Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 218
Cảnh Hàn dùng ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Lục Minh, cầm điện thoại di động đoạt lấy.
Nàng ý bảo Lục Minh nằm ở bên cạnh mình, đem túi xách nhỏ sát lại đi tới, cùng hắn dựa đầu, di động đặt ở giữa hai người, ngón tay ấn nối thông máy.
Thanh âm của Hoắc Vân Dung vang lên: "Tại sao lâu như thế mới gọi được, âm thanh nửa đêm chuông điện thoại di động vô cùng rõ, Cảnh Hàn các nàng không biết sao?" Nghe nàng vẫn lo lắng vấn đề này, Lục Minh thật sự là toát mồ hôi, hiện tại Cảnh Hàn liền nằm ở bên người nghe lén, bất quá trong lòng lại kỳ quái, nàng như thế nào khuya khoắt lại gọi cho mình? Chẳng lẽ Cảnh Hàn dùng danh nghĩa của mình, cùng nàng hẹn rồi?
Cảnh Hàn đưa tay nhỏ bé đến, nhéo nhẹ Lục Minh một cái, ý bảo hắn mở miệng nói chuyện.
"Không, anh vừa rồi đang ngủ, em, em sao còn chưa ngủ?" Lục Minh không có biện pháp, đành phải mở miệng cùng Hoắc Vân Dung nói chuyện, hiện tại hắn đặc biệt chột dạ, giống nhưu ăn trộm bị người ta phát hiện.
"Em nhớ tới anh, vừa ngủ liền nhớ đến đại phôi đản anh, em, em không ngủ được…" Thanh âm Hoắc yêu nữ mang theo một chút giọng nghẹn ngào: "Anh luôn hư hỏng như vậy, luôn đùa giỡn người ta, làm cho người ta không có cách ngủ được, hôm nay lại gửi cái ảnh chụp kia đến, em nói là xoá, nhưng lại không xoá bỏ được, buổi tối xem rất nhiều lần, hiện tại căn bản ngủ không được, anh thật hại khổ cho em…"
"Ảnh chụp?" Lục Minh nghe xong cả kinh, thì ra Cảnh Hàn đem ảnh mình trần trụi gửi cho Hoắc Vân Dung!
"Em sợ Giai Giai biết, em đã xoá. Nhưng em thật sự thực luyến tiếc. Anh, anh có thể nào gửi lại ảnh chụp đó cho em… Em không thể, em không thể không tốt đối với Giai Giai được, cầu xin anh, về sau đừng làm khó dễ em, có được không? Nếu không, em thực sự phải rời khỏi Phương Phỉ Uyển. Vĩnh viễn không gặp anh!" Hoắc Vân Dung khẽ nấc lên.
"Đừng, ngàn vạn lần đừng như vậy!" Lục Minh nói nhanh: "Chuyện ảnh chụp, là anh không đúng, em ngàn vạn lần đừng nóng giận, anh về sau không gửi nữa!"
Cái này thật sự là oan uổng to bằng trời. Ảnh trần trụi kia là Cảnh Hàn chụp, cũng là nàng gửi.
Bất quá dù là oan uổng, cũng tuyệt đối không thể nói ra.
Nếu không mình sẽ đắc tội với cả hai nữ hài tử này… Lục Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hàn, phát hiện thần sắc nàng chăm chú, không có giống bộ dáng cố ý trêu cợt mình., lại có chút kỳ quái. Chẳng lẽ Cảnh Hàn là cố ý làm như vậy?
Nàng tại sao phải làm như vậy? Không đúng. Nàng căn bản không phải là người như vậy!
"Là bản thân em vô dụng. Không, chính em dâm đãng. Chuyện không liên quan đến anh. Chuyện này anh ngàn vạn lần đừng nói cho Giai Giai, coi như chưa từng phát sinh qua! Lục Minh. Lòng em thật là khó chịu, anh an ủi em…" Hoắc yêu nữ cũng có thời điểm yếu đuối. Lục Minh nghe được cũng sinh ra ý nghĩ thương xót.
"Em bị bệnh?" Lục Minh nghe thấy thanh âm Hoắc yêu nữ có điểm không đúng lắm, còn tưởng rằng nàng bị cảm.
"Không, em nghĩ đến anh, rất nhớ anh, Lục Minh, em cứ đến tối là lại nhớ anh... Anh có thể nói chuyện với em một lát có được không? Em sẽ đỡ ngay thôi mà" Hoắc yêu nữ đè nén thanh âm, mang chút hơi hơi thở dốc, khẽ hỏi, lúc này vẻ kiêu ngạo cùng dâm đãng ngày thường của nàng, trở nên ôn nhu như nước, trở nên đa tình triền miên. Lục Minh cảm thấy được tựa hồ có cái gì không đúng, Hoắc yêu nữ sao mà biến hóa lớn như vậy, nàng không phải uống rượu chứ?
"Em uống rượu?" Lục Minh cảm thấy cô nàng này đang say.
"Người ta uống một chút, không có say đâu! Đây không phải là gọi điên thoại cho anh?" Thanh âm Hoắc yêu nữ thực kiều nị mềm mại đáng yêu, có chứa một loại ôn tồn không nói nên lời.
"Như vậy… Ài, mặt em phải nhớ rõ bôi Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch, nếu không chỉ dựa vào tự động khôi phục thì rất lâu, không có Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch, thì đi hỏi Giai Giai lấy đi!" Lục Minh nhớ tới chuyện này, dặn dò nàng một lần, Hoắc yêu nữ ở điện thoại bên kia ừm, ừm, ừm đáp ứng.
Đổi thành bình thường, nàng khẳng định sẽ nói, xú tiểu tử quên đi, ai cần ngươi lo!
Đêm nay nàng lại dị thường ôn nhu nghe lời, quả thực như biến thành Giai Giai, Lục Minh vẫn chưa từng nghe qua nàng nói như vậy với mình, trong lòng miên man suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Hoắc yêu nữ, em không phải muốn làm việc ngốc sao? Nói cho em biết, ngàn vạn lần đừng, anh không cho phép em tự sát, không cho phép em chết, nếu có cái gì khó xử, em có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp cho em, em ngàn vạn lần đừng nghĩ không quẩn. Không được, anh phải gọi điện thoại hỏi Giai Giai một chút…"
"Đồ ngốc, Giai Giai ngủ sớm, đừng phiền nàng, không cho anh ác như vậy, người ta không muốn làm việc ngu ngốc!" Hoắc yêu nữ bỗng nhiên giống tiểu nữ nhân Ngu Thanh Y mà hờn dỗi, Lục Minh nghe được ngẩn người.
"Em buổi tối hôm nay thế nào?" Lục Minh thực khó hiểu.
"Buổi tối hôm nay, em uống chút rượu, lại nhìn ảnh chụp của anh, có điểm nhịn không được, đang nằm trong chăn nhớ anh đó! Lục Minh, anh chính là ngàn vạn lần đừng nói cho Giai Giai, em đã trễ thế này lại gọi điện thoại cho anh, ngàn vạn lần không đừng. Em, em chỉ gọi đêm nay, về sau không bao giờ gọi nữa!" Hoắc Vân Dung chỉ cần nhắc tới đến Giai Giai, sẽ trở nên khẩn trương lên.
"Được, anh không nói…" Lục Minh toát mồ hôi, mình không nói, nhưng là bên người còn có một Cảnh Hàn nữa!
Cảnh Hàn cầm lấy di động, bỏ vào chăn, sau đó cái miệng nhỏ nhắn chu môi lại đây thì thầm cùng Lục Minh: "Nói anh nghĩ đến nàng, hỏi nàng có nghĩ là tới anh không, nói mau!"
Nàng cầm điện thoại di động lấy ra, ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Lục Minh.
Lục Minh không có biện pháp, đành phải nghe theo.
Hoắc yêu nữ nghe xong sau lúc lâu cũng không nói gì, chỉ là có chút nấc nhẹ loáng thoáng truyền tới, Lục Minh đang muốn hỏi như thế nào nữa? Chỉ nghe nàng lại nói: "Em biết anh gạt em, bất quá, em rất vui, em muốn anh, rất nhớ anh… Em muốn anh làm mấy chuyện xấu, em muốn anh đánh mông của em, muốn anh sờ em. Nhưng anh không thuộc về em… Chỉ một đêm có được không? Lục Minh, chỉ đêm nay, hai chúng ta gọi điện thoại bí mật nói chuyện một hồi, không nói cho bất luận người nào, anh đêm nay thuộc về em, em đêm nay cũng thuộc về anh, có được không?"
Lục Minh rất muốn nói cùng nàng , Cảnh Hàn ở ngay bên cạnh mình.
Nếu như muốn gọi điện thoại cùng mình tán tỉnh, tốt nhất đổi một buổi tối khác, đêm nay thật sự không được, bởi vì có người thứ ba ở đây.
Cảnh Hàn nhìn chằm chằm Lục Minh, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhéo Lục Minh một cái, ý bảo hắn nói đi, nhéo rồi lại nhìn chăm chú cho đến khi Lục Minh kiên trì nói: "Được."
Hoắc Vân Dung ở điện thoại bên kia khóc lên, thanh âm thật kích động, nghẹn ngào hồi lâu, bỗng nhiên lại nói: "Một đêm như vậy đủ rồi. Sau đêm nay, chúng ta ai cũng không thể nhắc lại, vĩnh viễn không cần nhắc lại, vĩnh viễn cũng không thử lại, Lục Minh. Anh có thể đáp ứng hay không? Nếu như anh có thể đáp ứng, em mới có thể an tâm, đừng cho Giai Giai biết em muốn trộm nam nhân của nàng, được không? Anh nói đi, được không?"
Lục Minh trong lòng vừa là thương tiếc, vừa là cảm động, nhẹ giọng cũng được, anh sẽ không nói.
"Chúng ta bắt đầu. Chúng ta lấy tay thay thế đối phương, an ủi có được không? Anh nói đi, anh muốn làm em như thế nào? Lục Minh. Anh muốn đến hôn em không? Anh muốn đến sờ em không?" Hoắc yêu nữ kích động vô cùng, thanh âm run rẩy hỏi.
"Nói muốn. Nói mau…" Cảnh Hàn dùng sức nhéo Lục Minh, ý bảo hắn nhất định phải cùng Hoắc yêu nữ phối hợp.
Lục Minh toát mồ hôi, nếu như Cảnh Hàn không ở bên người, như vậy cuộc tán tỉnh này sẽ rất hương diễm.
Nhưng là nàng ở trong này nghe, vậy thực xấu hổ.
Cảnh Hàn nhìn Lục Minh chết cũng không hé răng, bỗng nhiên tiếp cận lại đây, môi ở cái lổ tai hắn nhẹ nhàng mà hôn, lại lè ra cái lưỡi nhỏ, chọc ghẹo vành tai hắn, cuối cùng duỗi tay ra vuốt ve bụng của Lục Minh, chọc cho cả người Lục Minh nhiệt huyết sôi trào, cơn tức tận trời. Hắn vừa muốn xoay mặt qua hôn Cảnh Hàn, lại bị nàng dùng tay nhỏ ngăn trở, một ngón tay nhỏ khác ý bảo hắn phải cùng Hoắc yêu nữ duy trì trò chuyện, tiếp tục tán tỉnh. Nàng cầm điện thoại di động đặt ở bên tai hai người, một cái tay nhỏ bé tiến vào bên trong áo của hắn, vuốt ve trong ngực hắn, chạy lung tung, khiêu khích lửa tình của hắn.
Nếu Lục Minh còn không chịu nói chuyện, hàm răng trắng nhỏ mở ra muốn cắn hắn, Lục Minh sợ tới mức nhanh chóng thỏa hiệp, nhưng bắt được tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, không cho nàng lùi về, làm cho nàng tiếp tục ở bụng mình, nhẹ nhàng mà an ủi… Hắn không nghĩ qua, ở lúc gọi điện thoại cùng một nữ hài tử tán tỉnh, lại còn có thể có người nữ hài tử tại bên người khiêu khích mình, loại cảm giác này thật sự rất kích thích! Nếu như bên người không phải Cảnh Hàn thân thể vốn có Cửu Âm Tuyệt Mạch, mà là Niếp Thanh Lam hoặc là Giai Giai, hắn chỉ sợ sớm đã nhịn không được mà đè nàng xuống rồi…
Hắn không rõ, vì sao Cảnh Hàn muốn làm như vậy.
Nhưng là hắn biết, nàng làm như vậy, nhất định có lý do của nàng, nàng không phải cái loại người nhàm chán nghe lén mình gọi điện thoại tán tỉnh này, nàng bình thường chưa bao giờ quản chuyện của mình, hôm nay làm như vậy, khẳng định có cái gì.
Chẳng lẽ, là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia để Cảnh Hàn làm như vậy?
Trong điện thoại, Hoắc yêu nữ đang nhẹ nhàng mà thở dốc, bên này, tay nhỏ bé của Cảnh Hàn, lại chậm rãi vỗ về thân thể của mình, Lục Minh cảm thấy mình muốn bùng nổ.
"Sao anh không nói lời nào? Anh, anh có đúng hay không cũng… Thật tốt, em muốn anh hôn nhẹ, anh hôn em một cái đi!" Lục Minh còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Hàn liền tiếp cận, ở trên mặt Lục Minh hôn mạnh một cái ra tiếng. Bên kia Hoắc yêu nữ nghe xong, thật đúng là tưởng Lục Minh hôn nàng, hài lòng được một trận thở dốc: "Em cũng muốn hôn anh, hôn mặt của anh, tự mình, hôn tên vô lại anh… Cái đó của tên vô lại anh bây giờ có đúng thật cứng hay không? Có đúng rất khó chịu hay không? Anh muốn em hôn nó không?"
Cảnh Hàn ở chỗ này nghe, Lục Minh sao có thể nói một cái chữ muốn, tuy rằng trong lòng rất muốn, thế nhưng làm sao có thể nói nói ra?
Bỗng nhiên, tay nhỏ bé của Cảnh Hàn thò vào trong quần, lớn mật tóm lấy long thương nóng rực đang cực kỳ phẫn nộ, cố sức cầm nó, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết như ngọc hơi hiện lên một tia ửng đỏ, môi kia nhẹ nhàng mà rung động, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh giá gắt gao nhìn chằm chằm Lục Minh, ý bảo hắn nhất định phải trả lời, phải cùng Hoắc yêu nữ tiếp tục.
Lục Minh thấy lãnh mỹ nhân mi dài nháy mắt, tựa hồ có khỏa lệ châu rơi xuống, thế nhưng ánh mắt băng giá vẫn trừng mắt nhìn mình.
Trong lòng một trận thương xót, lại một trận kích động.
Tuy rằng không biết nàng vì sao bắt mình cùng Hoắc yêu nữ làm thế trong điện thoại, nhưng làm như vậy, tuyệt đối không phải nàng nguyện mong muốn thấy. Nàng khiến cho mình mở miệng, làm được tới trình độ này, nếu như mình lại không mở miệng, như vậy thực sự… Lục Minh phát hiện Cảnh Hàn bỗng nhiên cúi người xuống, đem khuôn mặt nhỏ nhắn kia giấu ở dưới nách của mình, tay nhỏ bé bắt đầu vụng về di chuyển, di chuyển trên dưới, trời ạ, nàng vì làm cho mình mở miệng, lại có thể làm được tới trình độ này!
Lục Minh trong lòng kích động phi thường, mang chút thở dốc, há mồm hướng về phía Hoắc yêu nữ bên kia điện thoại nói: "Anh muốn em, rất muốn sờ em, rất muốn đè em xuosong, rất muốn hôn em yêu em… Anh muốn nghe cả tiếng rên rỉ của em, kêu nữa đi, anh muốn nghe tiếng thét chói tai của em!"
"Bại hoại, anh, anh chỉ biết khi dễ người ta, em, em nhanh… người ta nhanh…"
Hoắc yêu nữ bên kia truyền đến một hồi cấp bách thở dốc rên rỉ, sau cùng biến thành tiếng thét chói tai vui sướng.
Thật lâu, mới dừng lại.
"Em thật vui vẻ, đại phôi đản, em cả đời này cũng sẽ không quên… Hu hu, em yêu anh Lục Minh, cực kỳ yêu anh. Thế nhưng, em không thể có lỗi với Giai Giai, sau này chúng ta không nên như vậy nữa, có được hay không? Lúc đêm nay, chúng ta coi nó là một giấc mộng, sau này hãy quên đi, Lục Minh, lòng em rất loạn, vừa cao hưng, vừa kích động, vừa mắc cở cắn rứt, em muốn yên lặng một chút, em, em muốn dập máy, anh đừng gọi nữa, em yêu anh, chỉ đêm nay, chỉ một buổi tối ngày hôm nay… Sau đó chúng ta không bao giờ có thể nói đến nữa!" Hoắc Vấn Dong nói xong, lại nghẹn ngào, nàng đã cắt điện thoại, Cảnh Hàn gọi tiếp qua thì nàng đã tắt điện thoại.
"Cảnh Hàn, anh muốn nghe giải thích một chút!" Lục Minh nhìn lãnh mỹ nhân, phi thường nghiêm túc hỏi.
"Ngày mai rồi nói" Cảnh Hàn nhào vào trong lòng Lục Minh, ôm hắn không buông, lại một tay lấy chăn kéo lên, che kín cả người. Lục Minh thò tay tìm tòi, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của lãnh mỹ nhân chẳng biết từ khi nào đã tràn đầy vệt nước mắt, nhất thời mềm lòng, chặt chẽ ôm nàng: "Đừng khóc, anh không hỏi em".
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương