Lục Minh tỉnh lại, phát hiện trong lòng mình đang ôm một mỹ nhân đang ngủ, thân thể mềm mại, thơm tho làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Nàng là ai? Tối qua chính mình đã ôm nàng ngủ cả một đêm? Lục Minh rất muốn mở mất nhìn lén nàng một chút, nhưng lại sợ như vậy sẽ làm mỹ nhân thức giấc, làm cho nàng xấu hổ. Hắn không còn cách nào khác là tiếp tục giả vờ ngủ, tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng, mũi hít mùi tóc thơm của nàng, lại có cả mùi u hương mà chỉ xử nữ mới có thấm vào tim, thầm than mình thật có diễm phúc. Mỹ nhân đang ngủ trong lòng có chút động thân, lưng xoay hướng Lục Minh, như một con mèo nhỏ đáng yêu, ngủ rất êm đềm, hơi thở đều đặn. Cặp mông nàng đặt ngay trên bụng dưới của hắn, bởi vì tư thế này khiến cho tiểu đệ của Lục Minh cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng. Mỹ nhân đang ngủ say thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ khổ cho Lục Minh, muốn cử động thì lại sợ nàng tỉnh giấc, còn không thì thật là khó mà chịu được. Chẳng may nàng tỉnh giấc thấy tiểu đệ của mình đang cứng lên chỉ thẳng vào mông nàng, có lẽ sẽ rất tức giận. Thực ra đây là hiện tượng con trai dư thừa tinh lực, chính mình giờ phút này không hề có dục niệm chiếm giữ nàng, chỉ muốn thoải mái mà ôm nàng, để thế nghiệm sự ôn nhu hiếm khi gặp này. “Lục Minh, Lục Minh, anh dậy mau!” Cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng vỗ gọi Lục Minh, giọng nói cực nhẹ bên tai hắn. Lục Minh không thể giả vờ ngủ nữa, phát hiện là Giai Giai. Cô gái nhỏ này mặt đỏ hồng cằm một cái điện thoại di động, nói nhỏ: “Diệp Nhất Phi và chị Hoa đang ở Phương Phỉ Uyển đợi anh đã lâu, mới vừa rồi chị Hoa mới gọi điện đến giục anh, anh nhanh lên!” Chết thật! Quên khuấy mất chuyện này. Thật sự là thoải mái quên cả thời gian. Cả đêm ôm mỹ nhân ngủ quên cả hẹn 9h sáng với Hoa tỷ. Lục Minh vội vàng tung chăn, xoay người đứng lên, hắn kinh ngạc phát hiện tiểu đệ mình đang ngỏng đầu lên, giống như một con rồng hung hãn, lộ ra trước mắt. Lúc này hắn mới nhớ lại tối qua Niếp hồ ly cởi quần lót của mình. Nhìn thấy ‘cự long’ ngay trước mắt mình, Giai Giai thất kinh, may nàng bịt miệng nên ngăn tiếng thét chói tai không phát ra. Nàng trợn mắt há mồm nhìn ‘cự long’ của Lục Minh như vậy một lúc mới phản ứng lại, xấu hổ quá vội đưa điện thoại cho Lục Minh rồi định đi luôn, lảo đão thiếu chút nữa ngã xuống khung cửa. Lục Minh toát mồ hôi, cũng lảng đi, trước hết nhận điện thoại: “Chị Hoa à, xin lỗi, em vừa mới tỉnh ngủ, anh chị đợi chút em lập tức đến ngay!” “Mau lên! Tiểu tử thối, không biết chị đây đang sốt ruột sao. Có phải cậu cố ý câu giờ để tăng thêm hứng thú cho chị không? Mau đến đi, chị chờ cậu đã gần một tiếng rồi!” Chị Hoa cùng Diệp Nhất Phi quả là đã đợi lâu. Nàng cùng Diệp Nhất Phi đến lúc gần 8 rưỡi, trước gọi vài món ăn ngồi chờ Lục Minh. Ai ngờ tiểu tử này hơn 9 giờ còn chưa thấy đâu, mới gọi điện hỏi thì ra hắn còn mãi say giấc nồng. “Em nhanh lắm!” Lục Minh ngắt điện thoại, quay đầu lại xem mỹ nhân đang ngủ đã tỉnh chưa thì đột nhiên không thấy ai nữa. Lục Minh nghĩ thầm không biết ai để mình ôm cả đêm nằm ngủ nhỉ? Giai Giai thì không phải rồi, chỉ còn lại Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn cùng Chúc Tiểu Diệp ba nàng. Chúc Tiểu Diệp cũng không có khả năng nằm ngủ cùng mình, trừ khi trong lúc ngủ mơ có thể dạy nàng y thuật, nếu không tuyệt đối không thể. Có khả năng nhất là Niếp Thanh Lam, bởi vì với tính cách lạnh lùng băng sương của Cảnh Hàn, nàng sẽ không dễ dàng nằm ngủ cùng mình trước mặt mấy nàng kia được. Chỉ có Niếp hồ ly to gan lớn mật kia mới dám làm chuyện như vậy... Bỗng nhiên có một đống quần áo bị ném lên đầu Lục Minh, tiếp theo có giọng nói giống như tiếng băng châu vỡ ra: “Sao ngẩn người ra vậy? Có việc còn không nhanh lên còn đi!" Lục Minh kéo quần áo trên đầu xuống, vừa nhìn sang, sững cả người. Cảnh Hàn đang dùng một bàn tay nhỏ bé che bộ ngực trần trắng như tuyết trên người, dùng ánh mắt lạnh băng trừng trừng nhìn giống như cảnh cáo mình nhìn đã đủ chưa. Bờ vai nàng thuôn mềm, mặc dù có bàn tay nhỏ bé che trước ngực nhưng hai gò cao vút kia vẫn lộ ra khiến cho Lục Minh cảm thán, cảnh đẹp nhất thế gian này, chỉ sợ cùng lắm cũng đến thế là cùng. Cảnh Hàn thấy tên gia hỏa này cứ ngây ngốc nhìn mình, cái mũi nhỏ khẽ hừ một tiếng, xoay người quay đi, hào phóng đem cái lưng trắng như ngọc ‘chiêu đãi’ hắn, thậm chí còn mở tủ quần áo của mình ra, ở trước mặt hắn thay quần áo, không hề ngại ngùng chút nào. Khoảnh khắc tuyệt vời này quả là khó gặp, đẹp không sao tả xiết. Lục Minh tin rằng cả đời mình cũng khó mà quên được. Trời ơi, mỹ nhân cả tối qua mà mình ôm ngủ chính là Cảnh Hàn! Nàng không những ngủ cùng mình, mà lại còn thay quần áo trước mặt mình. Chẳng lẽ tối qua mình chữa trị cho nàng đã làm cảm động mỹ nhân lạnh như núi băng này? Nếu thế thì quả là quá may mắn rồi! “Nhanh mặc quần áo, còn ngồi ngây ra đó làm gì!” Cảnh Hàn lại trừng mắt lườm hắn rồi tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lục Minh lúc này mới giật mình phát hiện mình vẫn đang trần như nhộng, quả là xấu hổ. Ra cửa, Niếp Thanh Lam đang cười hi hi ngoắc ngoắc Lục Minh. Trên người nàng không mặc cảnh phục, thay bằng một bộ đồ trắng mặc ở nhà, chân không đi giày dép, trực tiếp đi đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cười hi hi, Lục Minh thực muốn lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt tươi cười của nàng để giữ làm kỷ niệm đẹp trong cuộc sống. “Người ta hôm nay đi theo anh được không? Chồng yêu đi đâu em sẽ đi theo, cam đoan em sẽ còn nghe lời hơn cả cô vợ nhỏ Giai Giai!” Sáng sớm đã nghe ma âm của hồ ly này, Lục Minh cảm giác trái tim mình mềm nhũn, không có cách nào từ chối nàng, buột miệng nói: “Cho anh hôn một cái,anh sẽ cho em theo” Niếp Thanh Lam thế nhưng lại lắc đầu, đưa một ngón tay ngọc lên chỉ, hờn dỗi nói: “Ba ngày, anh còn nhớ mỹ nhân lạnh lùng nói là trong ba ngày không thể hôn em, bây giờ van chưa hết hạn!" "..." Lục Minh biết nàng từ chối mình, nhưng lại kiếm cớ như vậy. “Tuy nói là không cho anh hôn em, nhưng người ta hôn anh thì vẫn được!” Cặp môi thơm của Niếp Thanh Lam lại gần, khẽ chạm lên mặt Lục Minh một cái sau đó cười duyên rồi đi xuống lầu, khiến cho Lục Minh chỉ có thể cảm thán, nàng hồ ly yêu nữ thông minh này vĩnh viễn đều hấp dẫn mình, vĩnh viễn đều trúng chiêu của nàng. “Nhanh đi rửa mặt, nhớ không nên chủ quan” Giai Giai từ phía sau đưa cho Lục Minh một cái khăn lông. Cô gái nhỏ này khác mọi người, nàng không giống như Niếp Thanh Lam hay dùng ‘chiêu’ này nọ hấp dẫn người khác, cũng không giống Cảnh Hàn vừa khiến Lục Minh vui mừng xen lẫn sợ hãi, nhưng nàng có thể quan tâm chăm sóc cho hắn trong cuộc sống bình thường, lúc nào cũng có thể khiến cho Lục Minh cảm động. Lục Minh tin tưởng rằng chỉ cần mình rửa mặt xong xuống thế nào cũng có sẵn điểm tâm nóng hổi chờ mình. Cho dù mình có ra ngoài ăn, cũng vẫn sẽ có một ly trà, một ly sữa hoặc một cốc nước mát... Ba người con gái, mỗi người một vẻ, đều có những điểm đặc biệt. Tất cả đều đáng yêu, nếu bảo mình phải chọn một trong ba, bỏ qua hai người còn lại, đó là tuyệt đối không có khả năng làm được. Các nàng, đều là bảo bối quý giá nhất trên đời của mình. Đừng người nào nghĩ cướp được các nàng đi, đừng ai nghĩ chia sẻ các nàng với mình... Các nàng, chỉ thuộc về mình mà thôi! Chị Hoa lại gọi điện đến giục Lục Minh, khiến hắn bừng tỉnh lại, vội trả lời, nhưng cũng chỉ là một chữ ‘đợi’. Đi tới Phương Phỉ Uyển, dù bụng to nhưng chị Hoa vẫn đang đứng ở cửa chờ hắn, mặc bộ váy bầu màu xanh lam, thoạt nhìn có chút đẫy đà nhưng khí sắc vô cùng tốt, có vẻ đẹp của một thiếu phụ thành thục cùng với vẻ mỹ lệ của một người sắp làm mẹ. Thấy vậy Lục Minh khen hết lời, bây giờ chị Hoa hoàn toàn là một người mẹ trẻ ôn nhu hiền dịu, khác xa với vẻ người phụ nữ mạnh mẽ tinh anh trước đây. Phụ nữ một khi sắp làm mẹ, thay đổi lớn đến mức người ta không tưởng tượng nổi. Chẳng qua lòng yêu cái đẹp vẫn còn, chỉ cần nhìn điệu bộ sốt ruột đợi chờ Lục Minh của nàng có thể biết nàng coi trọng nhan sắc đến thế nào. “Nhất Phi, anh cầm giúp em” Chị Hoa không tự đưa lễ vật cho Lục Minh, mà phái ông chồng ‘sói’ của mình, còn nàng thì lại kéo bàn tay nhỏ bé của Niếp Thanh Lam, cười nói: “Tôi còn tưởng ai cầm tù trái tim Tiểu Minh nhà tôi, hóa ra là quốc sắc thiên hương Niếp cảnh hoa”. “Chị Hoa chê cười rồi, em sao xứng gọi là quốc sắc thiên hương, chị mới là người mẹ trẻ xinh đẹp đó. Tiểu bảo bảo đã được mấy tháng rồi vậy?” Niếp Thanh Lam thông minh khéo léo, nàng tự nhiên tìm cách lấy lòng người nhà Lục Minh, tạo ấn tượng tốt. Giai Giai đứng ở một bên Lục Minh, trong lòng nàng cũng muốn chào hỏi chị Hoa, nhưng lại không biết nói thế nào. Nhìn nàng sốt ruột, Lục Minh nhận ra bèn mở miệng giới thiệu nói: “Đây là Giai Giai..Giai Giai nghe vậy cảm thấy rất ngọt ngào, vội vàng xua tay giải thích: “Em chỉ là bạn đại học với Lục Minh, em làm ở chỗ này”. “Bạn đại học?” Hoa tỷ sửng sốt, lập tức hiểu được, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng: “Tiểu muội muội thật tốt, giống như một cô vợ nhỏ vậy, chị rất thích. Chúng ta đi vào trong trò chuyện, đừng quan tâm đến mấy tên đàn ông xấu xa này nữa” Nàng một tay kéo Niếp Thanh Lam, hai mắt lườm Lục Minh một cái, dường như trách hắn lăng nhăng, đương nhiên tất cả chỉ trong chớp mắt, mỗi Lục Minh nhìn thấy. Lục Minh làm như không thấy, hắn vốn đã sớm biết vậy, chị Hoa là ai, là một sư tử Hà Đông điển hình. Ở công ty của Diệp Nhất Phi ngay cả người dọn vệ sinh quét dọn cũng không tuyển nữ, theo lời Diệp Nhất Phi than vãn thì ngay cả con gián con chuột cũng toàn là đực, do đó có thể hiểu ý nghĩa cái lườm của Hoa tỷ đối với Lục Minh. “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước tiểu di của chú là Trầm nha đầu gọi điện nói sẽ nhanh chóng quay về Lam Hải, nàng đã nói với chú chưa?” Diệp Nhất Phi cười hì hì hỏi. “Nha đầu nọ luôn tự mình làm việc, nàng thích đến thì đến, thích đi thì đi, ta cũng không quản được” Lục Minh nghe được mà phát run trong lòng, xem ra cuộc sống thanh bình của mình sắp hết rồi. Chỉ cần thấy Trầm Khinh Vũ Trầm đại tiểu thư đến, sẽ khiến cho cả Lam Hải này rung chuyển, đến lúc đó chính mình khóc không ra nước mắt rồi. “Chú không quản được nàng? Đồ ngốc, ở bên ngoài đương nhiên để chú mày lo, còn ở nhà, nàng đâu phải nghe lời chú mày chứ! Giống như chị Hoa của chú, nàng bên ngoài là một nữ tổng giám đốc mạnh mẽ, về nhà vẫn là một người vợ ngoan hiền, xuống bếp nấu cơm, pha trà... giống như đó là thủ đoạn để lấy lòng anh mày” Diệp Nhất Phi cười ha hả, ra vẻ ta là một người từng trải rất nhiều kinh nghiệm. Người không biết có khi còn tưởng hắn là một đấng nam nhi đại trượng phu nói một là một nói hai là hai, trong nhà không ai dám cãi. “Phải quỳ xuống chải quần áo mà còn nói... Vợ của anh mà là vợ ngoan hiền thì trên thế gian này sẽ không có từ ‘vợ dữ’ nữa rồi” Lục Minh khinh bỉ nói. “Dùng bàn chải chà quần áo xưa rồi, giờ toàn dùng máy mà... Chú mày không biết đâu, phụ nữ ở trong nhà khác hẳn ở ngoài, dù ở ngoài hung hãn đến đâu, nàng về nhà cũng vẫn dịu dàng như nước vậy. Chú mày chưa lấy vợ, biết gì mà nói!” Diệp Nhất Phi không cẩn thận tiết lộ bí mật trọng đại, thì ra bàn chải quần áo trong nhà hắn giờ đã được thay bằng món mới. “Anh cứ từ từ mà thưởng thức người vợ dịu dàng như nước của anh nhé, còn em xin kiếu” Lục Minh nghĩ thầm may mà Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam và Giai Giai ba người cũng không bị chị Hoa dạy dỗ, nếu không mình lãnh đủ. Đột nhiên Cảnh Hàn gọi điện tới, câu đầu tiên đã như sét đánh ngang tai Lục Minh, khiến hắn xém ngất. Bởi vì nàng nói, trong nhà chuyển đến mười mấy cái rương lớn, ký tên người gửi là... Trầm Khinh Vũ.