Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 153
Thôi Chí gần như đã mất đi khống chế. MF của hắn đã bị Lục Minh bắt. Kiếm Thánh người đầy máu bỏ chạy nhưng lại bị hai ải nhân bắn chết.
Đáng thương nhất là Ngưu Đầu. Nó dùng sức lực dũng mãnh, cộng với sự trợ giúp của hai liệp đầu giả, anh dũng mở ra một căn cứ mới. Nhưng vừa mới làm xong đại sảnh, ba người chết mệt thì lại bị bộ binh phá tan. Nếu như chỉ có một tên bộ binh, còn có thể mạnh mẽ dựng lên. Nhưng ba bộ binh không ngừng phá, cho dù có dựng lên được cũng không còn vốn liếng.
Thôi Chí khẩn cấp ra lệnh cho Ngưu Đầu cứu viện. Sơn Khâu vô sỉ đã chờ ở trước mặt, một búa đánh ngất. Sau đó một đàn bộ binh và nữ vu xuất hiện, dùng chiến thuật biển người bao quanh Ngưu Đầu.
Kiếm Thánh vừa được phục sinh trơ mắt ra nhìn, không có một biện pháp nào.
Trong phòng, đám Trần Tranh liều mạng hoan hô, âm thanh đinh tai nhức óc. Mà người bên phía Thanh hà lại trợn trừng mắt ra nhìn.
Điều này, điều này sao có thể chứ. Chiến trường sương mù không thể nào nhìn thấy gì. Sao nhân tộc lại biết vị trí quặng mỏ của thú tộc chứ? Nhưng bọn họ có thể thấy Sơn Khâu của nhân tộc chạy thẳng đến hướng ba giờ, hoàn toàn không để ý đến Kiếm Thánh mới sống lại, quấy nhiễu từ phía sau.
Mục Thuần thấy thế cũng trợn mắt há mồm. Chẳng lẽ người này gian lận?
Nếu không, sao hắn như có thần nhãn thế này?
Lục Minh giàu có đã gọi anh hùng thứ ba là Huyết Ma pháp sư ra, điều này càng làm cho Thôi Chí thêm tuyệt vọng. Huyết pháp có một kỹ năng là hấp ma. Chỉ cần Kiếm Thánh vừa xuất hiện, lập tức liều mạng dùng Môn pháp đắt tiền. Cứ tiếp tục như vậy, Tật phong bộ của Kiếm Thánh không có đất dụng võ.
Một khi bị vây, tin rằng kết quả chỉ có một. Đó là bị đại quân nhân tộc của Lục Minh cưỡng gian một cách vô tình.
Thôi Chí đau đớn đánh ra GG.
Theo tổng thể thực lực, theo cách thao tác, cách khởi đầu và phản ứng, hắn bây giờ giỏi hơn Lục Minh. Điểm này ai cũng có thể thấy.
Nhưng ai cũng có thể hiểu được nguyên nhân hắn phải gõ chữ GG.
Một đối thủ mạnh không đáng sợ, đáng sợ là một người không mạnh nhưng hết lần này đến lần khác có thể đùa giỡn đối thủ. Hắn như có tiên tri, dù mày làm gì, biện pháp thiên tài gì, thao tác hoàn mỹ thế nào nhưng bị đối phương nhìn ra thì cũng chỉ là trò hề.
Thử hỏi trận đấu như vậy sao có thể tiếp tục được nữa?
Lục Minh đợi Thôi Chỉ gõ chữ GG, cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Tâm linh cảm ứng của mình đã tiếp cận cực hạn. Trạng thái huyền diệu đó có lẽ không thể duy trì thêm hai phút nữa. May là đối phương đã gõ GG, nếu không người thua cuộc khẳng định là mình. Bề ngoài thì mình có bạo binh, lại có quặng mỏ. Nhưng chẳng may bị kẻ địch phản kích sẽ không chịu nổi một kích. Đẳng cấp của cả ba anh hùng cộng lại cũng không bằng một của đối phương.
May là mình có bàn tay vàng, dùng tâm linh cảm ứng có thể hành hạ đối phương đến chết.
Nếu như không có năng lực kỳ diệu này, như vậy người thất bại hôm nay nhất định là mình. Trình độ của đối phương đã gần đạt đến mức tuyển thủ chuyên nghiệp. Mình bỏ chơi ma thú lâu như vậy, chỉ riêng thao tác đã không phải đối thủ.
“Suy nghĩ thật đáng sợ, xúc giác chiến trường thật đáng sợ. Thua trong tay anh, tôi không có gì để nói, tâm phục khẩu phục”.
Thôi Chí đi tới, đầu tiên là nhìn Lục Minh thật lâu, sau đó cười ha hả, đưa tay ra bắt tay Lục Minh. Hắn vừa rồi đã hiểu mình trúng phải bẫy của đối thủ. Ngay từ lúc bắt đầu, mình đã bị đối phương dẫn dụ. Mình vẫn tưởng rằng hắn sử dụng nhân sư, vẫn tưởng rằng hắn đang luyện cấp, vẫn nghĩ sẽ bắt MF của hắn. Nhưng đối phương chỉ gọi ra một Thánh kỵ sĩ vô dụng đã làm loạn mọi thứ của mình.
Một bước sai, vô số bước sai.
Cuối cùng dưới mưu kế của đối phương, mình dù chưa bại, nhưng đã thua. Lại nghe người chủ trì ván đấu bình luận, mới biết mình thua oan ức như vậy. Chẳng qua ngã một lần, khôn hơn một lần, thất bại này chưa chắc đã là chuyện không hay.
Cho nên hắn đi tới bắt tay Lục Minh. Hơn nữa còn có cảm giác anh hùng trọng anh hùng.
“Anh không phải có mắt điện tử đó chứ?” Vương Chung Quân cũng đi tới, cười nói: “Anh nếu không phải là người của chúng tôi, tôi sẽ muốn lục soát anh, xem trên người anh có thiết bị gian lận gì không, xem có mắt điện tử hay gì khác không. Tôi nói anh, đấu pháp của anh không phải bỉ ổi bình thường, mà là bỉ ổi trong bỉ ổi”.
“Không đúng, mày sao có thể nói là bi ổi?” Trần Tranh lớn tiếng phản đối.
“Ồ?” mọi người vừa nghe đều hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn hắn. Đấu pháp vừa rồi không gọi là bỉ ổi thì gọi là gì?”
“Đấu pháp đó gọi là YD. Mày nói đúng, thằng ranh Lục Minh này không phải là YD bình thường, mà là YD trong YD” Trần Tranh vừa nói, mọi người thiếu chút nữa ngã hết ra. Quả nhiên là một đám lang, người YD sẽ có bạn YD, lời này quả không sai.
“Tôi có nên đánh cùng anh không?” Mục Thuần mặc dù thấy Lục Minh đánh thế rất hoảng sợ. Nhưng với cá tính quật cường của nàng, nàng vẫn kiên trì giữ nguyên tắc.
“Cái này, em chẳng lẽ không biết quần lót của mình rất nguy hiềm sao? Thằng ranh Lục Minh này bây giờ như một con công khát tình, YD. Em tự đưa lên cửa, thằng này sẽ không khách khí” Trần Tranh nhìn nàng một cái, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ, em có thói quen và thích tặng quần lót cho lang YD sao?”
“Đánh chết mày. Mày bớt mồm cũng không ai nói mày bị câm” Lục Minh ngẩn người, không khí tốt đẹp lên, tuyệt đối không được đổ thêm dầu vào lửa.
“Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đánh với anh” Mục Thuần do dự một lát, cảm giác trước hết phải nghiên cứu đấu pháp YD của Lục Minh, nghĩ ra biện pháp rồi mới đánh là hay nhất.
“Tại sao lại để mai mới đánh? Anh hiểu. Em cũng giống Lục Minh, hôm nay đều không mặc quần lót. Vậy lại có vấn đề, em và Lục Minh hôm nay đều không mặc quần lót? Chẳng lẽ hai người...” Trần Tranh cười dâm, nhìn Lục Minh và Mục Thuần với ánh mắt mờ ám. Nụ cười dâm đãng và suy nghĩ lưu manh của hắn bị một đám các đồng chí nữ xét xử, một đám MM đi tới đánh cho hắn quỳ rạp xuống đất.
“Tôi cũng muốn đánh với anh một ván. Chẳng qua bây giờ anh có thể nghỉ ngơi” Diêm Tích đi tới. Sự xuất hiện của hắn làm cho Lục Minh cảm thấy nguy cơ.
Người này là một kình địch, xem ra còn khó đối phó hơn Thôi Chí.
Thôi Chí vừa xuất hiện, tâm linh cảm ứng không có cảm giác nguy cơ. Nhưng người này vừa xuất hiện, lại có cảm giác kỳ lạ này. Từ khí tức, Diêm Tích không phải cao thủ võ đạo gì. Như vậy khẳng định trình độ chơi game ma thú của hắn rất cao mới có thể làm cho Lục Minh cảm thấy khó đối phó. Cùng cảm giác đó còn cảm nhận được trên người Mục Thuần, chỉ là nhẹ hơn ít.
Xem ra Mục Thuần cũng là cô gái không dễ chọc.
“Tôi mệt rồi, hơn nữa mai còn có việc. Chờ chút, tôi nghe điện đã” Lục Minh vội vàng rút điện thoại di động ra nghe. Phát hiện là Giai Giai gọi điện tới: “Lục Minh, ở nhà có hai ông lão râu tóc bạc phơ đến nói là Lý lão giói thiệu. Anh mau về đi”.
“Xin lỗi, tôi có chuyện rất quan trọng phải xử lý. Thực ra vừa nãy tôi chỉ đánh bậy đánh bạ. Nếu như không phải gặp may thì đã sớm thảm bại rồi” Lục Minh nói ra lời này thì ở đây có hơn nửa số người tin tưởng. Nếu Lục Minh không phài vừa vặn nắm được nhược điểm của Thôi Chí, truy kích hắn. Như vậy hắn thảm bại cũng không có gì kỳ lạ, vấn đề là sao hắn nghĩ thế nào mà đoán ra lúc Thôi Chí có nhược điểm chứ? Thôi Chí đối với Lục Minh mà nói là một đối thủ hoàn toàn xa lạ, khác với những người đã đối chiến trăm trận, hai bên là lần đầu tiên. Nếu như nói đây là may mắn, cho dù là đứa ngốc cũng không tin.
“Hai giờ ba mươi phút chiều mai, tôi đợi anh ở đây. Anh nhất định phải tới” Mục Thuần hừ lạnh nói.
“Được, nếu như tôi không thể tới cũng sẽ cho người mang quần sịp của tôi đến cho cô” Lục Minh trả lời làm cho mắt nàng tối sầm, mọi người cười phá lên. Ngay cả người đại học Thanh Hà cũng không ngoại lệ.
Trải qua trận chiến này, địch ý giữa hai bên đã tiêu tan không ít. Thật ra tất cả mọi người chỉ là trao đổi chứ không phải liều mạng đánh nhau. Sau trận chiến trở nên hòa hợp cũng là điều bình thường.
Hơn nữa Mục Thuần và Lục Minh cũng không có thù oán gì. Chỉ là Lục Minh quá kiêu ngạo dùng đao đâm tên cảnh mà nàng khống chế mấy cái, lại phun lên xác chết. Hơn nữa thật ra Lục Minh cũng không cố ý. Hắn căn bản không biết tên cảnh kia là nhân vật của Mục Thuần. Thôi Chí xem ra là đội trưởng, hắn lại đưa tay ra bắt tay Lục Minh, cười nói: “Ngày mai, đến đây đi. Tôi còn muốn đánh với anh một trận. Tôi lần này sẽ không dễ dàng gõ GG”.
Lục Minh cũng cười to: “Quần sịp chỉ có một cái, hơn nữa đã có định để cho một người. Tôi với anh đánh cuộc ăn tối. Mai ai thua sẽ phải mời người kia ăn tối. Thế nào?”
“Ha ha ha”.
Mọi người lại cười phá lên. Lục Minh xoay người chắp tay với mấy cô em khóa dưới: “Các người đẹp, anh thật sự có chuyện rất quan trọng. Anh biết không nghĩa khí rời đi là không đúng. Cho nên chuẩn bị mời mọi người ăn một bữa để tạ lỗi. Không biết mọi người có thể nể mặt anh, bỏ qua cho anh? Phương Phỉ Uyển, mọi người đến đó ăn tối cứ ghi tên anh. Mọi người cứ việc ăn thật no, không cần khách khí với anh”.
Lại là quay sang nói với đám Trần Tranh, Vương Chí Quân: “Các lang, cái khác tôi không nói, chỉ yêu cầu một điểm, thuê nhà nghỉ thì tự lo, Phương Phỉ Uyển không có trang bị nguyên bộ đâu”.
Cuối cùng lại cười nói với đám Thôi Chí: “Nếu như các bạn Thanh Hà nể mặt cũng có thể, tôi sẽ lập tức quay lại”.
Niếp Thanh Lam lại gọi điện tới. Lục Minh nhân cơ hội bỏ chạy.
“Ngày mai nhất định phải tới, tuyệt đối không được lấy cớ. Tôi nhất định sẽ đánh bại anh” Mục Thuần kêu lên một tiếng, thấy mọi người đều quay sang nhìn mình đều đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình. Mối thù bị hắn dùng đao đâm chết rồi còn phun, không thể nào quên. Mời một bữa cơm cũng không thể bỏ qua. Nói cái gì cũng không thể bỏ qua cho tên đại sắc lang này. Ai bảo hắn đánh YD như vậy, mình hận hắn.
“Được, ngày mai anh nhất định mặc thêm một cái quần sịp nữa” Lục Minh vẫy vẫy tay, trong tiếng cười rộ lên của mọi người, chạy ra khỏi quán game.
“Sao? Cao thủ bí mật của bên tôi lợi hại chứ?” Trần Tranh cảm thấy rất tự hào, đắc ý khoe khoang với đám Thôi Chí.
“Rất YD. Chẳng qua tôi thích” Diêm Tích luôn luôn đứng đắn, không thích nói đùa mà lại nói ra câu này làm cho tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật. Ngay cả đồng đội của hắn cũng rất kinh ngạc. Chẳng lẽ YD cũng truyền nhiễm sao?
Lục Minh chạy thẳng về Phong Đan Bạch Lộ. Hắn đoán có lẽ là bạn già mà Lý lão đã tới.
Bọn họ đến làm gì?
Mình đã nói vái Lý lão là cần dược liệu và ngọc thạch, bọn họ còn đến làm gì? Không phải mang mình đến phòng thí nghiệm, làm thí nghiệm đó chứ? Như giải phẫu người ngoài hành tinh.... Hoặc là mang một xe ngọc thạch tới, trao đổi Tục mệnh dịch, Cửu chuyển dưỡng nhan và Lục thần hoàn đồng hoàn với mình đó chứ?
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương