Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 250
Quá trình quảng cáo vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng thuận lợi.
Nếu như nói loại thuốc tráng dương Đế Vương sau khi ăn xong, vẫn chưa có phản ứng rõ ràng, thì loại thuốc giảm béo Thanh Quan này quả thật làm cho mọi người kinh ngạc một phen. Sau khi chọn đại mười người mập lên, vé loạn thuốc Thanh Quan lên người, cả người của đám người này đổ mồ hôi ầm ầm, cơ hồ có thể dùng mắt thường nhìn thấy bọn họ ốm đi, một người chỉ trong nửa giờ từ 120kg đã giảm xuống 100kg.
Mỗi người đều giảm từ 10kg trở lên, ai ai cũng hoan hô cho mấy người mập này.
Bọn ho không ngừng uống nước cùng đi wc liên tục, thì thời gian còn lại mặc quần bơi, ngồi trên ghế, để cho mọi người thấy bọn họ đổ mồ hôi.
Cũng có một loại thuốc giảm béo kiểu này, mỗi lần giảm được 10kg, nhưng cái quá trình đó làm cho người ta cực kỳ đau đớn, làm cho người ta phát điên. Bây giờ có Thanh Quan, người mập rốt cục đã yên tâm.
Mười người này, sau khi được kiểm tra lại, giảm béo thành công không nói, còn có thể thoải mái ngủ thiếp đi, nằm ngủ mà ngáy ầm trời lên.
Lục Minh không còn dược vật làm mẫu, tất cả đều đã giao cho quân công.
Hắn chỉ việc ngồi trên đài, ngẫu nhiên trả lời vài câu hỏi của người dẫn chương trình, rồi đám paparazzi hỏi tới, hỏi hắn có tham gia vào làng giải trí nghệ thuật thứ 7 hay không?
"Tôi hát như giết hẹo vậy, cũng không thích hát, càng không rảnh chụp ảnh, nếu như quả thật cần một siêu nhân Gao không lộ mặt, tôi có thể giúp họ một chút, nhưng tôi sẽ không đóng phim, càng không muốn nghĩ đến việc tham gia giới giải trí. Tôi không xuất thân từ lĩnh vực này, bình thường cũng rất bận rộn, nên không tham gia. Nếu như có một người bạn nào đó muốn mời tôi tham gia một bữa tiệc từ thiện, thì có lẽ tôi sẽ tìm thời gian để đến... Khiêu chiến của người khác? Tôi không quan tâm, cũng không đáp lại, người đó muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nếu không, thế giới này đầy chuyện tốt, mỗi ngày đều có người chạy đến tìm tôi khiêu chiến, chẳng phải tôi trở thành bia ngắm sao? Muốn khiêu chiến hả? Cứ tìm Tà Dương hoặc Lạc Vân hay là ... vị Phách Đao kia, bọn họ cũng không khác gì tôi... tôi muốn nghiên cứu nhiều hơn trong phương diện dược vật. Cho nên, muốn khiêu chiến thì đừng có tìm tôi!"
Lục Minh trả lời rõ ràng, lại có một tên phóng viên hỏi Lục Minh có tham gia thế vận hội hay không?
Hắn lập tức lắc đầu : "Không, tôi và Tà Dương, Lạc Vân là võ giả trẻ tuổi, có thể nói, không phải là người bình thường! Chúng tôi thông qua gian khổ mà tu luyện để tăng thực lực, không giống như người bình thường. Nếu như xếp chúng tôi vào trong hàng ngũ vận động viên, thì như vậy với họ là không công bằng. Cho nên, tôi khẳng định là không tham gia thế vận hội!"
"Có tài thì tranh lấy vinh dự cho quốc gia, có gì mà không tốt?"Một tên phóng viên lại hỏi.
"Chúng tôi sẽ không tham gia. Có rất nhiều người có thể tranh thủ vinh dự cho quốc gia rồi! Vinh dự, không thể tính bằng số huy chương vàng được, nó chỉ là phần thưởng dành cho vận động viên có cố gắng thôi, cũng không phải là toàn bộ, càng không phải là vinh dự của quốc gia. Vinh quang quốc gia do rất nhiều thứ tao thành, nhiệt huyết của quân nhân, sự cố gắng của vận động viên, sự thanh liêm của quan viên, trí tuệ của thương nhân, sự chuyên nghiệp của công nhân, sự cần cù của nông nhân, sự đoàn kết của dân tộc, những thứ này kết hợp lại tạo thành vinh quang cho quốc gia! Đại khái là vậy đó, ví dụ như lúc cao thủ tám nước đến khiêu chiến chúng ta. Chúng tôi tự động thân ra, đây là điều chúng tôi nên làm, bình thường, chúng tôi chỉ là một người dân bình thường, hy vọng được sống một cuộc sống bình thường như mọi người, chúng tôi không phải ngôi sao, càng không phải nghệ nhân, nhưng có thể làm bạn với nghệ nhân, ngôi sao, cũng như tất cả mọi người!"
Lục Minh nói đi nói lại là không tham gia vào thế vận hội, càng không làm ngôi sao gì cả.
Lúc đầu có nhiều người khó hiểu, nhưng sau khi nghe Lục Minh nói, nghĩ đi nghĩ lại, nếu như Kungfu Panda ngày nào cũng phải đi đóng phim và chụp ảnh, không có thời gian luyện tập, vậy thì mười đại cao thủ tám nước trở lại, quả thật sẽ không còn ai chống đỡ.
Thế vận hội gì, bóng đá bóng rổ cái gì, mấy cái này cũng không phải do con người quyết định, thứ này người nước ngoài đều mạnh hơn, hơn nữa trong nước có rất nhiều người theo chủ nghĩa quan liêu, đứng phía sau thấy Kungfu Panda đi làm vận động viên, nói không chừng sẽ lên án quốc tế, nói dược vật do Kungfu Panda nghiên cứu chính là thuốc kích thích này nọ thì khổ!
Mọi người nghĩ đi nghĩ lại, cũng hiểu hiểu được.
Hơn nữa, Kungfu Panda cũng không cần phải đi làm ngôi sao.
Đơn giản là hắn trời sinh đã là ngôi sao, mỗi lời nói mỗi hành động, một cái vung tay một nụ cười, cũng có thể làm cho người ta hâm mộ, làm các cô nàng hét chói tai, trời sinh hắn đã là một viên ngọc sáng, một ngôi sao xuất sắc, muốn hắn ủy khuất bản thân, phải đi làm theo các nguyên tắc ngôi sao, cái đó đương nhiên không có khả năng rồi! "Những người kiểm tra đều là người Hán, không công bằng, tôi không tin, tôi hoài nghi các người tham gia, kể cả người giám sát và người công chứng, đều đang diễn trò! Nếu như anh có can đảm, vậyt hì chọn một trong những người bên tôi là thí nghiệm, thế nào? Anh có dám để chúng tôi thử một lần không? Một tên phóng viên người nước ngoài, đưa ra yêu cầu này với Lục Minh.
"Cho các người thử, có lẽ các người sẽ tin, nhưng nước các người, và cả người nước khác, cũng nói với tôi rằng "Tôi không tin", rồi bắt tôi phải thử với họ, tôi sẽ để cho bọn họ thử sao? Anh không tin thì tôi cũng không ép! Haha"Lục Minh cười, cũng không trúng kế.
Cái trò nho nhỏ này, hắn đã sớm nhìn ra rồi, người phương Tây muốn biết được hiệu quả của bốn loại thuốc này trên người thế nào, cho nên cố ý gây khó dễ.
Một khi Lục Minh gật đầu, để cho bọn họ nếm thử, bọn họ hiển nhiên sẽ biết hiệu quả như thế nào! Lục Minh tuyệt đối không trúng kế, hắn muốn làm cho người phương Tây hứng thú muốn điên lên, làm cho bọn họ chết vì thèm. Tên phóng viên nước ngoài kia thấy Lục Minh không trúng kế, không chịu đồng ý, khẩn trương lên, vội chạy lên đài thí nghiệm, đám cảnh sát vội vàng bắt hắn lại.
"Tôi ghét nhất loại người thế này, rõ ràng là thấy tận mắt mà còn chưa tin, đôi mắt của anh có ích gì không? Anh muốn thử hả? Tôi sẽ thành toàn cho anh! Cho anh ngủ như một con heo!"Tằng chưởng môn nổi giận, rút lấy điếu thuốc ra, dưới sự bảo vệ của cảnh sát, nhét vào mũi của tên kia. "Không buồn ngủ chút nào!"Tên kia dùng sức hít vài cái, sau đó tránh khỏi cảnh sát.
Hắn vừa nhảy lại vừa múa, làm cho máu vận hành trong cơ thể liên tục, bảo trì hưng phấn.
Tên nước ngoài này chỉ trích thuốc của Lục Minh là giả, trừ phi có thể chứng minh với thế nhân, nếu không thì hắn sẽ dựa theo cảm giác của mình mà nói ra chân tướng : "Vừa rồi, người dẫn chương trình kia cho tôi ngửi cái thuốc kia, các người nói là thuốc ngủ, tôi... tôi bây giờ không hề buồn ngủ. Các người xem, tôi bây giờ có thể vừa nhảy vừa hát, hoàn toàn không có vấn đề, buồn ngủ, buồn ngủ ở đâu?"
Lục Minh mỉm cười không trả lời, mọi người thấy hắn mỉm cười, lòng tin không khỏi bị lung lay.
Thì ra cũng có vài người không tin, nhìn thấy bộ dáng như đã tính trước của Lục Minh, cũng bắt đầu tin tưởng lại, hơn nữa âm thầm tò mò, xem tên nước ngoài này sẽ như thế nào.
Không ít phóng viên nước ngoài cũng bắt đầu lên tiếng chửi bớt.
Bởi vì trong trạng thái vừa nhảy vừa hát bảo trì hưng phấn kiểu này, đừng nói là ngửi thuốc đó, cho dù có uống thuốc ngủ, cũng không thể ngủ được. Người này rõ ràng là cố ý quấy rối, hẳn là nên ném ra ngoài, cảnh sát vừa mới định động thủ, ném hắn ra, thì Lục Minh đã cản lại, cười nói : "Vị tiên sinh này, xin hỏi là ông có buồn ngủ chưa?"
"Hả ... không có..!"Tên nước ngoài kia đột nhiên mơ màng, nhưng hắn vẫn lắc đầu mạnh, nói : "Tôi không hề buồn ngủ tí nào!"
"Có cố gắng nhưng không may mắn! Lại đây, cho mượn cái gối này!"Tằng chưởng môn cố ý châm chọc. "Không... tôi không cần... Tôi ... hả... tôi .. tôi còn có thể biểu diễn ca múa, tôi vô cùng hưng phấn... tôi..."Tên nước ngoài này nói nói, tinh thần tựa hồ có chút chịu không nổi, ngáp ngáp mấy cái... hắn dùng sức vuốt mặt mình, rồi lại hít sâu thở mạnh, cuối cùng còn quay sang xin nước.
Mọi người thấy rõ hắn đã mệt nhọc rồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cũng âm thầm cười vang.
Tên này lại bắt đầu nhảy, nhưng tinh thần ngày càng xuống dốc, cuối cùng mí mắt đã sụp xuống, nhưng vẫn còn cứng đầu nói là không buồn ngủ, chỉ hơi mệt một chút, rồi đột nhiên hắn cúi xuống đất, rồi bắt đầu chống đẩy, mược cái này để đối kháng cơn buồn ngủ.
Tằng chưởng môn cầm một cái gối, tựa như đang dùng một khúc xương dụ dỗ một con chó nhỏ vậy, vỗ vỗ trước mặt tên này.
"Đến đây, kê đầu lên cái gối này, nhất định rất thoải mái, cái gối này rất mềm!"Tằng chưởng môn ôm lấy cái gối, lấy tay vuốt vuốt, rồi kê đầu vào nằm, cố ý nói lớn, dụ dỗ tên kia.
"Có phải anh rất buồn ngủ rồi không?"Lục Minh lại hỏi.
"Không hề, tôi rất tỉnh táo... hả, các người có thể hỏi tôi, tôi sẽ trả lời được à, ha..."Tên kia cắn răng chịu đựng, thời gian trôi qua năm phút đồng hồ, Lục Minh đột nhiên cười lớn, quay sang nói với mọi người : "Các bạn, thuốc ngủ Lãnh Cung này có một tính chất rất đặc biệt, nếu càng không muốn ngủ, thì uy lực của nó càng lớn, càng chịu đựng sẽ càng cảm thấy đau khổ, ngược lại, sẽ ngủ rất là dễ dàng và thoải mái! Cho nên, sau khi đã ngửi thuốc này, nhất định không thể làm việc, phải ngủ, ít nhất là mười lăm phút đồng hồ, nếu không sẽ giống như vị phóng viên này, càng đối kháng với nó, sẽ càng đau khổ..."
"Haha!"Đám phóng viên thấy tên kia đã ngây ngất rồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đưng, không nhịn được cười to lên.
"Chúng ta cùng chơi trò ném gối đi, thấy gì không, đây là một cái gối, muốn không? Không, không, anh còn chưa buồn ngủ mà, anh muốn chơi đùa mà!"Tằng chưởng môn dùng cái gối dụ dỗ tên kia, thấy hắn mơ mơ màng màng đi đến đây, chờ khi đến gần, liền ném cái gối qua phía Lặc ca.
Ý thức của tên kia đã mơ hồ hơn phân nữa, ngã nghiêng qua lại đi về phía Lặc ca.
Lặc ca cũng bắt đầu dụ dỗ, rồi lại ném cái gối về phía Tằng chưởng môn.
Lần này, tên đó đã không đi được, hắn nằm xuống đất, ngủ vù vù luôn. Tằng chưởng môn móc một cây bút ra, viết lên mặt người này, tôi không buồn ngủ. Rồi Lặc ca cũng ngồi xuống viết, ngủ cũng không nói, rồi kêu người ta đỡ hắn dậy và lay cho tỉnh, nhưng kết quả là tên này vẫn ngủ như chết.
Các phóng viên nhìn màn này, thiếu chút nữa đã cười chết rồi, liều mạng chụp hình, chụp lấy bộ dáng ngủ mê mệt cùng với chữ trên mặt của hắn, đây quả là một tin tức rất tốt!
"Hiệu quả đã kiểm tra, tôi tin tưởng tất cả mọi người đã thấy, tôi chỉ nói một điều, Lãnh Cung này, có lẽ mọi người sẽ lo lắng kẻ bắt cóc dùng nó để gây án, cho nên tôi nhắc nhở mọi người một chút, đừng dễ dàng ngửi lấy cái gì lạ, không nên ngửi mùi nước hoa cũng như mùi cơ thể của người khác! Lãnh Cung này, cấm bất kỳ kẻ nào dùng giấc ngủ làm chuyện khác, đặc biệt là chuyện xấu, nếu như để tôi biết, có người to gan dùng thuốc này để làm chuyện xấu, giết không tha! Tất cả dược vật, đều phải dùng trong phương diện tốt, cấm dùng để hại người, nếu không quốc gia, chính phủ HongKong cũng như tôi, sẽ có hành động nghiêm khắc, một kích đánh chết! Hy vọng những người có tâm địa, đừng chọc đến tôi, cũng đừng trách tại sao tôi không nói trước!"Lục Minh nói rất nghiêm túc, không chỉ cảnh cáo mà còn thức tỉnh mọi người.
Ngày hôm sau, tất cả các tờ báo đều dùng tám chữ để hình như câu nói của Lục Minh : Đụng đến vảy ngược, chỉ có cái chết!
ở HongKong, tất cả các lão đại xã hội đen, đều vội vàng cảnh cáo đám đàn em không được chọc vào Kungfu Panda, bởi vì bọn họ biết, chỉ cần chọc giận hắn, thì sẽ biến mất khỏi thế gian này ngay lập tức!
Vô luận là quốc gia hay chính phủ HongKong, đều bắt đầu có hành động giết gà dọa khỉ, nếu như có người không cẩn thận, sẽ phải nói chuyện với nòng súng đó...
Chỉ một mình Kungfu Panda, muốn dẫm nát một thế lực, là một chuyện rất dễ dàng. Lòng dân đều ngã về hắn, người này chọc hắn coi như xong đời. Đương nhiên cũng có rất nhiều tên ngoại quốc có chút thế lực không để lời này vào tai, bây giờ HongKong xuất hiện bốn loại dược vật này, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, những tập đoàn bị hao tổn lợi ích, khẳng định sẽ không cam tâm, nói không chừng sẽ có hành động.
Cho nên, Kungfu Panda cảnh cáo một phen, hy vọng có thể làm cho những người đó thanh tỉnh, không làm ra những hành động điên rồ! Báo đài cũng rất oanh động, nói rằng nếu không muốn chết thì đừng chơi dại.
Lục Minh bây giờ không có thời gian xem TV, hai ngày nữa Trầm Khinh Vũ phải đi, hắn đang muốn ở với nàng cho tốt, không ngờ Trầm Khinh Vũ không cho hắn cơ hội này, nàng đi ra ngoài chơi, còn dẫn theo Giai Giai, Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly, Ngu Thanh Y cũng muốn đi theo, nhưng nàng đã bị Niếp Thanh Lam bắt ở lại hỗ trợ... Trầm Khinh Vũ đi rồi, để lại một đống công việc, ngay cả Cảnh Hàn không quản chuyện đời, cũng phai vất vả xử lý.
"Sao các nàng ấy có thể đi chơi?"Ngu Thanh Y nghĩ mãi vẫn không hiểu.
"Bởi vì các nàng đã làm tốt chuyện của mình, mà em, Ngu mỹ nhân, em đã quen ăn cơm mà không làm việc, thế là không được!"Trầm Khinh Vũ đi rồi, Niếp Thanh Lam hiển nhiên hiện ra phong phạm của một vị đại tỷ.
Tại một khách sạn ở HongKong.
Tên Thạch Trung Kiếm lúc nào cũng đội nón, đang ngồi xem TV, quay sang cười nói với Mục Chi Hiên : "Thật sự là một người trẻ tuổi thú vị! Tôi càng ngày càng thích hắn! Lục Mâu tiên sinh, trước kia ông về nước, tôi sẽ đem lễ vật đã hứa tặng cho ông, đầu của Kungfu Panda, tôi nhất định sẽ lấy, bất quá, ông phải kiên nhẫn một chút"
Mục Chi Hiên nghe xong, mỉm cười nói : "Thạch Trung Kiếm tiên sinh, tôi không nghi ngờ kiếm thuật của ông, càng không nghi ngờ kế sách của ông, tôi chờ tin tốt của ông, nhưng hy vọng ông đừng để tôi đợi lâu, tôi đoán Kungfu Panda này, sẽ nhanh chóng rời HongKong, hy vọng ông nắm chặt cơ hội mình đang có, nếu không thì sợ sau này muốn động thủ cũng không dễ dàng như vậy"
"Yên tâm, tôi sẽ tìm một thời điểm thích hợp để ra tay, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, mua túi da trong bữa tiệc. Tôi có một người bạn tốt, gọi là Chiết Dực Thiên Sứ, có lẽ ông đã nghe qua, tin tức của hắn rất chính xác, luôn cung cấp tình báo tốt nhất cho tôi!"Thạch Trung Kiếm tự tin nói.
"Nếu đã như vậy, tôi về trước, chờ tin tốt của ông, Thạch Trung Kiếm tiên sinh, chúc ông thuận lợi!"Mục Chi Hiên cúi đầu chào, rời đi...
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương