Sau khi Lô lão rời đi, Trương lão cũng bắt tay chào từ biệt Lục Minh và Niếp Thanh Lam, cười nói: “Sau khi trở về, bác sẽ nghiên cứu trang bị phun khói tốc độ cao. Việc này cứ giao cho bác” Chờ hai lão rời đi, Cảnh Hàn nhìn Lục Minh một cái, không nói gì mà đi về phòng. Cô nàng Giai Giai thì vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho Lục Minh. Lão già Trang Thần ra hiệu bảo Lục Minh ngồi xuống. Nhìn hắn một lúc mới từ từ nói: “Ngũ Kiều huynh nhờ bác đưa cho cháu một thứ” Lục Minh nhận lấy một quyển cổ thư, bìa không ghi tên quyển sách là gì. Nhưng mở ra xem phát hiện là nội dung tầng thứ mười một của Đồng Tử Công. Kỳ quái chính là trong quyển sách này có rất nhiều phương pháp tu luyện, hơn nữa lời giảng không đồng nhất. “Cái này... có phải là còn có tầng thứ mười hai không ạ?” Lục Minh dò hỏi. “Đúng, hai tầng tiếp theo đã thất truyền. Tầng thứ mười đã rất lâu rồi không có ai luyện thành. Tầng thứ mười một là do các tiền bối trước kia chỉnh lý lại. Bởi vì cách nhận định của mọi người khác nhau. Nên chỉ có thể nói tương lai của cháu sẽ do chính cháu tìm kiếm. Chúng ta không thể giúp gì được cháu” Trang Thần gật đầu. “Ý của các người là để cháu tiếp tục tu luyện?” Lục Minh nghĩ thầm tự mình tìm tòi, vậy đến khi nào mới ra? Mình khổ tu Đồng Tử Công đã hơn mười năm năm, bây giờ rất vất vả mới tu thành, hiếm khi có mấy cô gái thích mình. Bây giờ mình đang muốn có cơ hội chính thức nếm thử ân ái nam nữ. Bây giờ lại đi chỉnh sửa, tìm kiếm, điều này chẳng phải muốn mình tiếp tục giữ tấm thân xử nam sao? Nếu như phương pháp tu luyện tầng thứ mười một Đồng Tử Công là chính xác, như vậy còn có mục tiêu. Nhưng bây giờ còn muốn mình lục lọi, chẳng may cả đời không tìm ra thì làm sao bây giờ? Trang lão nghe xong cười cười. Ông ta đưa tay chỉ vào phòng, ý bảo Lục Minh nhìn theo hướng ngón tay. Lục Minh nhìn một lúc vẫn không thể nào hiểu được, cuối cùng tò mò hỏi: “Bác có ý gì?” “Căn phòng đó rất đẹp, nhưng nó vừa dựng lên không được như vậy. Mà là sau khi trang trí, chỉnh sửa nó mới có hình dạng như lúc này” Trang lão mỉm cười nói: “Bây giờ cháu là một căn phòng mới xây xong, còn chưa được trang trí. Cháu bây giờ có thể vào ở, cũng có thể trang trí trước, làm cho nó thêm đẹp, cuối cùng mới vào đó ở. Điều này tùy thuộc vào cháu”. “A...” Lục Minh nghe xong ngẩn người, cuối cùng gật đầu nói: “Cháu phải suy nghĩ đã”. Bây giờ Đồng Tử Công đã luyện thành nhưng chỉ đạt đến tiểu viên mãn, còn chưa đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Giống như một căn nhà mặc dù đã được xây xong nhưng nếu muốn nó đẹp mắt thì phải tốn công trang trí. Nếu như không trang trí mà tiến vào ở cũng không có vấn đề gì. Thậm chí có thể vừa ở vừa trang trí. Chẳng qua nếu như vậy nhất định phiền phức một ít. Lục Minh nghĩ thầm bây giờ ba cô nàng Cành Hàn, Niếp Thanh Lam và Giai Giai đang đặt ra ba quy định với mình. Nha đầu Trầm Khinh Vũ sắp đến. Mình tạm thời cũng không có cơ hội phá đồng tử thân này, trước hết tu luyện cũng được. Chẳng qua đầu tiên phải gọi điện hỏi lão yêu quái một cái. Lão nhất định có biện pháp. Lão dù như thế nào cũng được coi là người trang trí chuyên nghiệp, dựa vào một mình mình lục lọi tìm kiếm vậy không biết đến ngày tháng năm nào mới luyện thành. Vừa nghĩ đến lão yêu quái sẽ có biện pháp, hắn vội vàng gọi điện cho Ngu Thanh Y. Nhận điện thoại là Hạ Linh. Hình như nàng có chút vui mừng, nhưng lại hỏi Lục Minh có chuyện gì nếu không nàng sẽ tắt máy. Nàng nói đang bận. “Tìm ông lão nghe điện thoại. Em có chuyện muốn hỏi ông ta một chút” Lục Minh nói chuyện với lão yêu quái một lát, tìm được một chút kinh nghiệm, cuối cùng cao hứng đi lên tầng thí nghiệm. Nửa ngày sau phát hiện Đồng Tử Công tầng thứ mười một không dễ luyện. Người bình thường không có mấy năm đừng mong luyện thành. May là mình có được tiên thiên chân khí, có thể nhanh hơn người bình thường gấp trăm lần. Không gian Trữ vật giới chỉ quá nhỏ, tối Lục Minh không thấy các nàng đến quấy rầy mình, quyết định lẳng lặng thăng cấp trữ vật không gian. Các loại thủy tinh được ném vào trong Kim lô ngân đỉnh, lại thêm vào tiên thiên chân khí, cuối cùng Lục Minh cảm thấy không gian Trữ vật giới chỉ lúc đầu chỉ lớn như nắm tay, từ từ mở rộng đến quả bóng. Không gian mở rộng không nhiều, nhưng đã tiêu tốn khá nhiều thủy tinh. Lục Minh đoán nếu như mình dùng hết thủy tinh, không gian cùng lắm chỉ như quả bóng đá, lớn nhất cũng không hơn quả bóng rổ. Chẳng qua, hắn vẫn rất cao hứng. Trữ vật không gian lớn gấp mấy lần so với lúc trước, dung lượng tăng lên nhiều. Ngoại trừ cái hộp thần bí, phỉ thúy ngọc bội, Manh nha ngọc hộ lô, súng ngắn cũng được bỏ vào, đạn cũng có thể cất được mười viên. Tục mệnh dịch và Cửu chuyển dưỡng nhan dịch cũng có thể mang theo người. Các loại vật phẩm quý trọng cũng có một nơi an toàn. Quan trọng nhất chính là bởi vì không gian mở rộng, nếu như bị kẻ địch đánh lén, Lục Minh có thể dễ dàng chặn lại đường đạn mà hắn bắn tới. Đương nhiên, phải có sự phối hợp của tâm linh cảm ứng. “Sao anh hôm nào mặt mày cũng tái mét vậy?” Cảnh Hàn đi vào, thấy Lục Minh đang mệt mỏi nằm trên đất, nhưng lại mỉm cười đầy hưng phấn, trong lòng không khỏi thương xót, người này luyện thuốc quá liều mạng. “Không sao, anh nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay” Lục Minh định đứng lên. Nhưng phát hiện tiên thiên chân khí tiêu hao quá độ, tay chân như nhũn ra. “Đứng cũng không đứng nổi, còn nói không sao” Cảnh Hàn cúi xuống, đỡ hắn đứng dậy, dìu hắn vào giường. Gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ oán trách, nhưng động tác lại như một người vợ trải chăn màn cho Lục Minh. Nàng vuốt nhẹ mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Chịu khó nghỉ ngơi, lát nữa em bảo Giai Giai gọi anh. Lập tức nhắm mắt lại cho em”. “Em hôn anh một cái, anh ngủ ngay” Lục Minh muốn giở trò vô lại. “Hôn này” Cảnh Hàn cầm lấy một cái gối đè lên mặt Lục Minh, hừ một tiếng: “Hôn đi, anh hôn đi”. Mặc dù không hôn được Lãnh mỹ nhân, nhưng Lục Minh vẫn rất cao hứng, như vậy cũng được coi như hôn nàng mà. Ít nhất nàng không còn là lãnh mỹ nhân nữa, mà như một cô bé đang chơi đùa với mình. Thời gian còn sớm, không cần vội, từ từ sẽ đến. Lục Minh suy nghĩ miên man, cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Đến khi nghe có người gọi mình, mở mắt ra nhìn thì thấy trời đã tối đen. Mở chăn ra, người gọi hắn là tiểu hồ ly Niếp Thanh Lam: “Anh mệt như vậy, hay là hủy hành động đêm nay đi”. “Không, anh không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi” Lục Minh nghĩ thầm nếu như đêm nay không thể giết chết Ngân Hồ. Như vậy chờ đến ngày mai hắn có lẽ đã chạy trốn. Đến lúc đó mình đi đâu tìm hắn chứ? Hơn nữa sau khi ngủ một giấc cơ thể mặc dù không khôi phục hoàn toàn. Nhưng Lục Minh tin rằng, bây giờ đừng nói là giết một tên Ngân Hồ, mà dù là Thượng Hình Thiên Phong mình cũng không sợ. Đạt đến cảnh giới tiểu viên mãn, lại có tâm linh cảm ứng cùng với Trữ vật giới chỉ, mình có thể đi bất cứ nơi đâu. “Anh trước hết xuống tầng ăn gì đó đi. Em đi thay đồ” Niếp Thanh Lam cúi người xuống, hôn nhẹ lên mặt Lục Minh, sau đó rời đi. Lục Minh đi xuống rửa mặt, đang muốn xuống tầng, Cảnh Hàn đã mở cửa ra đứng trong bóng tối, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Đang muốn tiến lên giải thích, lãnh mỹ nhân đã lạnh lùng đóng cửa lại. Giai Giai đang ngồi vào bàn mà ngủ. Trên mặt bàn nàng đã bày thức ăn trên đó. Lục Minh ôm nàng lên, đặt lên giường, xuống tầng lần nữa ăn sạch thức ăn. Cuối cùng nhìn thấy một mỹ nhân mặc bộ quần áo màu đen đang bó sát người đang đứng trước mặt mình. Mới đầu còn tưởng nhầm là Cảnh Hàn. Nhưng nhìn kỹ lại không ngờ lại là Niếp Thanh Lam. Bộ quần áo bó sát người càng làm tôn lên dáng người nóng bỏng của nàng, tiền đột, hậu kiều, đường cong hình chữ s hoàn mỹ, làm cho Lục Minh thất thần. “Nhìn gi thế, đi thôi” Niếp Thanh Lam ôm lấy Lục Minh. Thông qua bộ quần áo mỏng manh, Lục Minh gần như có thể cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể nàng. Cảm giác được như da thịt hai người đang dán sát vào nhau. Song phong căng tròn mà mềm mại dán sát vào lưng. Cảm giác này thật tuyệt vời. “Em mặc như thế này sao được, đổi bộ khác đi” Lục Minh nghĩ thầm Niếp Thanh Lam mặc bộ quần áo này ra ngoài, đám lang Lam Hải không gào lên mới là lạ. “Nữa đêm đâu ra người. Chỉ có đại sắc lang anh mới có thể thấy” Niếp Thanh Lam véo đùi Lục Minh một cái rồi kéo hắn rời đi. Lên xe, rất nhanh phóng ra ngoài. Cửa sổ tầng ba mở ra, Cành Hàn nhìn chằm chằm xuống, Lục Minh vươn tay ra vẫy vẫy nàng. Nàng lập tức buông rèm cửa xuống. Niếp Thanh Lam cười cười đầy vui mừng, vừa lái xe, vừa cười hỏi: “Sao, cô ấy ghen?” Lục Minh thở dài, nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Hàn, nhịn không được nói: “Không biết, anh cảm thấy nên nói với cô ấy một tiếng”. “Lần sau, anh nếu như anh và cô ấy ra ngoài, em nhất định không ghen” Niếp Thanh Lam tuy nói vậy nhưng trong lòng đã hơi ghen. “Để anh yên tĩnh một chút, anh tĩnh tâm để cảm ứng” Lục Minh lập tức nghiêm chỉnh. Lúc nghiêm túc hắn thường dồn toàn bộ tâm trí đi cảm ứng. Niếp Thanh Lam sớm biết thói quen của hắn, liền không nói gì, chăm chú lái xe. Rất nhanh đã đến Lạc Diệp Phi Hoa, đưa xe vào chỗ đỗ xe, dừng lại, lẳng lặng chờ đợi Lục Minh đang nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sau, Lục Minh mở mắt ra, trong mắt lóe ra một tia sáng màu vàng mờ nhạt. Niếp Thanh Lam thấy vậy không khỏi run lên. Lục Minh lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất. Hắn lúc này đẹp trai như thiên thần bảo vệ nàng hôm qua vậy. Hai người đội chiếc mũ mà Phi Hổ đội Hongkong thường dùng, lại đeo kính đen, lại còn che ô, như một đôi tình nhân nắm tay nhau đi chậm trong đêm mưa, đi ra khỏi bãi đỗ xe. Bên ngoài, đang có mưa nhỏ. Bây giờ đang là nửa đêm, trên đường thi thoảng có xe đi qua, người đi đường không nhiều lắm. Khu giải trí Lạc Diệp Phi Hoa đèn điện sáng trưng, nhưng các cô gái vốn đứng ở vỉa hè vì trời mưa nên đã không thấy đâu. Mấy cô gái cao cấp ngồi trước cửa cũng có không ít người đang nói chuyện với khách. Bây giờ vẫn có không ít người ra vào Lạc Diệp Phi Hoa, tụm năm tụm ba. Lục Minh ôm Niếp Thanh Lam giả vờ làm đôi tình nhân, vừa đi vào phát hiện bên trong vẫn còn rất sôi động, bây giờ mà lẻn đi vào có đôi chút khó khăn. “Anh Đỗ, sao rồi, tra ra mục tiêu đang ở đâu không?” Lục Minh nhỏ giọng gọi điện cho Đỗ Tử Liên.