Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 300
Lục Minh mang theo chúng nữ, lội suối mà lên, đi gần một giờ, thấy chúng nữ đều có chút mệt mỏi, mới nghỉ ngơi qua loa.
Vài lần, hắn quay đầu lại nhìn phia sau.
Hạ Linh mang theo chút nghi hoặc, muốn hỏi hắn một chút là có phải phát hiện địch nhân không, nhưng Lục Minh xua tay, ý bảo mọi người an tâm.
Lúc này sắc trời dần dần sáng lên, dưới chân núi tuy rằng không nhìn cảnh mặt trời mọc mỹ lệ, nhưng có thể thấy ánh bình minh lúc tảng sáng, hào quang đầy trời, nếu như không phải lo lắng phía sau có địch nhân đuổi theo, thì các nàng đại gia thật đúng là muốn hảo hảo thưởng thức cái buổi sáng mỹ lệ này.
"Chúng ta thực sự không thể quay về lấy xe sao? Nếu có xe, ai cũng không thể đuổi kịp được chúng ta ..." Lâm Vũ Hàm có chút tiếc cái xe Porche của nàng, đó là chiếc xe mà nàng rất yêu thích.
"Xe mất không sao, chúng ta phải bảo trụ mạng nhỏ trước!" Lục Minh tình nguyện ném đi một trăm chiếc Porche, cũng không muốn thấy chúng nữ rụng một sợi tóc.
"Đều là cô ngủ phát ra âm thanh, bằng không chúng ta không cần chạy trốn chật vật như thế." Trong lòng Ngu Thanh Y kỳ thực đối với trốn chết không có ý kiến gì, có điều là nàng rất muốn cùng Lục Minh đứng ở trên không gian hẹp của cái bãi đá kia. Nàng có thể thừa lúc trời tối len lén hôn hắn, hoặc là hướng hắn làm nũng, bình thường thì không có khả năng, đặc biệt là bây giờ rõ như ban ngày, nàng phải giữu gìn sự rụt rè của thiếu nữ, không cách nào cùng hắn thân thiết quá mức.
"Đang ngủ, tôi sao biết được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vũ Hàm có chút đỏ bừng, nàng cho rằng thanh âm nghiến răng của mình bị mọi người nghe thấy được.
Lúc nhỏ, nàng có thói quen nghiến răng, sau đó mẹ nàng pha trò nói muốn mua tiểu JJ của lợn về đun thuốc cho nàng, như vậy có thể trị được nghiến răng, còn nói cái phương thuốc cổ truyền này đã trị liệu được rất nhiều bạn nhỏ bị tật nghiến răng.
Lâm Vũ Hàm bị mẹ hù dọa, tuy rằng không thành, nhưng thói quen nghiến răng bị hù cho bỏ được rồi.
Tối hôm qua bị chúng nữ đánh thức, nàng còn không rõ là chuyện gì xảy ra. Vừa nghe mọi người nói nàng ngủ phát ra âm thanh bị sát thủ phát hiện. Lúc đó phản ứng thứ nhất của nàng chính là cho rằng mình lại nghiến răng rồi. Nàng lén nhìn Lục Minh, thấy hắn không có chú ý, lòng mới thoáng yên tâm chút.
Lâm Vũ Hàm cảm thấy nữ hài tử khả ái giống như mình lớn lên nếu như lại nghiến răng. Thực sự làm cho ấn tượng cực xấu. Cho nên cố hết sức che giấu. Một lòng mong muốn Lục Minh không nghe thấy.
Lại đi khoảng nửa giờ nữa, Lục Minh bỗng nhiên rất kỳ quái đứng lại, lại tiện tay nhặt lên một khối đá nhỏ, ném vào hướng bên trái trong rừng cây .
Trong rừng cây có người phát ra hét thảm một tiếng hét thảm...
Tiếp đó có thanh âm ồn ào rộn lên :"Đừng đánh. Là chúng ta!"
Chúng nữ cực kỳ kinh ngạc, từ trong rừng cây đi ra ba nam tử, các nàng đối với hai người trong đó có chút ấn tượng.
Hai người trẻ tuổi ở giữa cùng bên trái là Tàn Dương cùng Lạc Vân được giới truyền thông Hồng Kông xưng là Mãnh Hổ cùng Tiểu Bạch Long, bọn họ mặc dù cùng Lục Minh là đối đầu, nhưng khi thập đại cao thủ của tám nước khiêu chiến thi đấu tại Hồng Kông, lại lấy dân tộc là trước, lấy quốc gia làm trọng, dũng cảm đứng ra, cùng nhau gia nhập vào làm tuyển thủ chính thức, hơn nữa lại còn phân biệt đại biểu Ma Cao cùng Đài Loan tham gia thi đấu.
Về phần đại thúc ở bên phải trên mặt tươi cười mang theo hèn mọn lại cố giả vờ trong sáng kia, tất cả mọi người đều không nhận ra người này là ai.
Lẽ nào Tàn Dương thân là đồ đệ của Hình Thiên Phong, cũng muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ném đá xuống giếng sao?
Bọn họ tới nơi này, là tới chặn đánh Lục Minh?
Chúng nữ rất tức giận, không nghĩ ra ba tên này vô sỉ như vậy, cùng sát thủ thích chơi đùa cúc hoa của thái tử cấu kết cùng một chỗ tới đối phó Lục Minh. Hạ Linh hành động trực tiếp nhất, họng súng lục hoàng kim giơ lên, chỉ thẳng vào tên đại thúc hèn mọn không vừa mắt nhất kia, làm cho tên kia sợ đến mức lập tức giơ cao hai tay lên, biểu thị người một nhà không có ác ý.
"Các ngươi thế nào lại tới đây?" Lục Minh rất kỳ quái, có điều là hắn biết, ba tên này hẳn là không phải tới tìm mình gây phiền phức.
"Khụ, này, đây là trùng hợp, chúng ta chuẩn bị đến xem mặt trời mọc, không nghĩ tới, cùng các ngươi... ngẫu nhiên gặp gỡ!" Tàn Dương nói lúc đầu rất rõ ràng, nhưng mà bây giờ mồm lại lắp bắp.
"Mẹ kiếp... Các ngươi đi theo chúng ta đi vòng quanh đi dạo gần mười dặm, điều này cũng xem như là ngẫu nhiên gặp?" Lục Minh toát mồ hôi, ba tên này ban đầu đích xác ở tại đỉnh núi, mình bắt đầu còn tưởng rằng là địch nhân, lại không cảm thấy sát khí, lại mang chúng nữ đi một đoạn, phát hiện bọn họ len lén theo sát , cho nên mới ném ra một hòn đá thạch, nện cho bọn họ phải đi ra.
"Thế mà cũng phải nói dối, ngươi cũng quá kém đi!" Tên đại thúc hèn mọn kia khinh thường nhìn Tàn Dương một chút, đổi trở lại khuôn mặt trong sáng tươi cười mở miệng.
"Ngươi cái gì cũng không cần phải nói, chúng ta một chữ cũng sẽ không tin!" Hạ Linh nhắm ngay súng vào cái trán của hắn.
"Ta không phải là người xấu..." Đại thúc hèn mọn giơ cao hai tay lên vì mình biện bạch.
"Nhưng mà hình dạng thoạt nhìn rất giống!" Tiểu nha đầu Lâm Vũ Hàm nói lời này cũng không sợ đả thương tự ái của người khác.
"Xin đừng bị bề ngoài của ta lừa dối, ta kỳ thực là một người rất trong sáng... Ta so với bánh kem còn trong sáng hơn, so với nước sôi còn thanh bạch hơn, không đúng, ta so với bánh kem cùng nước sôi còn muốn thuần khiết hơn!" Đại thúc hèn mọn tự quảng cáo cho mình, nhưng mà cuối cùng nhận được chính là ngón giữa của hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân, còn có sự cực kỳ xem thường của chúng nữ .
"Là như thế này, Ảnh nữ hiệp nàng tìm được chúng ta, bảo chúng ta đến xem." Lạc Vân nho nhã lễ độ nói ra chân tướng, nếu như hắn không phải đang nhắm mắt lại cầm một quyển sách mà nói, tin tưởng rằng ấn tượng của chúng nữ đối với hắn sẽ tốt thêm vài phần.
"Nàng ?" Lục Minh kỳ quái, Ảnh tìm ba người bọn họ tới nơi này, chính cô ta thế nào lại không đến a?
"Nàng hình như có việc phải tìm Niếp cảnh quan, chúng ta cũng không rõ lắm..." Tàn Dương toát mồ hôi, mình sao dám hỏi hành tung của Ảnh, hơn nữa, lời nói của Ảnh so với vàng còn muốn quý hơn, nàng tuyệt đối sẽ không cùng mình nói lời vô ích. Chúng nữ biết Tàn Dương cùng Lạc Vân, cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng bọn hắn là culi tới âm thầm bảo hộ của mình, nhưng cái tên đại thúc hèn mọn xa lạ này là ai ? Tất cả mọi người cực kỳ hoài nghi người này có đúng là người xấu hay không, bởi vì tướng mạo thực sự quá giống!
"Hắn a, hắn không phải là Dâm Đao ngươi của trạm phía dưới kia sao! Hắn lều chết quấn lấy chúng ta muốn tới, chúng ta căn bản không biết hắn!" Tàn Dương vô cùng khinh bỉ tên đồng bạn này.
"Không phải là Dâm Đao, là Phách Đao..." Đại thúc hèn mọn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chất chứa thương tâm, cực kỳ bi thảm nói: "Ta vốn là không nghĩ tới làm náo động, nhưng mà lão đầu Dương Trà Hồ quá kiêu ngạo, nói tiểu đệ đệ của Hán nhân chúng ta không tốt, cho nên nhất thời xung động, liền nháo thành sai lầm lớn! Một lần sảy chân để hận nghìn đời a... Kích động thật là ma quỷ a! Ta luôn luôn là tín đồ của tình ái vui vẻ, làm sao lại phạm phải cái loại lệch lạc này, hảo oan khuất a... Ai, vừa rồi ta nói đến đâu? Được rồi, nói đến Mộng Ly muội muội, đêm qua ta nghe thấy hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân nói mơ, tựa hồ muốn hướng tới Mộng Ly muội muội mà biểu lộ, làm ta cười đến đau cả ruột a..."
"Ngươi đi chết đi!" Hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân hai người quyền cước gia tăng, mắng to nói: "Đêm qua chúng ta vốn không ngủ, tên đầu heo ngươi nói bậy này!"
Sau khi đem Phách Đao ra sức đánh điên cuồng một hồi, Lạc Vân cố ý chỉ ra thân phận của Phách Đao : "Mọi người đừng tin hắn, người này là một sát thủ, tiếp nhận mục tiêu chính là Mộng Ly muội muội!"
Chúng nữ vừa nghe, đầu tiên là lại càng hoảng sợ, lại lập tức nổi giận.
Ngoại trừ Giai Giai ra, mỗi người đều đi tới điên cuồng đá cho Phách Đao quỳ rạp trên mặt đất, quả nhiên người này là một người xấu, làm hại mọi người thiếu chút nữa thì tin tưởng hắn.
Lục Minh rất hoài nghi, hỏi: "Người này thực sự là Phách Đao? Nghe nói tuổi hắn còn trẻ, làm sao lại có dáng dấp của một đại thúc ?"
"Ta chỉ là ông cụ non, tuổi cũng không lớn, là một cao thủ thiếu niên thiên tài!" Phách Đao vừa nghe nói đến mình, lập tức nhảy dựng lên phản bác nói: "Hơn nữa ta đâu giống đại thúc, đây là trưởng thành ! Mị lực của nam nhân, các người không thấy các MiMi thấy ta đều cực kỳ sao? Ôi, đừng đánh!"Nói xong không chờ bọn Tàn Dương Lạc Vân động thủ, chúng nữ đã trực tiếp đồ sát hắn ^^.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Địch nhân đã tới rồi, còn càn quấy!" Thanh âm của Ảnh bỗng nhiên truyền ra, thanh âm cực xa, nhưng nói xong những lời này, nàng đã đứng ở phía sau của Lục Minh.
"Biết rồi, ngươi mang mọi người đi thôi!" Lục Minh đem Thánh Quang Ngân Chủy thu được từ thế thân của Chiết Dực Thiên Sứ ném cho Ảnh, ý bảo nàng đem chúng nữ mang đi.
"Các ngươi đều lưu lại! Mọi người đuổi theo ta. . ." Thân hình Ảnh chợt lóe, nhập vào trong rừng cây.
Chúng nữ tiến lên ôm Lục Minh một cái, cùng hắn tạm biệt, lấy Hạ Linh dẫn đầu, chăm chú theo sát Ảnh.
Các nàng biết khẳng định là có cường địch ở phía sau đuổi theo, Ảnh mới phải phái bọn Tàn Dương Lạc Vân Phách Đao tới làm trợ thủ của Lục Minh, cùng ngăn địch! Sợ rằng địch nhân lúc này, không thua gì Thiên Cẩu Nhẫn cùng thập đại cao thủ của tám nước, bằng không chuyện này không thể nào lại trịnh trọng như vậy được.
Chúng nữ biết mình ở lại bên người Lục Minh, chính là trói buộc, mình phải luyến tiếc rời khỏi hắn, cũng muốn cho hắn một cái không gian đại triển quyền cước, bằng không trái lại làm vướng chân hắn.
Điện thoại di động của Lục Minh vang lên, hoá ra là tín hiệu sóng đã khôi phục .
Ngoại trừ đám người Trương Phong, Lý lão gọi điện qua, Niếp Thanh Lam cũng gửi tới một cái tin tức tới, mặt trên chỉ có bốn chữ: "Coi chừng con mắti!"
Phách Đao còn đi theo, giả ra dáng tươi cười thuần khiết, hướng về phía Nhan Mộng Ly cười hì hì nói: "Yên tâm, khi ta bắt đầu giết ngươi, sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên, ta sẽ. . . Ôi!" Hắn còn chưa nói xong, đã bị hai người Tàn Dương cùng Lạc Vân đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, lại giận dữ nói: "Nếu như ngươi là muốn được ăn đánh, chúng ta có thể tùy thời thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, bây giờ đừng làm mất mặt chúng ta nữa!"
"Cái gì, muốn Phách Đao ta một nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, cúi đầu và ngẩng đầu nhìn trời đất không hối hận, làm sao lại làm mất mặt các ngươi !" Phách Đao trang nghiêm tựa như một cao thủ, trên mặt tựa hồ còn có thể phát sáng.
"Nghe nói Phách Đao là sát thủ thuần khiết nhất thế gian, thực sự là kính ngưỡng đại danh đã lâu." Chợt có một bóng đen to béo vô thanh vô tức xuất hiện.
"Nói nữa đi, ta thích nhất được nghe người ta khích lệ!" Phách Đao vui đến không tự kìm hãm được cười không ngậm được miệng lại.
". . ." Tàn Dương cùng Lạc Vân đều che mặt không đành nhìn nữa, có đồng bạn như vậy, hai người bọn họ quả thực muốn nghĩ tự sát, trời biết làm sao mình lại biết một bằng hữu như thế, thực sự là kỳ lạ, tán thưởng khích lệ của địch nhân cũng nghe hay đến nỗi hoa tay múa chân, người này không phải nghĩ làm phản đi? Lục Minh không nhìn Phách Đao, hắn nhìn một chút ba cái bóng từ xa xa bước chậm mà đến .
Người bên trái kia ôm kiếm nhắm mắt, nhân kiếm hợp nhất.
Lục Minh nhìn lướt qua, lại nhìn người bên phải, chỉ thấy lưng người nọ cong như khỉ, trong miệng vung vảy một nhánh cỏ cẩu vĩ ba, thần tình có chút cà lơ phất phơ, lại có chút không đếm xỉa tới ai, hình dạng thực sự giả bộ rất được.
Cuối cùng, Lục Minh nhìn người ở giữa.
Người này vốn là đối mặt hướng Lục Minh đi tới, nhưng mà tại trong nháy mắt Lục Minh nhìn hắn, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Lục Minh (vênh đừng hỏi^^).
Thân thể hắn cực kỳ cao to, giống như một tòa núi cao, Lục Minh nhìn, không khỏi khẽ nhíu mày. . . Người này so với Thiên Cẩu Nhẫn, e rằng còn mạnh hơn không ít. . . Hơn nữa xem ra còn có vũ kỹ quỷ dị nào đó, tựa hồ con mắt có cái gì đó. Thanh Lam gửi cho mình cái tin tức kia, nhất định có nguyên nhân của nàng, đối thủ này sợ rằng cùng Lục Mâu Mục Chi Hiên như nhau, đều tu luyện bí kỹ quỷ dị nào đó cùng con mắt có liên quan. . .
"Quần trong của xử nữ mười sáu tuổi, mặt trên còn có chứa mật hoa của nàng, vô cùng mới mẻ , hương thơm điếc mũi, các ngươi muốn không?" Bóng đen to béo lấy túi trong suốt, bên trong có một cái quần lót dường như có chút mật hoa, tiện tay giơ giơ lên.
"Ai muốn thứ này a! Ngu ngốc, quyết đấu đi!" Tàn Dương giận dữ.
"Ta muốn, ta muốn!" Phách Đao điên cuồng chạy tới, như con khỉ linh hoạt duỗi tay ra lấy, Tàn Dương cùng Lạc Vân "ùm" một tiếng té trên mặt đất.
"Rất giỏi rất khéo, chó thần cắn gậy nào, tiếp lấy bảo bối của ta bay ra đi, chú ý, chỉ cho dùng miệng . . ." Tên béo hất tay lên, túi trong suốt kia bay đi ra ngoài, Phách Đao nhảy vọt tới, thực sự dùng mồm cắn, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, Tàn Dương cùng Lạc Vân vừa đứng lên, lại ầm ầm ngã xuống. Tên Phách Đao này nếu như không giết hắn, xem ra là không được, hắn sống ở trên đời này, quả thực chính là một cái sỉ nhục!
"Thứ tốt a. . . Thực sự là còn có chứa hương vị!" Phách Đao từ trong gói trong suốt rút ra quần lót nhỏ hít đưa lên mặt ngửi hít thật sâu một chút, tại dưới quyền cước của Tàn Dương cùng Lạc Vân đánh lên người hắn, trên mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật đáng tiếc, Đỗ Quyên tiên sinh, công kích bom của ngươi, với ta mà nói, là vô hiệu ! Ngươi có thể hỏi thăm một chút, ta ngoại trừ ham lấy đồ lót ra, còn ham phá bom, đừng nói lấy tay, chính là dùng khẩu, bom plastic loại nhỏ của ngươi, ta cũng có thể phá!"
"Trên thứ này có bom hẹn giờ sao?" Tàn Dương cùng Lạc Vân bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
"Chút lòng thành, làm một sát thủ thuần khiết, bom ta phá nhiều lắm!" Phách Đao lại vuốt ve cái quần lót kia, đắc ý nói: "Cái quần lót nhiễm mạt hoa này, làm chiến lợi phẩm, ta xin nhận!"
"Đứa ngốc, đó là quần lót mà nhân yêu đã dùng qua !" Lục Minh hừ một tiếng.
"A? Không thể nào!" Dáng tươi cười trên mặt của Phách Đao chợt đọng lại. . . Tàn Dương cùng Lạc Vân càng bị cái quần lót kia làm cho sợ đến hồn bay phách lạc, nghìn vạn lần đừng đụng tới mình, bằng không phỏng chừng phải xui cả đời!
"Cả đời ta, cũng chưa từng hận qua một người như vậy!"
Phách Đao bỗng nhiên giống như sư tử vậy điên cuồng hét lên một tiếng, khóe mắt đỏ rực hướng về phía bóng đen to béo rít gào nói: "Ngươi có gan dám lừa gạt tâm linh thuần khiết của ta sao? Dám can đảm dùng một cái quần lót mà nhân yêu dùng qua, trở thành nội khố xử nữ dùng qua tới lừa dối ta! Ta phải bầm thây người thành vạn đoạn! Ta nếu không đem ngươi chém ngươi thành 108 khối, lại xếp thành ba trăm sáu mươi tư thế khác nhau quất roi, như vậy ta sẽ không gọi là Phách Đao nữa!"
Cuối cùng, vẫn là luyến tiếc mang theo cái quần lót, xoay mặt yếu ớt hỏi Lục Minh: "Này, đây là thực sự là nhân yêu dùng qua? Thật sự là như vậy?"
Lục Minh chỉ một ngón tay vào tên béo, nói một câu phi thường ngắn gọn: "Là hắn xài qua !"
"Nôn. . ." Phách Đao cùng Tàn Dương, Lạc Vân lập tức không ngừng nôn mửa .
"Mũi của Lục thiếu gia thật là lợi hại a, lại có thể nhận ra sự khác nhau của quần lót nhân yêu, xem ra rất có kinh nghiệm a!" Tên béo kia cũng không phủ nhận, trái lại tán thưởng khứu giác của Lục Minh nhạy bén.
"Ta không có hứng thú hiểu rõ nhân yêu, có điều là ta nhìn thấy ngươi từ trong quần rút ra, nhân yêu biến thái béo ngươi giả dạng làm rất khéo, nhưng cho dù động tác của ngươi có nhanh nữa cũng vô dụng, ngươi không thể gạt được con mắt của ta." Lục Minh cười lạnh một tiếng, không thèm nhìn tên béo một cái, đối với nhân yêu, hắn thực sự không có nổi một chút hứng thú. . . Tàn Dương cùng Lạc Vân toát mồ hôi, may là mình không có đụng tới cái quần lót kia, bằng không, danh dự cả đời của mình liền đi tong!
"Ta oan uổng quá!" Phách Đao móc ra từ phía sau một cái hắc đao giống như đao giết lợn, thống khổ hét lên: "Ta muốn tự sát, ai cũng đừng cản ta!"
Hắn giơ đao lên tựa như muốn tự vận, nhưng tại trong nháy mắt khua đao, lại vọt đến trước mặt tên béo.
Hắc đao chém xuống, đem bụng to của tên béo chém thành hai nửa. . .
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương