Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 357
Lục Minh cùng Giai Giai trở lại Phong Đan Bạch Lộ, mặc dù Giai Giai vốn không muốn cho chúng nữ biết, nhưng đám người Niếp Thanh Lam thông minh thế nào chứ, vừa nhìn Giai Giai từ chỗ mẫu thân trở về lại không có vẻ vui mừng, lại không có quà gì mang về, biết rằng khẳng định có điểm không đúng.
Các nàng lén hỏi Lục Minh, vừa nghe mẹ của Giai Giai hóa ra là một kẻ hám lợi "bán con gái" , không khỏi đều có chút choáng váng.
May là mẫu thân hám lợi như vậy, còn có thể sinh ra một Giai Giai có tính cách phẩm đức hoàn toàn trái ngược, bằng không thực sự là làm cho người ta toát mồ hôi. Chúng nữ đối với Giai Giai phi thường thông cảm, các nàng đều có một ngôi nhà ấm áp, đều có cha mẹ yêu thương quan tâm che chở, cho dù là Cảnh Hàn bị cha mẹ vứt bỏ khi còn nhỏ, cũng có được một sư phụ hiền lành thương yêu... Tất cả mọi người đối với cô gái nhỏ Giai Giai này an ủi một phen, Trầm Khinh Vũ thậm chí còn tìm tới mẹ của Lục Minh, mẹ Lục Minh cùng Giai Giai nói hơn mười phút, làm cho nàng cảm động đến phát vài lần.
Có lẽ là Giai Giai bây giờ không cách nào từ có được bất cứ thân tình gì từ chỗ mẹ, nhưng ở đây trong một ngôi nhà này, nàng vĩnh viễn không thiếu sự quan tâm cùng che chở.
Mẹ của Lục Minh mụ mụ, cũng coi nàng là như con gái mình mà thương yêu nàng, bù đắp cho nàng thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ.
Chúng nữ ở Phương Phỉ Uyển nghe nói vậy, cũng tới Phong Đan Bạch Lộ, cuối cùng tuy rằng không đề cập tới chuyện này, nhưng tất cả mọi người nói chút chuyện vui, làm cho Giai Giai sớm đi quên đi nỗi buồn trước đó, mau chóng vui vẻ lên.
Mimi Nhan Mộng Ly trốn ở ký túc xá vài ngày không ra khỏi cửa cũng tới, Lâm Vũ Hàm còn kiến nghị đem ngày hôm nay sửa thành "Lễ chị em", sau đó mọi người hàng năm đều tụ hội vào ngày này, sống phóng túng. Cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia đối với "Lễ chị em" đó là hết sức tán thành, nhưng đối với đại sắc lang Lục Minh cũng có phần tham gia Lễ chị em biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ, nhưng mà kháng nghị của nàng vô hiệu, chỉ có liều mạng ăn để trút giận... Thấy dáng vẻ khả ái khi cái miệng nhỏ nhắn tức giận của nàng nhét đầy các thứ thức ăn lại hướng về phía Lục Minh không ngừng nhăn mặt, làm mọi người cười đến phát sặc, ngay cả Giai Giai cũng không ngừng cười trộm.
Có ngôi nhà ấm áp này, Giai Giai đem tất cả điều không hài lòng lúc trước ném qua sau đầu.
Trong lòng nàng, chỉ cần có thể cùng Lục Minh ở cùng nhau. Mặc kệ thế sự làm sao. Bọn ta là hạnh phúc... Huống chi, còn có nhiều chị em quan tâm mình như vậy!
Đến cuối cùng, cô gái nhỏ dưới sự khuyên nhủ của các nàng Hoắc Vấn Dung, lại có thể uống say. Sau khi say đến ngã xuống đất, trên mặt nàng không còn vẻ u ám lúc ban ngày nữa, mà là trên mặt phóng ra dáng tươi cười kiều diễm giống như cây mẫu đơn nở rộ. Nàng say ngã trong vui sướng cùng ngọt ngào!
Khi Lục Minh ôm nàng lên lầu nghỉ ngơi thì thấy bên cạnh Nhan Mộng Ly không có ai, đi qua nói nhỏ: "Có việc liền điện thoại cho tôi. Biết chưa?"
Nhan Mộng Ly vừa nhìn thấy Lục Minh. Ánh mắt mang chút ý xấu hổ né tránh. Nàng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
"Đại sắc lang. Hừ!" Cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia có chút nhìn không quen, cảm thấy đại sắc lang Lục Minh này trong lòng đã ôm một cô Giai Giai, lại còn dám đi đùa giỡn Nhan Mộng Ly. Nếu như nàng là người mang tuyệt kỹ, đã sớm ra tay dại dỗ tên đại sắc lang này rồi.
Chờ Lục Minh lên lầu trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nàng lại lén lút đuổi tiến vào.
Lo lắng một hồi lâu, nàng quyết định tự mình hỏi Lục Minh, đem nghi ngờ trong lòng trước đó đều hỏi cho rõ ràng: "Uy, anh làm Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn này, ăn nhiều có phải là không tốt hay không?" Lúc đầu Ôn Nhu không cảm thấy như vậy, nhưng mà Ôn Hinh phu nhân có một lần đã từng cùng nàng nói qua, đừng ăn quá nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng thân thể, nàng lo lắng vài ngày, cuối cùng quyết định vẫn là hỏi tên đại sắc lang Lục Minh này .
Người này tuy rằng là một đại sắc lang, nhưng y thuật vẫn là tàm tạm, ý kiến của hắn, nghe tới làm tham khảo cũng không sai.
"Không có, ăn nhiều, tuổi thanh xuân của em sẽ lâu hơn, hiểu chưa? Ví dụ như người khác có mười năm thanh xuân, em có vài chục năm thậm chí vài trăm năm, trước kia không phải đã nói qua với em rồi sao?" Lục Minh nói xong rất có kỹ xảo, hắn không nói Ôn Nhu ăn nhiều Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn sẽ vẫn làm thân thể chậm phát triển, chỉ nói thanh xuân kéo dài.
Nhưng lừa Ôn Nhu đủ thảm, nàng vừa nghe tuổi thanh xuân của nàng có thể kéo dài nhiều như vậy, trong lòng vui mừng đến cực hạn.
Ai không muốn vĩnh viễn thanh xuân?
Đây chính là ươc mơ lớn nhất trong lòng mỗi một nữ nhân !
"Nếu như ăn nhiều lãng phí, em sau này mỗi ngày ăn ít đi... một viên."
Ôn Nhu nhớ tới Ôn Hinh phu nhân nói, cảm thấy nàng có lẽ là nói mình ăn quá lãng phí đi, cuối cùng luyến tiếc quyết định, vẫn là nghe lời của nàng, mỗi ngày liền ăn ít một viên đi. Làm như vậy, Ôn Nhu đồng học có thể hùng hồn cảm thấy mình là cô gái xinh đẹp thông minh nhất nghe lời nhất thế gian.
"Không sao, tùy tiện em ăn bao nhiêu, anh cố hết sức chế nhiều thêm chút!" Lục Minh quyết định làm cho cây ớt nhỏ Ôn Nhu vú teo này ăn thỏa thích, làm cho nàng sau này chậm rãi mà khóc .
"Em chính là rất tiết kiệm , anh đừng coi em là tiểu trư." Ôn Nhu cảm thấy đại sắc lang Lục Minh này tựa hồ rất thoải mái đối với mình, có chút không chịu nổi, cái mũi nhỏ nói lầm bầm, vốn định mắng hắn hai câu, lại không tìm được cái cớ gì để nổ súng, không thể làm gì khác hơn là chuồn đi trước.
"..." Lục Minh rất không biết nói gì, nếu như Ôn Nhu cũng coi như là tiết kiệm, vậy thế gian sẽ không có những từ ngữ xa xỉ, lãng phí nữa.
Ngày thứ hai, Giai Giai khôi phục vẻ hạnh phúc trước đây, quét dọn như bình thường trong nhà.
Lục Minh không có đi ra ngoài, ngoại trừ chế thuốc cùng luyện công ra, chính là bồi tiếp nàng ở nhà xem các loại kênh trên TV, Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Chúc Tiểu Diệp cũng ở đây, cuộc sống gia đình trải qua một ngày đêm bình tĩnh ấm áp.
Đại Học Lam Hải lại có hai người mỹ phụ nhân cùng một vị quân nhân, họ tìm được lãnh đạo nàh trường, điều tra tất cả các thứ liên quan tới Giai Giai. Tiếc nuối chính là, các nàng chỉ có thể tra được thành tích học tập của Giai Giai cùng các loại tư liệu, nhưng không tìm được điện thoại của nàng. Nghe một giảng viên nỗ lực nhớ lại, hình như Giai Giai đến đài truyền hình Lam Hải công tác.
Hai vị mỹ phụ nhân cùng quân nhân lại gấp gáp chạy tới đài truyền hình Lam Hải, tìm được một ít viên chức hỏi, biết được Giai Giai có tới, nhưng sớm đã tạm rời cương vị công tác.
Buổi tối, các nàng khong có kế hoạch, mệt mỏi đi vào một gian nàh hàng.
Các nàng quyết định trước tìm một nhà hàng ăn đã, lại tìm chỗ ở tại Lam Hải, rồi từ từ tìm kiếm... Có điều là, nhà hàng các nàng trong lúc vô ý đi vào, chính là Phương Phỉ Uyển. Dùng bữa xong, ba người cảm thấy nhà hàng này không tồi, thái độ phục vụ cũng tốt, quyết định lưu lại ở chỗ này.
Dẫn các nàng lên phòng, là quỷ tinh linh Cam Điềm.
Mỹ phụ băng bó gạc trắng ở trán cùng cánh tay thấy tiểu nha đầu này thông minh khả ái, muốn thưởng cho nàng hai trăm tiền boa, Cam Điềm lại hì hì cười xua tay xin miễn : "Cảm ơn cô, ở đây chúng tôi có quy định, không được thu tiền boa. Nếu như cô cảm thấy cháu phục vụ chu đáo, thì khi rời đi, viết vài câu lời bình trên công tác biểu của cháu, nếu như cháu được khen nhiều, có thể tìm anh trai xin tăng lương."
"Cháu làm công cho anh trai ?" Mỹ phụ băng trán mang chút hiếu kỳ hỏi: "Cháu nhỏ tuổi như vậy, chính là lao động trẻ em sao?"
"Không, cháu, cháu đã mười tám tuổi rồi!" Cam Điềm quỷ tinh linh nghe xong hoảng hốt, vội vàng báo láo lên mấy tuổi.
"Cháu thực sự là khả ái, nếu như con gái của ta cũng được như cháu, vậy là tốt rồi." Mỹ phụ bị thương kia nghe xong cười, lúc đầu nàng còn muốn cùng quỷ tinh linh Cam Điềm này tâm sự thêm, không nghĩ tới Hoắc yêu nữ ở bên ngoài hô hoán, làm cho quỷ tinh linh Cam Điềm này lè lưỡi, vội vàng chuồn ra đi làm việc.
"Chị, từ từ tìm đi, không nên gấp, nhất định có thể tìm được ! Ngày mai chúng ta lại tới đại học hỏi một chút, xem có thể tìm được bạn bè quen biết nàng hay không, hay là tìm mẹ nuôi của nàng, bảo cho Tử Hoa đi thành phố Xa Thủy tìm đi! Nếu thực sự không tìm được, chúng ta liền quảng cáo trên TV , đăng tìm người gợi ý, tin tưởng nàng thấy được, nhất định sẽ gọi điện thoại cho chúng ta." Mỹ phụ nhân an ủi chị gái của mình.
"Ta chính là không muốn làm ra động tĩnh ầm ĩ lớn như vậy, An An đang ở lúc chờ đẻ, nàng từ nhỏ được ta cùng ba nàng nuông chiều, vẫn cảm thấy nàng mới là duy nhất trong lòng chúng ta, nếu là biết chuyện này, biết nàng không phải con gái ruột của chúng ta, ta còn muốn nhận về Giai Giai, ta sợ nàng không chịu nổi." Người chị gái kia than nhỏ một tiếng.
"Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ biết thân sinh cốt nhục còn sống, khẳng định phải nhận trở về ." Em gái khuyên nhủ.
"Ta mong muốn An An biết chậm chút, hay nhất là không biết, nếu như không giấu được, chờ sau khi nàng sinh xong lại nói cho nàng. An An tuy rằng không phải là thân sinh cốt nhục của ta, nhưng những năm gần đây, ta cũng đem nàng là bảo bối trong lòng, ta thật sự sợ nàng không chịu được... Kỳ thực nếu ta không mơ thấy giấc mộng đáng sợ kia, thì sẽ không lén tìm con gái ruột... Nếu như nàng sống tốt, cần gì để ý nàng nhận ta hay không, ta cũng không thể nói gì, ai, ta thì có cái tư cách gì nhận về nàng chứ? Ta là một mẫu thân đáng trách... Ta , ta nếu có thể từ xa xa liếc nhìn nàng một cái, vậy là thỏa mãn rồi!" Người chị gái khẽ lau nước mắt, khẽ vuốt hai bên trái phải bụng dưới: "Cho tới bây giờ, ta vẫn còn giống như đang nằm mơ . Ta sắp chết, con gái giống như thiên sứ xuất hiện, nàng đã cứu ta, lại truyền máu cho ta..."
"Chị, đây không phải mơ, đây là sự thực!" Người em gái cười nói: "Đổi thành người khác, em cũng không thể tin được, nhưng em cùng Tử Hoa đã xem qua, cái cửa xe bị xuyên thủng một lỗ, tại hiện trường chị được cứu, em cùng Tử Hoa còn tìm được một cành cây dính máu."
"Đúng vậy, em cũng tin rằng đây là một ỳ tích, kỳ tích thực sự!" Quân nhân tên Tử Hoa kia cũng gật đầu đồng ý.
Lục Minh bây giờ tựa hồ có thể rảnh rỗi.
Hắn đã theo Giai Giai đi gặp qua gia trưởng, mẹ của Niếp hồ ly lên kinh họp còn chưa quay về, việc gặp gia trưởng phải lùi lại, bên lãnh mỹ nhân , có người nói cái cổ mộ kia tuy rằng đã đào mở ra, nhưng cơ quan trùng trùng, đã chết không ít người, vừa nặng uế khí, tạm thời chưa có cách nào tiến vào thám hiểm. Bây giờ hắn có thể cả ngày ở cùng Giai Giai, mỗi ngày ở nhà chế thuốc luyện công, nếu không phải còn có phiền phức đại quân theo đuổi Nhan Mộng Ly , hắn thật đúng là muốn mang mọi người đi ra ngoài du ngoạn .
Ôn Hinh phu nhân giễu cợt hắn, hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà, lại muốn chạy đi ra ngoài, giống như một tiểu hầu tử thích chạy khắp núi, không có bình tĩnh của một đại nhân.
Lại nán lại một ngày đêm, Lục Minh nhàn đến có chút hoảng, gọi điện thoại cho Hoắc yêu nữ.
"Đại phôi đản, ngại quá, "hảo bằng hữu"kia của em tới... Anh tự tìm đi, nếu không, anh tìm cô vợ nhỏ Giai Giai kia đi, dù sao nàng sớm muộn gì cũng là người của anh, mắt mở trừng trừng nhìn tiểu mỹ nhân không động thủ, cái này cũng không giống với phong cách của anh!" Hoắc Vấn Dung vừa nói, Lục Minh trái lại có chút động tâm .
"Cô ấy, hình như cái kia cũng tới rồi." Lục Minh không nhớ được thời gian hành kinh của Hoắc Vấn Dung , nhưng hai đem nay Giai Giai theo hắn ngủ, hắn đương nhiên là có một điểm cảm ứng.
"Trong nhà nhiều nữ nhân như vậy, anh tùy tiện tìm một hạ thủ là được, bằng không, liền đem thiếu nữ bên nhà bắt đi, chỉ cần là mimi quen biết, cũng không thể buông tha, cái gì Vũ Hàm cái gì Mộng Ly , bất kể các nàng các là con gái của ai, dù sao chỉ cần là mỹ nữ thì sẽ không thể buông tha, ăn tươi tất cả đi!" Hoắc yêu nữ kia nghiễm nhiên tựa như một nữ sắc lang.
"Giữa ban ngày ban mặt, loại lời này em cũng có thể nói ra miệng được sao?" Lục Minh tràn đầy chính nghĩa quát lớn, lại như ma quỷ nói thầm: "Lời này chỉ có thể lặng lẽ nói vào buổi tối!"( ta thích=)) )
"Ngất!" Hoắc Vấn Dung vừa nghe xong ngả xuống đất.
Giữa lúc Lục Minh đang tính toán làm sao đêm nay tập kích Niếp hồ ly, Trần Tranh gọi điện thoại cho hắn: "Lục Minh, có rảnh rỗi không?"
Lục Minh lúc đầu không muốn qua, chuyện Trương Viện Viện khiến hắn đau đầu, không muốn liên lụy thêm đi vào, có điều là nghe xong cú điện thoại của Trần Tranh, lại la hoảng lên: "Viện Viện bị cản trở trong chức năng ngôn ngữ ? Bây giờ không nói được ? Này, điều này sao có thể?"
Ngày đó khi Lục Minh cứu Trương Viện Viện , đã nhiều lần kiểm tra qua, thân thể của nàng không có việc gì, không có thụ thương, mới vừa về , bây giờ là chuyện gì xảy ra chứ?
"Nàng không chỉ được không nói được, ngay cả bước đi cũng đều có chuyện..." Trần Tranh vội la lên: "Lục Minh, nếu như mày rảnh rỗi, mau qua đây đi, Viện Viện sợ rằng không chống đỡ được rồi!"
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương