tĩnh, đồng thời cũng khát vọng nhanh chóng hiểu rõ được nguyên nhân, vì thế tránh ở phía sau của Lục Minh, chỉ vào mấy cái thùng ở góc tường kia, mang theo một ít hoảng sợ nói: "Chính là mấy thứ kia, có người đưa đến cửa chúng em, em vừa thấy có thùng chứa bàn tay máu, sợ cảnh sát phát hiện, đem em bắt vào trong cục cảnh sát, nên đem chúng dời vào trong nhà... Rồi sau đó liền điện thoại cho anh !" Nghe thấy Nhan Mộng Ly nói thế, Lục Minh không khỏi bội phục sự nhanh trí cùng với dũng khí của nàng, nếu không dời mấy thứ này vào, để người ngoài phát hiện, như vậy toàn bộ vườn trường khẳng định sẽ bị tuyên truyền đến ồn ào ầm ĩ, đến lúc đó muốn khống chế mọi việc, chỉ sợ cũng không dễ dàng . Không nghĩ tới nàng còn có dũng khí đem những thùng này dời vào, thật sự là làm khó cô gái mềm yếu này ! Mở một cái rương ở phía trên cùng ra, quả nhiên là tay người máu chảy đầm đìa . Nhan Mộng Ly tránh ở phía sau Lục Minh không dám nhìn, nàng nhắm mắt lại, nhăn mày lên, tay nhỏ bé hơi hơi phát run, nàng đang chờ Lục Minh kiểm tra cùng với làm ra phán đoán. Lục Minh liền mở hai cái rương khác, phát hiện còn có nội tạng cùng với cánh tay tàn khuyết của người ... Hắn nhìn vài lần, rồi nhanh chóng đóng thùng lại, quay đầu lại an ủi Nhan Mộng Ly mặt đang trắng bệch: "Đừng sợ, đây là thi thể bị người tách rời! Tay, cánh tay cùng với nội tạng đều có mùi thuốc sát trùng, chứng tỏ đây là thi thể đã trải qua xử lý chống phân huỷ, bị người ác ý tách rời, lại vẩy lên máu mới để che dấu đi. Anh phỏng đoán đây là thi thể mà bệnh viện hoặc là trong đại học y làm giải phẫu, đều không phải là tội phạm hình sự, em không phải sợ, nhất định anh sẽ bắt được tên biến thái này!" "Ân!" Nhan Mộng Ly vừa nghe không phải là giết người sống, tảng đá lớn trong lòng được bỏ đi, âm thầm thở dài nhẹ nhõm ra một hơi. "Số 2, đem mấy thứ này mang đi ra ngoài, anh kiểm tra xem, bệnh viện nào hoặc là trong đại học y nào thiếu một cỗ thi thể, lò hoả táng hoặc là trong cục cảnh sát nào thiếu thi thể phải sắp xếp kiểm tra, mau chóng tập trung phương hướng tìm kỹ. Về phía cảnh sát, anh bảo bọn họ yên lặng, để Đặc Cần, Thứ Đao âm thầm điều tra tại vượn trường, giảng viên, sinh viên, bảo vệ cùng với giáo vụ, người phục vụ … toàn bộ phải kiểm tra, không được bỏ sót một ai..." Lục Minh tỉ mỉ phân phó xuống, Nhan Mộng Ly thấy hắn bình tĩnh như vâyj, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ an toàn, không khỏi thêm bình tĩnh vài phần. Lục Minh ý bảo Nhan Mộng Ly chờ, sau khi nam tử lãnh khốc số 2 mang theo hai cảnh sát xử lý các thùng , Lục Minh ngoắc tay bảo đám sinh viên lại đây. Hắn móc ví ra, lấy ra một vạn đồng, đưa cho một học đệ quen thuộc: "Các em cầm lấy uống nước, chuyện này vẫn chưa xong, trước khi anh bắt được tên biến thái điên cuồng kia, các em không có việc gì thì tốt nhất đều tuần tra ở đây, không cho đám ruồi bọ kia đi lên." "Lão đại, chúng em sẽ không khách khí ." Đám học đệ biết Lục Minh có tiền, cũng không từ chối . "Các em tốt nhất thay phiên nhau, nếu không sẽ không chống đỡ được mấy ngày. Ban ngày, anh sẽ bảo người ta đưa tới thức ăn nhanh tốt nhất, các em cứ thoải mái một chút, không cần bảo vệ khổ cực như vậy. Buổi tối thì không cần, vừa vặn anh lợi dụng buổi tối, dụ dỗ tên biến thái kia mắc câu, các em cho hắn cái chỗ trống, để hắn đi lên, sau đó anh sẽ phái người bắt được hắn." Lục Minh vỗ vỗ vai bọn họ vài cái, nói: "Huynh đệ, trước đây gian khổ rồi, hôm nay anh không mang bao nhiêu tiền, lần sau sẽ phát cho mỗi người một cái danh thiếp. Sau khi tốt nghiệp, các huynh đệ nào muốn tìm việc làm, ở chỗ anh nhiều tiền hay ít tiền không dám nói, nhưng chỉ muốn các em chịu đi, có công việc khẳng định không thành vấn đề." "Wow, tạ ơn lão đại nhiều!" Đám sinh viên vô cùng vui mừng, trong bọn họ có không ít là gia hỏa thành tích đội sổ, nợ môn vô số, hoàn toàn là hạng người ngồi ăn chờ chết. Bây giờ Lục Minh nói công việc sau này không cần lo, bọn họ tự nhiên so với lấy tiền càng thêm vui mừng hơn. Cũng có người là kẻ cuồng chơi game, vừa nghe Lục Minh nói mỗi người được một laptop, trúng ngay ý trong lòng của bọn hắn. Mấy ngày nay đều canh giữ ở dưới lầu của đám MiMi Nhan Mộng Ly, bọn sói này vốn không chịu ngồi yên này, thật sự là buồn đến rút gân, hiện tại tốt rồi, Lục Minh đem máy tính cho mỗi người vừa lòng, còn mỗi người một cái... Cả đám lang vốn không quen với Lục Minh, cũng thốt ra một tiếng lão đại, có đại chiêu như vậy, thì cũng được thích thật sự! "Lão đại, yên tâm, lúc này chúng ta khẳng định không bỏ lọt một thứ ruồi bọ gì vào ." Đám gia hỏa này vỗ ngực bình bịch, lớn tiếng cao đoan với Lục Minh. "Buổi tối các em hãy đều về đi nghỉ ngơi, nếu các em coi chừng 24/24 mà nói, thì tên biến thái cuồng kia không thể tới. Còn có, có bất kỳ manh mối gì cũng có thể báo cáo với số 2, hay hoặc là có bất kỳ khó khăn gì, cũng có thể tìm hắn, ví dụ như có người đe dọa các em, hắn tùy tiện là có thể giúp các em xử lý." Lục Minh giới thiệu nam tử lãnh khốc số 2 một lần. "Dạ, dạ dạ." Đám lang bọn họ vừa thấy nam tử lãnh khốc số 2 so với chiến sĩ Lý A Nặc còn muốn lãnh khốc, cường hãn hơn, không khỏi kích động đến mạnh mẽ gật đầu. Lục Minh lại gọi điện thoại cho Trang tỷ cùng với Vương đổng , để hai người họ an bài xử lý chuyện của đám lang. Thứ Nhận cùng với Đặc Cần đến nhanh hơn so với cảnh sát, nhất là Đặc Cần tiểu đội, bọn họ vẫn đều tuần tra qua lại ở gần Lục Minh, tùy thời chờ đợi mệnh lệnh. Đám cỗ máy giết người này mang theo các loại dụng cụ đi lên, hiệu suất cực cao, bận rộn một phen, thu thập cũng đủ vật chứng cùng với các loại dấu vết manh mối rồi, đại đội cảnh sát mới ung dụng chậm rãi tới. Trong đó có một cảnh quan của cục còn muốn đòi quyền khống chế, nhưng bị đội viên Thứ Nhận ở dưới lầu trực tiếp ném ra ngoài. Súng của cảnh sát còn chưa kịp giơ lên, hơn mười loại vũ khí hỏa lực đã nhắm ngay bọn họ, nam tử lãnh khốc số 2 xuống lầu, tuyên bố việc này hoàn toàn do bộ đội đặc chủng của quân đội tiếp nhận, cảnh sát chỉ có quyền hiệp trợ quân đội xử lý, ngụ ý chính là cảnh sát có thể thu đội . Đám lang dưới lầu thấy nhóm người này đằng đằng sát khí lãnh khốc trâu bò như vậy, đều sùng bái không thôi! Cảnh sát mặc dù có mệnh lệnh của cấp trên, nhưng đối mặt với đội Đặc Cần cùng với Thứ Nhận trong quân đội, bọn họ chỉ có ngoan ngoãn thu đội, nhưng trái lại cục trưởng gì đó, nói vài câu kháng nghị, bất quá nam tử lãnh khốc số 2 hoàn toàn khi dễ hắn thúi lắm. Đội trưởng Thứ Nhận trả lại hắn một câu: "Ngoại trừ Huyết Nhận, ngoại trừ Niếp huấn luyện viên, chúng ta ai cũng không nhận biết, các người có oán khí có thể hướng lên tổng cục mà trách cứ." "Tôi sẽ tố cáo , nhất định tôi sẽ tố cáo !" Cảnh quan kia căm tức mang đội đi . "Lục Minh, chọc đám cảnh sát này cũng không có vấn đề gì chứ?" Nhan Mộng Ly thấy mấy cỗ xe cảnh sát trực tiếp bị người của Thứ Nhận áp giải đi ra ngoài, hơi hơi lo lắng hỏi. "Anh đối với cảnh sát không có ác cảm, nhưng thái tử là người ở sau lưng khống chế bọn họ hành động, chúng ta một khi nhân nhượng, bọn họ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Chờ khi Thanh Lam trở về, như vậy chúng ta mới có thể an tâm để đội đặc công cùng với cảnh sát hình sự hỗ trợ điều tra. Bây giờ đến chỗ này, nào có đặc công cùng với cảnh sát hình sự a? Đều là người của bọn họ! Đặc Cần cùng với Thứ Nhận có quyền hạn rất lớn, lại là người của quân đội, bọn họ không cần để ý tới cái quan lớn gì !" Lục Minh ý bảo Nhan Mộng Ly đừng để ý, đang muốn hỏi vài ngày gần đây nàng có phát hiện cái dị động gì không, chợt nghe tiếng ọc ọc từ bụng Nhan Mộng Ly lay động, xem ra đã lâu chưa ăn cái gì. "Hai ngày nay không còn bụng dạ để ăn cái gì cả, bây giờ thả lỏng một chút, thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng." Nhan Mộng Ly mặt ngọc ửng đỏ, hơi ngượng ngùng. "Yên tâm, anh sẽ làm cho em chút món ăn ngon ." Lục Minh đưa tay xoay tròn, khi bàn tay mở ra, một bát ngọc màu mỡ dê xuất hiện. Mặt trên, là " Ngũ Hành Ngưng Mực Thang" hắn tự tay điều chế. Vốn Lục Minh không có thói quen mang theo một chén canh, nhưng trình tự chế biến Ngũ Hành Ngưng Mực Thang quan trọng là nguyên liệu phải có tiên thiên chân khí của Lục Minh tinh luyện, cho nên chúng nữ cũng bảo Lục Minh chuẩn bị tốt nguyên liệu một vài bát canh trước, lúc cần thì trực tiếp điều phối, cứ như vậy, Lục Minh luôn mang theo nguyen liệu, tiện cho chúng nữ khi cần. Nhan Mộng Ly ở "lễ chị em" , đã uống qua loại "Ngữ Hành Ngưng Mực Thang" mỹ vị mộng ảo này. Bây giờ nàng vừa thấy Lục Minh biến ra chén nhỏ, chứa đầy loại canh này, trong lòng không khỏi vui mừng vô hạn, thiếu chút nữa hoan hô lên. "Mộng Ly, anh mới nghĩ ra một phương pháp độc đáo tên là " Khổng tước xòe đuôi thải hồng thang", em có muốn nhìn xem thử hay không ?" Phương pháp này kỳ thật Lục Minh nghĩ ra từ lúc ở thôn Thanh Khê, đó là khi hắn và hai nàng Giai Giai, Hoắc Vấn Dung ở bên Thanh Khê Nguyên, thấy ánh nắng phản xạ thì tâm linh chợt hiểu được, đem kỹ xảo "108 Điểm Huyệt Thủ" tiến hành thay đổi, sinh ra một loại hiệu quả màu mè hoa mắt, lúc ấy ở Thanh Khê Nguyên chỉ lo thăm dò bí mật của nó cùng với tu luyện tầng thứ ba của Thập Bát Khổ Địa Ngục, không có cơ hội đem cái kỹ xảo này bày ra. Hiện tại, vì dời đi lực chú ý của Nhan Mộng Ly, làm cho nàng vốn đang bị bóng ma kinh động , chuyển tới trên mặt mỹ thực. Lục Minh quyết định triển lãm thủ pháp tuyệt vời này, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở rộ nụ cười...