"Tôi? Tôi làm việc cùng Giai Giai, làm ở quán rượu." Lục Minh trả lời ra lời này, toàn thể đám người bên kia phi thường khinh bỉ, bọn họ nhìn Lục Minh không giống đầu bếp, cũng không giống nhân viên quản lý gì, tối đa là thợ cả ngoài quán rượu hoặc là quản lí các loại việc của quán, nói không chừng là một người bán hàng, cả đám nhìn Lục Minh, tràn ngập đầy chấm biếm. Môi Giai Giai khẽ nhúc nhích, nàng thật muốn cùng những người này điệu bộ nói Lục Minh vốn không phải là như bọn họ tưởng tượng vậy. Có điều là Lục Minh tựa hồ muốn trêu đùa đối phương, nàng cũng lười cùng những kẻ này nhiều lời. Đặt câu hỏi đối với Lục Minh là con gái lớn của lão sắc quỷ, vợ trước sinh ra, tựa hồ là Tiểu Mai; cô gái nhỏ tuổi còn trẻ hơn 15,16 tuổi kia, cùng mẹ Giai Giai có vài phần tương tự, tin tưởng là con gái sinh với lão sắc quỷ, tựa hồ tên là Tiểu Lan. Nam tử bốn mắt, là bạn trai hiện giờ của Tiểu Mai, hắn thấy trên người Lục Minh mặc quần áo không có nhãn hiệu, lại duỗi tay khều khều thứ Lục Minh mua tới, cười nói: "Ô, tốn không ít tiền đi? Rượu ngon người tốt tổ yến ngon, này phải mấy tháng tiền lương a?" "Chút tâm ý nho nhỏ, không có gì, tôi cùng Giai Giai lần đầu tiên tới, vừa vặn sinh nhật của dì, mua chút quà tặng nhỏ là phải làm." Lục Minh cười cười. "Này coi như là lễ vật? Quà sinh nhật, làm sao không mua dây chuyên vàng, mấy thứ này trong nhà của chúng ta trong có quá nhiều không còn chỗ vứt..." Tiểu Lan mặc váy liền áo kia cười lạnh một tiếng, móc ra điện thoại di động moden mới nhất, không coi ai ra gì chơi tiếp, không để ý tới bất cứ kẻ nào nữa. "Day chuyền vàng, đương nhiên là có mua, chính là nhỏ chút, không gọi là tấm lòng tôn kính ." Lục Minh thật sự đúng là có mua một sợi dây chuyên vàng, kể cả hộp đem móc ra, trình lên cho mẫu thân Giai Giai. "A, cái này tối đa trị giá ba nghìn đồng!" Tiểu Lan vốn đang chơi điện thoại di động bỗng nhiên đoạt lấy vừa nhìn, cười nhạt rồi vứt cho mẫu thân. "Lần này quá gấp gáp. Không thể chuẩn bị thêm một chút tiền. Lần sau lại mua cái to một chút đi!" Lục Minh gãi gãi đầu, giả ra vẻ ngốc nghếch ở nông thôn.Giai Giai quả thật muốn cười. Có điều là, trong lòng lại cảm động gấp đôi. Đại phôi đản này vì mình. Thạt sự là cái lời nói lạnh nhạt gì đều chịu. Dựa theo tính cách vốn có của hắn. Không dùng một cái tát đem những kẻ hám lợi này đánh bay mới là lạ đó! Đương nhiên, nàng biết. Lục Minh sở dĩ làm như vậy, chỉ sợ là muốn giáo huấn những kẻ điệu bộ này. Để cho bọn họ thành một vai hề! Bằng không, hắn căn bản không cần phải như vậy. Trực tiếp ném tập chi phiếu ra, hoặc là móc một kiện trang sức cực phẩm ra. Tin tưởng những kẻ hám lợi này sẽ lập tức quỳ xuống tới ôm chân hắn! Lão sắc quỷ hắc hắc cười rộ lên. Hắn đứng lên bắt đầu bước đi thong thả bước, một bên tìm kiếm cơ hội, chuẩn bị không ai chú ý thì ngồi xuống bên cạnh Giai Giai. Cùng hắn có tâm tư giống nhau, còn có nam tử bốn mắt kia. Giai Giai vừa nhìn, trong lòng có chút hối hận cùng Lục Minh đến đây. Cái nhà này căn bản không thuộc về mình. Thân tình sớm đã bị mai một. Mình thấy Hoắc Vấn Dung cùng Hoắc mẫu vô cùng thân thiết, tình như tỷ muội. Cũng muốn xoay chuyển cảm tình cùng mẫu thân . Nhưng mà, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi. Dựa theo loại người như mẫu thân mình như thế này. Cái gì cũng không bằng tiền tài. Mình muốn nàng giống như Hoắc mẫu, căn bản là không có khả năng. Nếu muốn cải thiện quan hệ cùng nàng, phỏng chừng trực tiếp cầm tiền đi ra, sẽ rất có hiệu quả. "A? Ai vậy?" Từ trên cầu thang lại có một nam tử trẻ tuổi da trắng nõn đi xuống, con mắt hắn nhìn thấy Giai Giai, trừng to đến như hòn bi, bộ dạng so với sói đói còn muốn khoa trương hơn. "Hoá ra Đặng thiếu gia tỉnh rồi, vị này, là em gái của Tiểu Mai, chị gái của Tiểu Lan, tên là Giai Giai. . . Vị này, gọi là cái gì? Gọi Lục gì nhỉ? A được rồi, là Lục Minh, trí nhớ của tôi không tốt lắm." Nam tử bốn mắt kia đặt mông ngồi vào bên người của Giai Giai, đồng thời vươn tay muốn giả bộ vô tình sờ một cái, ai cũng không ngờ Giai Giai sớm đã đề phòng một chiêu này của hắn, sớm đứng lên, chuyển tới ngồi xuống giữa Lục Minh cùng mẫu thân. "Ta là Đặng Bảo Câu, là một bác sĩ!" Nam tử trắng nõn kia để tóc đuôi ngựa, bộ dạng không giống bác sĩ, trái lại có chút giống vịt. "Đặng thiếu gia không chỉ là bác sĩ, phụ thân hắn là viện trưởng, làm bác sĩ chỉ là hứng thú, trên thực tế, Đặng thiếu gia là tổng tài của hai công ty, cái khác không nói, chính là xe hơi cũng đều có hai cái!" Mẫu thân Giai Giai đắc ý dào dạt hướng về phía Lục Minh giới thiệu, ý tứ là làm cho Lục Minh xấu hổ . "Cháu thì tính là cái gì, Hồ luật sư thân là nhân vật ghọc rộng tài cao như vậy mà dì không nói, nói tới tiểu bác sĩ nhưu cháu cũng không sợ người khác chê cười, vị Lục Minh tiên sinh này là làm gì? Làm công? A, làm công cũng không tồi, bây giờ quốc gia có quy định, công nông dân vào thành cũng không cho phép thiếu lương, thu nhập còn ổn định hơn chúng ta, ha ha ha ha!" Nam tử trắng nõn Đặng Bảo Câu kia đắc ý cười ha hả. "Lục Minh tiên sinh làm tửu lâu là không tồi, lần sau chúng ta đi Lam Hải, đến quán rượu của các vị ăn uống, không biết chừng còn có thể bớt còn 99% đó!" Nam tử bốn mắt Hồ luật sư cũng đùa cợt cười lạnh không dứt. "Giảm còn 99% cũng không phải không thể , ta cùng quản lí quán rượu rất quen thuộc, giảm còn 95% chính là có thể, đương nhiên nọoại trừ ngày lễ ngày nghỉ." Lục Minh giả ra dáng dấp ngốc nghếch. Hắn vừa nói lời này, người trong phòng cười càng rộ lên. Trong lòng Giai Giai rất là tức giận, nếu như mẫu thân cười nhạo một hai câu, nàng rốt cuộc vẫn là mẫu thân mình. Những người này tính là cái gì? Dám không biết trời cao đất rộng cười nhạo người yêu của mình như vậy , cho dù Lục Minh không phải "Công Phu Tiểu Tử", không có một thân bản lĩnh, không có vô số vàng bạc châu bảo, cho dù hắn thực sự là một người làm công, cho dù là một kẻ nghèo hàn, cũng là bạn trai mình mang về, cho dù Lục Minh là một người khách bình thường, những người này cũng không thể cười nhạo hắn như vậy! Dựa vào cái gì? Mình cùng Lục Minh lại không nợ bọn họ một xu một hào nào! Nàng huých vào tay Lục Minh, ý bảo đi. Mãu thân như vậy làm cho nàng thất vọng, thân thích như vậy, càng làm cho nàng cảm thấy chán ghét cùng sỉ nhục, có người thân như vậy, còn không bằng không có còn hơn! Ở trong lòng của Giai Giai, Lục Minh tuyệt đối là đệ nhất, nàng tình nguyện mình bị người cười nhạo một trăm một nghìn câu, cũng không thể ngồi xem hắn bị người khác cười nhạo một câu! Lục Minh duỗi tay ôm Giai Giai, ý bảo nàng cứ ngồi một hồi, tiếp tục xem tiếp nữa, trò hay vừa mới bắt đầu trình diễn đó! Nếu như không muốn vì Giai Giai làm chút chuyện, làm sao hắn có thể chịu được sự châm biếm của những người này ? Bây giờ cứ để cho bọn họ cười, thẳng đến cuối cùng, hắn muốn cho những người này cười không nổi, thậm chí, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được. . . "Quên không mang bao thuốc lá xuống, Hồ luật sư, cho tôi xin một điếu." Bọn Đặng Bảo Câu căn bản sẽ không để ý tới loại người làm công này như Lục Minh, nhưng bọn họ luyến tiếc rời mắt khỏi Giai Giai ngồi ngay bên cạnh hắn, cuối cùng muốn thay đổi trọng tâm câu chuyện. "Hút của tôi đi!" Lục Minh móc một bao thuốc lá đi ra, lúc đầu mọi người căn bản không để ý đến hắn. Có điều là Tiểu Lan vẫn một mực chơi điện thoại di động bỗng nhiên đoạt lấy, vừa nhìn liền cả kinh kêu lên: "Hoàng Hạc Lâu 19166, làm sao anh có thuốc này?" Nam tử bốn mắt Hồ luật sư đang chuẩn bị châm cho Đặng Bảo Câu một điếu Trung Hoa, sau khi nghe xong tên Hoàng Hạc Lâu 19166 này , tay run lên, đem điếu thuốc vẫy lên mí mắt của Đặng Bảo Câu . Lão sắc quỷ vội vàng chạy qua, vừa nhìn bao đóng gói, thực sự là Hoàng Hạc Lâu 19166, quay đầu lại hỏi Lục Minh: "Thuốc lá này cậu lấy ở quán rượu? Có đúng hay không?" Lục Minh giả ra dạng ngốc nghếch như Quách Tĩnh, gãi gãi đầu: "A, tôi không hút thuốc, nghe nói cái thuốc này tốt nhất, liền mua một phong, mấy người bạn thân hút mất hai ba bao, còn lại đều cầm tới , tôi không hiểu thuốc này thật hay giả, có điều là mua ở siêu thị lớn, còn có hóa đơn đó!" Giai Giai thấy đại phôi đản này giả ngu thực sự là nhất tuyệt, cũng cố nín cười, phối hợp gật đầu. Hoàng Hạc Lâu 19116 này vừa ra tay, Hồ luật sư nhất thời cảm thấy mất mặt, lặng lẽ châm lên điếu Trung Hoa của hắn, mặt âm trầm, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Tiểu Lan mở ra, thuần thục rút một ra một điếu châm lên cho vào mồm hút, lại nhíu mày nói: "Thực sự là thuốc thật, là mùi vị của Hoàng Hạc Lâu, mùi vị này rất chuẩn a!" Vừa nghe thuốc Hoàng Hạc Lâu này là thật, là Lục Minh mua, lão sắc quỷ lập tức hướng hắn trừng mắt: "Tôi nói Lục gì nhỉ, Lục Minh, cậu mua thuốc này cậu có cảm thấy thật phí tiền không? Thu nhập của cậu mới có hơn một nghìn đồng, mua Hoàng Hạc Lâu 19166 này, cậu đã không có tiền còn hoang phí làm cái gì ? Thuốc lá này bình thường tôi cũng ít mua, để thuốc này trong túi tiền vải bố của cậu, vậy không phải đáng chê cười sao?" Lục Minh vội vàng gật đầu, đáp: "Dạ, dạ, cháu vốn không biết thuốc này quý, chỉ nghe nói là thuốc lá tốt, liền mua một cái, này không phải muốn đến thăm các người sao?" "Không phải béo, cũng đừng giả bộ khuôn mặt phì thủng! Bằng thu nhập của cậu, tối đa cũng chỉ nên mua "Gia Thụ" hai đồng một bao, lại hoặc là "Hồng Song Hỉ" cùng "Duyên An" ba đồng, "A thi Mã" tốt hơn một chút ã cũng không phải là thứ cậu có thể mua!" Hồ luật sư cũng phê bình không lưu tình một chút nào nói. "Lục Minh, Giai Giai, hai người các cậu đi theo tôi. . ." Mẹ của Giai Giai bỗng nhiên đứng lên, ý bảo hai người theo nàng vào trong phòng nói chuyện. Vào trong gian phòng, Giai Giai rất sợ mẹ còn nói chút gì khó nghe nữa, trong lòng lo lắng gấp gáp. Lục Minh lại lộ ra dáng tươi cười, hoàn toàn không có vẻ tức giận. Mẹ Giai Giai bảo Giai Giai ngồi xuống, lại nhìn Lục Minh nói: "Nói như vậy đi, dựa theo ý kiến trong lòng của tôi, tôi vẫn là nguyện ý đem Giai Giai gả cho một phú ông nghìn vạna, ta quen biết hơn phú ông lão ngũ kinh doanh kim cương , bọn họ đều đang tìm hảo cô nương như Giai Giai. Chỉ bằng bộ dáng này của Giai Giai, cho dù tôi muốn thu sính lễ một trăm vạn ễ, tin tưởng người khác cũng sẽ phá cửa tranh nhau xông vào . Lục Minh, cậu lớn lên trông cũng được đi, nhưng mà thu nhập công tác thấp, lại là người làm công, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, tôi cho Giai Giai với cậu sống qua ngày, thật đúng là lo lắng." Lục Minh vội vàng giả ra dáng thật thà, nói: "Dì, dì yên tâm, cháu sẽ hảo hảo mà đối tốt với Giai Giai, mọi người trong chúng ta sẽ đem nàng như là bảo bối! Dì có điều kiện gì cứ nói, năm vạn đồng thiếu của dì, cháu sẽ rất nhanh tới nhà đưa cho dì, bảo đảm không thiếu một đồng." "Trước hãy nghe tôi nói, Lục Minh, cậu biết vì sao tôi muốn gọi hai người vào đây nói hay không? Chính là thấy cậu còn có chút thành ý! Như vậy đi, một trăm vạn tôi cũng không cần, muốn lấy Giai Giai nhà tôi, cậu đưa cha mẹ của Giai Giai chúng ta hai mươi vạn làm sính lễ. . ." Mẹ của Giai Giai vừa nói như thế, Giai Giai rất là ngạc nhiên, lập tức khuôn mặt chuyển thành trắng bệch, vành mắt nàng đỏ lên, nức nở nói: "Mẹ, sao mẹ luôn luôn nói tới tiền? Cho dù con gả cho Lục Minh, mẹ cũng không thể như vậy, mẹ là mẹ của con, mẹ lại luôn miệng tiền tiền a, con nghe xong trái tim liền băng giá!" "Không có việc gì, không có việc gì, Giai Giai đừng khóc!" Lục Minh ôm lấy Giai Giai, lại hướng về phía phụ nhân kia nói: "Hai mươi vạn có đúng hay không, chúng ta suy nghĩ nhiều biện pháp, hẳn là có thể đưa tới!" "Có thể đưa tới là được. . ." Phụ nhân kia nghe xong vui vẻ, thấy Giai Giai khóc, nàng trái lại hừ một câu: "Mày khóc cái gì a? Tao cũng không phải bán mày, ngày mày xuất giá, tao không phải sẽ tặng mày một bộ đồ dùng trong nhà sao? Tiền tao cũng sẽ cho mày vài ngàn, còn có tiệc rượu của nhà gái, các loại tốn hao đều phải chi, tao thu hai mươi vạn làm sao đủ? Chỉ chút tiền ấy, còn chưa đủ mở bữa tiệc mười người ở nhà hang lớn đó! Tao mà không thấy Lục Minh nghe lời như thế, tuyệt đối tao sẽ không đồng ý gả mày cho nó, Lục Minh, cháu thấy dì nói có đúng không ?" "Dạ dạ, dì nói đúng ạ!" Lục Minh ha hả cười nói: "Dì, lại thêm chúng ta thực sự không có được, nếu không, dì lập cho ta cháu một chứng từ, đưa trước mười lăm vạn, rồi sau cháu cho dì hai mươi lăm vạn nữa, Giai Giai sau này liền theo cháu, dì thấy được không? Sau đó ta nếu là làm giàu được, nhất định không quên dì, nếu như có tiền, nhất định đưa thêm cho dì một trăm vạn , có được hay không? Ở trong long cháu, đừng nói một trăm vạn, chính là một nghìn vạn, một trăm triệu, một trăm trăm triệu, cũng không so được với một sợi tóc của Giai Giai, cháu sẽ đối tốt với nàng, dì viết cho cháu viết một tờ giấy, làm chúng ta an tâm đi!" Lục Minh lại móc ra một chiếc hộp nhỏ, cung kính đưa cho phụ nhân kia. Phụ nhân kia mở ra, mặt trên đựng dây chuyền bạch kim, phỏng chừng không có vạn đồng là không mua được dây chuyền này, trong lòng đối với sự cun kính của Lục Minh rất là vui mừng. Nàng thật đúng là viết cho Lục Minh một tờ giấy, nói rõ nàng thu bốn mươi vạn sính lễ của Lục Minh, đồng ý đem con gái Giai Giai gả cho Lục Minh. Có điều là, nàng lại ghi chú rõ Lục Minh phải trong nửa năm đem hai mươi lăm vạn còn lại giao đủ, bằng không tờ giấy này trở thành phế thải. Cuối cùng, ngoại trừ kí tên, nàng còn lưu lại kỳ hạn thanh toán tiền nợ. Thấy mẫu thân viết cho Lục Minh một tờ giấy lộn như thế, Giai Giai run rẩy cả người , nàng gắt gao ôm chặt Lục Minh, tựa như một người chết đuối bắt được người cứu mạng vậy. Bốn mươi vạn, nàng tận mắt nhìn thấy, mẫu than mình, dùng bốn mươi vạn liền đem mình đi bán! May là, người xuất ra bốn mươi vạn này, là Lục Minh. Nàng vừa nhìn thấy cử động viết tờ giấy này của mẫu thân, liền sợ đến đáy lòng giá buốt, nữ nhân này có thể bán con gái bốn mươi vạn, đúng là mẫu thân của mình ! "Cảm ơn dì, lúc trở lại, cháu sẽ nhanh chóng đem tiền tới trả, cháu cũng sẽ đối tốt với Giai Giai, dì yên tâm." Lục Minh ôm Giai Giai, nhẹ nhàng hôn lên trán của Giai Giai, sau khi tiếp nhận tờ giấy này, đang chuẩn bị tiến hành bước hai của kế hoạch, bỗng nhiên bên ngoài có người hét toáng lên. Lão sắc quỷ vội vàng mở cửa, mặt béo phì trắng bệch không máu nói: "Chết người rồi, người giúp việc nhà của chúng ta bị phát bệnh tim, chết ở phòng bếp rồi!" "A?" Phụ nhân kia vừa nghe, cũng luống cuống . Bên ngoài, Tiểu Mai cùng Tiểu Lan đều thét chói tai, Hồ luật sư cũng sợ đến run cả người. Vừa nhìn thấy đám Lục Minh đi ra, Đặng Bảo Câu xanh mặt, từ phòng bếp đi tới, lắc đầu nói: "Đừng la, không được hét!" Lão sắc quỷ vừa nghe, vội kêu lên: "Không thể để nàng chết ở nhà tôi, nàng nếu như chết ở trong phòng bếp, một khi người nhà truy cứu lên, tôi làm chủ nhà, phải bồi thường rất nhiều tiền ! Nếu không đem thi thể của nàng lặng lẽ đưa tới bệnh viện đi, nói nàng bị bệnh tim, chết ở bệnh viện như vậy đi!" Đặng Bảo Câu mạnh mẽ gật đầu, nói: "Cái này không thành vấn đề, cháu có thể làm giấy chứng tử chẩn đoán bệnh, đem thời gian sửa thành hai tiếng đồng hồ sau, chỉ là mọi người phải bí mật, nếu như cảnh sát hỏi tới, nhất định phải trả lời cho tốt, bằng không sẽ có phiền phức . Hồ đại ca, anh là luật sư, anh nói chuyện có trong lượng nhất, anh tới làm chứng." Nam tử bốn mắt Hồ luật sư gật đầu đồng ý. Cuối cùng, mọi người đều đem ánh mắt nhìn lên trên người của Lục Minh cùng Giai Giai. Bây giờ người duy nhất không đồng long, chính là một đôi người yêu mới vừa tới cửa gặp gia trưởng này. Lục Minh nhìn, vỗ nhẹ vai của Giai Giai, an ủi nàng đừng căng thẳng, lại mỉm cười, nói: "Mọi người yên tâm, chúng ta đã trở lại Lam Hải, cái gì cũng không biết. Được rồi, người giúp việc thực sự đã chết sao? Nói không chừng còn có thể cứu được, mau gọi 120 đi!" "Đừng gọi, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ gọi điện thoại cho người quen , để cho bọn họ lái xe tới chở thi thể.đi" Đặng Bảo Câu vội la lên. "Mọi người đừng hoảng hốt, chúng ta phải chú ý một chút, đầu tiên là phải xử lý hiện trường cho tốt, bằng không cảnh sát sẽ có hoài nghi, tuy rằng người giúp việc không phải chúng ta giết, nhưng tra ra được nàng ngã trong phòng bếp là rất dễ. Phải đem hiện trường xử lý, Đặng thiếu gia hãy làm bệnh án giả, nói người giúp việc đến bệnh viện của anh nằm viện, sau đó đột phát bệnh tim mà chết, như vậy tất cả mọi người sẽ không có lien quan một chút nào. . ." Hồ luật sư không hổ là làm luật sư, còn hiểu được đầu tiên phải xử lý hiện trường, các chiêu lừa dối chơi đùa phi thường có thứ tự! Lục Minh cùng Giai Giai theo mọi người đi vào nhìn, một phụ nữ khaongr hơn 40 tuổi ngã trên mặt đất, có một cái thìa rơi bên người, một ít nước canh vãi ra xung quanh. Giai Giai nhéo nhéo Lục Minh, ý bảo hắn nhìn xem còn có thể cứu được hay không , đây chính là mạng người , nào có đạo lý một khi ngã xuống đất liền tuyên bố tử vong ! Lục Minh lại mỉm cười, hướng về phía Hồ luật sư đang chuẩn bị xử lý hiện trường kia nói: "Trước tiên không vội liễu, không có hiện trường vụ án, người giúp việc này căn bản không chết. . ."