"Lục Minh, mau đến đây, mấy tên bổng tử đến Phương Phỉ Uyển đưa thư khiêu chiến.." Người gọi là Hoắc Vấn Dong, nhưng nàng chưa kịp nói, đã bị Tiểu Hoa mm đoạt điện thoạt hét lớn. "Tà Dương và Lạc Vân không có ở đó sao?" Lục Minh ngạc nhiên, đám bổng tử kiêu ngạo như vậy, nhưng sao dám can đảm đến đưa thư khiêu chiến chứ? "Đang đánh ở dưới, mau đến hỗ trợ!" Tiểu Hoa giáo chủ không nhiều lời, nói xong liền cúp điện thoại. Vừa nghe đám bổng tử này cuồng như vậy, sự căm tức của Lục Minh nhất thời đổ hết lên đầu chúng, nhất thời ngồi bật dậy, lao ra ngoài cửa lớn, dưới sự trợn mắt há mồm của cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia, hắn phóng ra ngoài, Cảnh Hàn có lẽ đã nhận được tin, cho nên nàng đã lái chiếc mô tô của mình đứng chờ bên ngoài, ba giây sau, nàng đã chờ Lục Minh bay xuống sườn dốc... Chờ Lục Minh chạy đến Phương Phỉ Uyển, cuộc chiến đã muốn chấm dứt. Mặt đất bãi giữ xe, trừ những khối xi măng bị vỡ vụng ra nằm đầy đất, thì chính là vết máu loang lổ. Niếp Thanh Lam và La Cương còn đến sớm hơn cả Lục Minh, bọn họ đang bảo hộ hiện trừng, toàn bộ trong ngoài của Phương Phi Uyển đang có rất nhiều người vây xem, và bắt đầu nghị luận đủ thứ. Trước đó Lục Minh cứ cho rằng Tà Dương Lạc Vân và Bá Đao sẽ mặt xám mày tro, không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, ba người bọn họ mày mũi hồng hào, đang đắc ý chấp tay với những người chung quanh, bộ dáng của tướng thắng trận vậy. Còn người tự xưng là quản lí của Lục Minh luôn đeo kính den Nam Ban Văn không biết đã đến lúc nào. Hắn đang cầm máy ảnh chụp không ngừng, thấy Lục Minh đi vào, cũng không lại chào hỏi, mà chỉ gật đầu chào Lục Minh, sau đó tiến hành chụp ảnh tiếp. "Đám bổng tử đâu?" Lục Minh nhìn một hồi lâu, cũng không phát hiện ra bất cứ tên nào cả. "Đã bị bọn tôi đuổi chạy hết rồi, nếu chờ ông chủ như anh đến, thì mm của Phương Phỉ Uyển đã sớm bị bọn họ đùa giỡn hết rồi" Bá Đao đắc ý nói. "Còn không biết xấu hổ!" Tiểu Hoa mm nhéo Bá Đao một cái, làm cho hắn rống lên như sư tử hống, hét lên : "Đánh người không tính, còn làm hỏng nhiều bàn ghế như vậy, dọa chạy nhiều khách hàng của chúng ta, lấy cái gì mà đền đây? Thân thủ thì chẳng đến đây, nhìn cho rõ đi, toàn bộ cửa kính lầu hai, đã bị vỡ hết rồi, còn có cửa lớn và bình phong của lầu một, cũng bị cậu làm nứt hết... bây giờ tôi đang hoài nghi cậu có phải là người đến quấy rối không? Cậu là nằm vùng phải không?" "Thế giới có hai thứ không thể nghi ngờ được, một là sự thuần khiết của tôi, hai là năng lực của tôi, aaaaa!" Bá Đao còn chưa nói xong, đã bị chúng nữ của Phương Phỉ Uyển đè xuống, đập cho một trận, trong nháy mắt đã trở nên rất thê thảm. Lục Minh hoàn toàn bó tay với tên này, dám quăng lựu đạn trước mặt các đại tỷ của Phương Phỉ Uyển, và quan trọng nhất chính là "bố náo" với giáo chủ Tiểu Hoa, đây chẳng phải là muốn chết sao? Lạc Vân và Tà Dương nhanh chóng tránh xa Bá Dao, để tránh bị liên lụy! Chị Trang đưa cho Lục Minh một cái thiếp mời màu vàng, trên mặt có quốc kì của đám bổng tử, nội dụng cực kì kiêu ngạo, trong đó viết rằng : Nghe nói cao thủ đất Hán nhiều như may, xin mời đến vào tối nay, võ đạo xác minh, chỉ mong không phải là lời đồn đãi khoe khoang khoác lác... Ký tên là nguyên một dòng, hoàn vũ hùng lập đại Hàn Quốc, tử vi nguyên tâm chính đức thiên công vô thượng đại tông sư, Thôi Lập Tông tả phụ quốc tôn, Thôi Toàn Tôn hữu bật quốc tôn. ( mk, chữ ký dài vãi đệt) Chỉ cần nhìn vào dòng chữ kí này thôi cũng đủ hù chết người rồi. Lục Minh nhìn xong muốn cười to một trận, tin rằng hoàng đế cổ đại cũng không dám xưng như người này, hoặc là, hoàng đế ngu ngốc nhất vĩ đại nhất mới có thể tự phong cho mình cái danh hiệu ngu ngốc đến như vậy. Rõ ràng chỉ là hai lão già của cái nước bổng tử ấy, mà lại dám tự phonh danh hiệu này, rõ ràng là vượn đội mũ người! "Đối thủ đến bao nhiêu người?" Lục Minh nhìn thấy bãi chiến trường ở đây, phát hiện ba người này tựa hồ mất không ít thời gian mới thu thập được, cho nên tò mò hỏi. "Năm người!" Lạc Vân nhẹ giọng đáp : "Thực lực của bọn họ cũng được, nhưng thực lực của chúng tôi vốn đã ở trên bọn họ, bây giờ lại có thêm Đông châu, hơn nữa cậu đả thông kinh mạch cho chúng tôi, chiến lực đột phát thêm một tầng nữa, muốn hạ gục bọn họ thì rất dễ dàng, chỉ là, muốn làm nhục bọn họ, mới tốn nhiều công sức như vậy! Tôi và Tà Dương đánh hai người, Bá Đao đánh một người, đánh bọn họ từ trong đánh ra, bởi vì có rất nhiều người nhìn, cho nên không giết họ, chẳng qua, làm họ chật vật, bỏ chạy về..." "Làm hỏng không ít đồ vật, bởi vì đột phá quá nhanh, nên lúc đầu chúng tôi khống chế không tốt, hơn nữa, trong lòng mừng rỡ vô cùng, nên lúc ra tay cũng không nghĩ nhiều, vì thế làm cho chung quanh trở nên như vậy, may là không làm bị thương người nào" Tà Dương bây giờ nhớ lại cảm thấy hổ thẹn, vừa rồi quả thật ra tay hơi bị quá. "Không bị thương ai hết là tốt rồi, mấy thứ này bỏ đi..." Lục Minh cũng không cần, hơn nữa, Phương Phỉ Uyển cần phải mở rộng, cho nên mấy thứ này sớm muộn gì cũng phải đổi mới. "Tôi có quay lại một phần..." Nam Ban Văn vừa nói, làm cho Lục Minh mừng rỡ. Có cái này, như vậy có thể hiểu rõ thêm về chiêu thức cũng như thực lực của kẻ địch, tối nay Lục Minh nhất định phải đi lật bảng hiệu rồi, bây giờ cũng nên nhìn một chút về đám bổng tử, hơn nữa, thứ này về sau cũng là một phần tuyên truyền của Phương Phỉ Uyển...Lục Minh nghĩ thầm, về sau chờ Phương Phỉ Uyển sữa chữa xong, liền làm một cái màn hình khổng lồ bên ngoài, phát đi phát lại đoạn phim này, đến lúc đó khẳng định là có tác dụng quảng cáo cực lớn! Chị Trang sai người thu dọn đồ đạc, còn chuyện khác, giao cho La Cương xử lý. La Cương sớm biết rằng Lục Minh là nhân vật quan trọng cần được bảo vệ trong quân đội, mặc dù có vài luật sư lái xe đến, chỉ trích Phương Phỉ Uyển thô bạo ẩu đả bạn bè quốc tế, còn muốn kiện không ít tội danh... nhưng La Cương hoàn toàn không nhìn đến họ. Về phần Đặc Cần tiểu độ của Lục Minh, những cổ máy giết người đằng đằng sát khí này, số 2 vung tay lên, mấy tên luật sư lải nhải ấy liền bị ném ra ngoài. Làm luật sư cái kiểu gì thế, người trong nước mà không bảo vệ, cố tình đứng về phe của đám bổng tử, nhưng người này thật sự đúng là rác rưởi, tốn công ông bà già sinh ra và nuôi lớn! Đám bổng tử đến năm người, và đều là kẻ yếu. Không phải, thực lực của chúng đều rất cường hãn, chỉ là gặp phải Tà Dương, Lạc Vân, và Bá Đao mới vừa đả thông kinh mạch, lại hấp thụ Đông châu, công lực đại tiến, sĩ khí đại tăng, cho nên mới bị bộ ba lang lang này làm khó dễ, bị đánh cho te tua, cũng không có gì oan ức. Nhất là Lạc Vân và Tà Dương hai người sau nhiều lần sinh tử đại chiến, càng trở nên ăn ý hơn, phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ. Trong năm người, hai người trực tiếp bị Tà Dương đập bay ra khỏi cửa sổ, mất đi cơ hội lấy ít đánh nhiều. Tiếp theo là Bá Dao dùng hắc đao của hắn, cũng chiếm tiện nghi về binh khí, ngăn chặn một người, Chờ cho Tà Dương và Lạc Vân quay hai tên còn lại như dế xong rồi, chán quá đạp văng ra ngoài cửa sổ, hội họp với đám bạn ở dưới, lúc này, bại cục đã định! Tà Dương và Lạc Vân có ưu thế rất lớn, càng đánh càng hăng, buông tay hạ chân ra, làm cho năm tên này bị khó dễ vô cùng, lui dần ra ngoài cửa, cuối cùng giáo huấn một phen tại bãi giữ xe, đánh cho bị thương nặng thật năng, mới thu tay lại, làm cho năm tên này chật vật chạy về. Có thể nói, sau lần thua bọn bổng tử này lần trước, bọn họ đã có thể đòi lại món nợ nhục nhã này! "Nếu chúng tôi không có đột phá, tin rằng sẽ đánh rất lâu, cho dù có thắng, cũng không thể tiêu sái, nhẹ nhàng như vậy! Đương nhiên, cái này cũng có liên quan đến hoàn cảnh nhân tố của Phương Phỉ Uyển, làm cho chúng tôi thuận lợi đánh bại đám bổng tử!" Lạc Vân là người có lý trí nhất trong bộ ba lang lang này, cảm thấy không chỉ có phương diện thực lực, mà trong phương diên nhân tốt cũng có lợi cho mình, đá sân nhà mà, cho nên mới có thể thắng đẹp như vậy. "Năm tên này, chính là đồ đệ của hai lão già kia?" Lục Minh cảm thấy tuổi của năm tên này không nhỏ. "Người trẻ nhất chính là đồ tôn, chẳng qua, nghe nói là đồ tôn đắc ý nhất, chính là Thôi Thái Vũ đã bị anh đánh bại tại HongKong!"Tin tình báo của Niếp Thanh Lam vô cùng chính xác, bởi vì tình báo này nàng nhận từ phía chính phủ mà. "Thì ra là hận cũ cộng thù mới" Lục Minh đã hiểu được, thì ra lão già kia cho đồ đệ đến đây, chính là muốn đánh tiếng, để bao che khuyết điểm. Niếp Thanh Lam lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Hai lão già kia không chỉ muốn đánh bại anh, mà còn muốn bốn loại thuốc của anh, nếu anh muốn đánh với bọn họ, không kí văn kiện nhất định là không được. Đương nhiên, nếu anh thắng, thì bọn họ sẽ thân bại danh liệt, nếu không tham bốn loại dược liệu này, còn có thể đem một nửa thanh danh ra mà bồi thường... đây là kết quả của tham lam, cũng là bộ mặt thật của đám bổng tử!" "Kí giấy sinh tử?" Lục Minh cười ha hả, vỗ tay nói : "Anh đang lo bọn họ không chịu toàn lực ứng chiến, một khi đã như vậy, thì anh sẽ kí với họ!" "Lục Minh, anh nhất định phải cẩn thận..." Giai Giai lo lắng dặn dò. "Em yên tâm, Giai Giai, chờ anh đánh hai lão già này xong, sẽ cùng em về nhà một chuyến!" Lục Minh nhớ rõ lúc ở Thanh Khê thôn Giai Giai có nói là sắp đến sinh nhật của mẹ, nàng thấy mẹ con Hoắc Vân Dung thân thiết, mẫu từ nữ hiếu, không khỏi tưởng niệm. Chẳng qua, nhà của nàng thì không được hạnh phúc như vậy, cha của Giai Giai đã mất sớm, mẹ thì bỏ nàng đi tái hôn, trước kia lúc đi học, mẹ của nàng mỗi tháng chỉ gửi cho nàng chút tiền tiêu vặt, ngay cả Giai Giai muốn gặp bà ta cũng phải len lén gặp, không dám để cho cha dượng hoặc người nhà biết. Lúc này, Giai Giai hy vọng là mượn sinh nhật của mẹ, để mang Lục Minh về gặp mẹ. Về phần kết hôn xuất giá, Giai Giai căn bản là không nghĩ mẹ của mình có thể giúp mình lo liệu... có lẽ bởi vì gia đình đã ỏng từ lâu, cho nên Giai Giai đặc biệt quý trọng tình thân, cũng đặc biệt thiện lương, đặc biệt thích nhu thuận, nghe lời. Tuy rằng Lục Minh không có hảo cảm với "cha" của mình, nhưng bởi vì đây là tâm nguyện của Giai Giai, nên quyết định cùng nàng đi gặp mẹ của nàng. "Chỉ cần anh bình an là được rồi, chuyện của em không có vấn đề!" Trong lòng Giai Giai rất vui, lại có chút lo lắng, lỡ như mang Lục Minh về, mẹ không chịu gặp, hoặc có phản ứng lãnh đạm, vậy thì mình thật không biết nên làm sao. Trong chúng nữa, vô luận là giàu hay nghèo, tất cả mọi người đều có một gia đình ấm áp, trừ mình ra, mà ngay cả Cảnh Hàn bị cha vứt bỏ, cũng có một sư phụ yêu thương nàng... Chẳng qua, cũng may là, mẹ của Lục Minh, xem mình như con gái ruột vậy, bình thường rất yêu thương mình. Nàng thường xuyên gọi điện đến hỏi thăm về cuộc sống, mặc dù chưa chính thức gặp qua mẹ của Lục Minh, nhưng trong lòng mình, mẹ của Lục Minh chính là người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp nhất thế gian... Đương nhiên, vô luận là ở Phương Phỉ Uyển, hay là ở Phong Đan Bạch Lộ, đều có gia đình ấm áp, thậm chí còn hơn cả những gì mình khát vọng! Có lẽ là trời cao thấy mình đáng thương, cho nên mới đem Lục Minh và tất cả mọi người đến, bù đáp cho những gì mình không có trước kia! Giai Giai tưởng tượng, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Minh, tựa sát vào hắn, trong lòng lâm vào sự tưởng tượng của bản thân! Đánh nhau, luận võ này nọ, vốn không phải là hứng thú của nàng! Chờ Lục Minh và mọi người thảo luận xong, mới phát hiện ra, cô gái nhỏ Giai Giai này đang ngủ... "Cô vợ nhỏ này để em chăm sóc giùm anh cho, anh tự mình nghỉ ngơi đi, chờ khi đánh bại hai lão già kia, em sẽ trả nàng lại cho anh! Chú ý, nhất định phải đánh đẹp một chút, đừng để lại phiền toái cho em!" Niếp Thanh Lam cười, giơ tay ôm lấy Giai Giai, mọi người cùng đi ra ngoài, để lại một mình Lục Minh tự hỏi, lẳng lặng nghỉ ngơi, buổi tối, còn có một trận ác chiến đang chờ hắn! "Hai lão già này, chỉ là gà đá mà thôi..." Lục Minh nhớ đến ông nội và Hình gia gia có nói rằng, nếu như nói đến Võ Tôn, thì mới có thể như vậy thôi, hai lão già bổng tử này, cũng dám tự xưng là Võ Tôn sao? Được rồi, phải làm cho chúng hiểu rằng, đất Hán là nơi nào, chính là nơi mà những kẻ kiêu ngạo đến nhưng không về được!