“Oa, bao lấy người ta thế kia thì giết người chứ còn, Lục Minh nguy hiểm, tôi phải đi cứu hắn!” Trần Tranh sắc lang vừa nhìn thấy thì hâm mộ vô cùng, nước miếng chảy ra dòng dòng, liền xắn tay áo chuẩn ‘bị lấy thân cứu bạn’. May là có các đạo sư đã tách chúng nữ ra. Lại hỏi Lục Minh một câu, rồi xem mấy người ở bên trong, phát hiện đệ tử của mình đang bị chèn ép, nên ngẩng đầu mà bước dẫn theo vài trăm người tiến vào trong. “Vị này chính là Vương Đổng - Thiên Kiêu Thời Đại, vị này chính là Lý lão ở bệnh viện Thành Tể, đây là quản lý Chung của Phong Đan Bạch Lộ, đây là Trương đạo diễn và chị Lan đại minh tinh mới đến Lam Hải” Lục Minh dẫn hơn mười vị giáo viên đến giới thiệu các nhân vật đứng đầu, có rất nhiều người hắn không nhận ra. “Hoan nghênh các giáo viên, nơi này còn có chỗ này” Trương Phong, Trương Thừa, Lỗ Tử Cường, Thạch Hoa mấy người này vừa thấy cũng cầm theo ghế đi tới. Các phóng viên vây lấy, muốn nhân cơ hội phỏng vấn. Bọn người Trương Phong sao lại để bọn họ có cơ hội, liền vung tay lên dẫn theo đám học đệ học muội sử dụng chiến thuật biển người tách đám phóng viên này ra, ngăn cách bọn họ. Trải qua mấy người tiểu thâu, cảnh sát và bảo an hỗ trợ khuân vác, mỗi người cuối cùng được một chai nước suối. Bên trong Phương Phỉ Uyển khẳng định không thể nào chứa được toàn bộ người. Chị Trang không biết từ chỗ nào lấy ra rất nhiều bàn, bê từ bên ngoài tiến vào. Trải qua sự phối hợp truyền tay nhau của mọi người, toàn bộ bãi đỗ xe đã để đầy bàn. Cuối cùng đại bộ phận người cũng có thể ngồi xuống. Mấy người có thân phận như Lý lão, Trần lão, Vương Đổng, quản lý Chung, Trương đạo diễn, Lan tỷ mấy người này được những nhân viên phục vụ của Phương Phỉ Uyển mời vào bên trong ngồi. Về phần quân nhân, cảnh sát, học sinh, bảo an, công nhân viên chức, tiểu thâu, đội múa lân sư rồng, ban nhạc vân vân, đều ở phía bên ngoài. Mấy thầy giáo thoáng từ chối rồi cũng được mời vào trong. Có vô số học sinh nhiệt liệt hoan hô, đi vào bên trong cùng mọi người bắt đầu ăn uống. Các học sinh vừa nhìn thấy giáo viên đi vào hết thì như ngựa được tháo cương. “Đến đây, các vị học trưởng, xem hôm nay ai say, đến đây” Mấy người Trần Tranh dẫn theo đám người liều mạng cầm rượu đến lây lấy Trương Phong — vị học trưởng đã tốt nghiệp lại có bạn gái. “Mọi người đừng gấp, đừng gấp, trước tiên ngồi xuống đi, đồ ăn sẽ lập tức được chuẩn bị” Cam Điềm tinh nghịch lấy ra bộ cái tú-lơ-khơ bắt đầu chia bài, để mọi người có chút thời gian. Thực ra nếu làm đồ ăn thì cho dù Phong Đan Bạch Lộ cùng Thiên Kiêu Thời Đại phái nhiều đầu bếp đến đây hơn nữa cũng không ăn thua. Bởi vì số người đến đã vượt qua dự tính mấy lần, tiếp cận hai ngàn người. Chẳng qua chị Trang vẫn có biện pháp, rất nhiều nồi lẩu cùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ bên ngoài được đưa đến. Để từng nồi lẩu trên từng chiếc bàn, để làm một tiệc lẩu, làm như vậy sẽ dễ dàng hơn. “Không cần nóng nảy, mọi người cứ từ từ!” Thấy vô số bia và đồ uống khác được mang ra, có rượu lại có mimi xinh đẹp ngồi bên người nên căn bản không cần nhiều thời gian. “Oa, có nhiều phóng viên quá...” Trong đại học, nhóm mimi này mà thấy có nhiều phóng viên tới chụp ảnh phỏng vấn thế này. Mỗi người đều cười tươi như hoa. “Chị Lan, chị Lan. Cho chúng tôi xin chữ ký đi!” Lại có vài mimi vây quanh đại minh tinh Từ Lan, để xin chữ kí và chụp ảnh chung. Đội sư tử đứng ở trước cửa Phương Phi Uyển, biểu diễn. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống thế này, rõ ràng là có một bãi đỗ xe rất lớn nhưng lại ngồi đầy người. Không còn chỗ nào để bọn họ có thể biểu diễn múa sư tử, múa rồng. Trương đạo diễn mang theo mấy chục long hổ võ sư nhưng cũng ngứa ngáy. Đám người Lôi lão hổ lần trước bị Lục Minh giáo huấn qua nên tâm phục khẩu phục, tự mình điều khiển đầu sư tử cùng đối phương đấu uy phong. Lại có người ồn ào, tưởng rằng đây là tiết mục biểu diễn nên cao giọng trầm ngồ khen ngợi, hô “hay!” liên tục. Thấy tiếng chụp ảnh của phóng viên không ngừng, nhóm mimi biểu diễn đứng ngồi không yên. Đi ra phải biểu diễn tiết mục, ca hát khiêu vũ. Rất nhiều mimi quần áo bên ngoài đã cởi ra, chỉ mặc trang phục vũ đạo bó sát người đầy gợi cảm. Các nàng có nhiều người nên tiết mục chuẩn bị cũng nhiều. Đội múa lân, đội cổ nhạc không có cách nào biểu diễn nên đành đem khu trống nho nhỏ này nhường lại cho các nàng. “Những nam đồng bào vĩ đại, nhóm mimi ra sức biểu diễn, chúng ta nếu không biểu diễn cái gì thì có được hay không” sắc lang Trần Tranh này nhảy dực lên, đứng trên ghế mà vỗ tay không ngừng, mọi người cũng vỗ tay đáp lại. Nhưng không có chuẩn bị thì lấy cái gì biểu diễn. Thương lượng nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì. Nhóm mimi lại đắc ý có người còn giễu cợt đám đàn ông này đều là ăn không trả tiền, hoàn toàn làm sôi máu các “sắc lang chiến hữu”. “Tôi có biện pháp, hiệu quả vô cùng tốt! Những người biểu diễn này phải có tinh thần hy sinh cao, phải có dũng khí. Tôi không biết các cô có làm được hay không nhưng tôi có thể làm mau cho các cô!” Trần Tranh này bình thường ở trước mặt các mimi thì ngại ngùng, nhưng hôm nay do đã uống vào hai chai bia, hơn nữa tất cả đều đang sôi động, lập tức kích phát ra lang tính đã ẩn núp nhiều năm. Hắn đứng ở trên ghế, trở thành tiêu điểm sự chú ý của mọi người. Hắn bỗng nhiên rất nhanh bắt đầu cởi quần áo: “Kế hoạch của tôi chính là tất cả những người tự nhận mình là sắc lang đều theo tôi nude! Các học sinh, chân lý chính là đây, hãy để chúng ta giống như tổ tiên ngày xưa đi tìm chân lý!” Trước mắt bao người, người này bắt đầu cởi nốt chiếc quần lót còn sót lại. Lục Minh cũng không ngờ một gã đàn ông lang tính ẩn núp bao năm bây giờ bộc phát lại có uy lực cường đại đến thế. Ngu Y Thanh mặc quần áo đàn ông, đội kính râm khẽ nhéo phía sau hắn, nói nhỏ: “Anh không phải định nói cho tôi biết, anh cũng giống hắn chuẩn bị thoát y đấy chứ?” “Không được sao?” Lục Minh cười to hỏi lại Ngu Thanh Y. “Tôi thật không ngờ, những người dũng cảm đi tìm chân lý chỉ có một mình thôi. Nhưng không sao, một mình ta bước trên con đường trở thành dũng giả, vô oán vô hối!” Trần Tranh thấy không ai hưởng ứng mình, trong lòng có chút rụt rè nhưng vì ngại mặt mũi nên miệng vẫn cố nói cứng. “Trần Tranh, một tên sắc lang đói cồn cào của thế giới, anh tối qua xem AV suốt đêm hả, tôi nghĩ đến anh chính là vương tử của quốc gia Y, không ngờ rằng hôm nay lại làm ra một hành động “kinh thiên địa”, khiến người khác không thể không có cái nhìn mới về anh. Vì để ủng hộ bạn bè, tôi quyết định... ” Lục Minh kêu to rồi nhảy lên bàn, cũng đem đồng quần áo lột ra, tùy ý vứt xuống cho Ngu Thanh Y phía dưới. “Oa...” Khác hẳn cái thân gầy còm ốm yếu của Trần Thanh, thân thể Lục Minh gần như là hoàn mỹ, lộ ra khiến cho đám mimi mắt sáng ngời, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng. Rất nhiều người trong các nàng trước kia đã từng biết đến Lục Minh, phần lớn là vừa mới biết đến vì vị học trưởng này mời bọn họ đến dự đại tiệc miễn phí. Vừa thấy hắn “hào hùng” đứng trên mặt bàn cởi quần áo, thì mỗi người đều nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô không ngừng. Lục Minh chưa kịp cởi quần, rất nhiều người trong các nàng đã hô to: Cởi đi, cởi đi, cởi đi... Ngu Thanh Y vốn có chút oán trách hành động của hắn, trước mặt mọi người cởi quần áo trần truồng, đây là cái chủ ý quỷ quái gì? Bất quá lúc hắn vứt quần áo cho nàng, nàng ôm đống quần áo của hắn, mùi hương đàn ông đặc trưng khiến nàng mê say, lập tức trở lên vui mừng, nàng chờ Lục Minh cởi quần ra rồi vứt lại đây để cầm thay hắn, trong lòng ngọt ngào như vừa được uống cả bình mật vậy. Lại nhìn thân thể hoàn mĩ kia không rời mắt, trong lòng vô cùng kích động không nhịn được hướng phía hắn mà gọi một tiếng. “Lục Minh, cậu quả là một người bạn tốt, tôi vô cùng cảm kích, chẳng qua xin cậu tha thứ tôi không thể lấy thân báo đáp cậu, tôi còn có hoài bão to lớn được ôm tiểu mimi vào lòng... Trần Tranh vừa nói ra, vô số người ở dưới tí thì nôn mửa. “Lão tử không ra tay, các ngươi nghĩ là có thể uy phong sao! Lão tử cho các ngươi xem thế nào mới là cơ thể hoàn mĩ!” Trương Thừa nổi giận, quần áo trên người bay ra hàng loạt, lộ ra cơ ngực cường tráng đầy lông lá như tinh tinh. Lỗ Tử Cường cùng Thạch Hoa đều là những người rất nhiệt tình hưởng ứng bạn bè, mà ngay cả Trương Phong cũng khẽ cắn môi kêu lên một tiếng: cùng sống cùng chết, rồi bắt đầu cởi quần. Vừa thấy có vô số người hưởng ứng, nguyên lai các nam sinh đang tính toán đứng xem náo nhiệt cũng không ngồi yên, đặc biệt có tên gia hỏa nào kêu to: Ai là một người đàn ông thì đứng lên... Cái này, bất luận là tốt nghiệp hay không, có phải là cùng học trong trường đại học hay không, mà ngay cả rất nhiều tên xã hội đen đều kích động nhảy lên, đứng ở trên ghế bắt đầu cởi quần áo, lập tức mấy trăm YD lấy hết áo, trong lòng khẽ run, không dám cởi quần, nhưng càng nhiều người khác trên người chỉ còn sót lại một cái quần lót. Một số người dẫn theo bạn gái lúc đầu còn có chút do dự, nhưng chính bạn gái mình còn nhìn chẳng rời nổi mắt, vậy sao để những tên khác triển lộ uy phong trước mắt bạn gái mình đây? Thậm chí còn có cô tự tay cởi quần áo cho bạn trai mình, tình hình càng thêm nóng bỏng. Không ít lời nói khiến người khác phải ôm bụng cười. “Ây, anh không cởi? Đùi anh đầy lông có gì hiếm đâu, đâu phải không thể cho người khác nhìn? Mau cởi ra, em không muốn mất uy phong trước mặt chị em!” Có cô gái vội hỏi bạn trai không chịu cởi quần của nàng. “Đêm qua cùng em một trận điên cuồng, thức dậy muộn, lại bị giục nên quên mặc quần lót.. Cậu bạn trai này tỏ vẻ đáng thương, cúi đầu nói. “Không ra thể thống gì, ban ngày ban mặt lại làm loạn cả lên” Có tên phóng viên mặt ngoài tỏ vẻ chính nhân quân tử, tức giận nói. “Nhật Nhĩ, tối hôm qua cậu đến Thượng Hải xem vũ nữ thoát y, sao không thấy cậu tỏ ra đứng đắn như vậy. Cậu không cởi thì lão tử cởi, có gì đâu, theo trào lưu thôi mà!” Cũng có phóng viên cởi quần áo, chạy đến bên trong đám người bắt đầu chụp ảnh, ngược lại những người không cởi quần áo lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy có chút “khác người”. “Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là côn trùng có hại...” Tên xã hội đen này vô cùng hoành tráng, kiêu ngạo lắc mông, tương phản là nhóm cảnh sát phải cố gắng bảo trì hình tượng. “Cởi! Ta là người dẫn đầu, cấp trên xử phạt ta chịu tất. Mọi người bắt đầu cởi áo. Chúng ta mà không thể thu thập mấy tên *** chó này sao” Cảnh sát họ Trần cũng bắt đầu cởi áo, dùng sức vỗ vào ngực, thị uy với bọn tiểu thâu, côn đồ đang khiêu khích kia. Bên cảnh sát còn chưa có hành động thì quân nhân bên kia đã đứng dậy hết, bắt đầu cởi bỏ áo, lộ ra cơ thể rắn chắc. Tất cả xếp thành ba đội, đứng trên mặt đất biểu diễn bài quyền trong quân, uy phong lẫm liệt, nhất thời chấn trụ đám người chung quanh. Quân nhân cùng cảnh sát tuy rằng cởi áo nhưng sau khi biểu diễn xong sẽ mặc lại. Nhưng mọi người vẫn vô cùng bội phục, vỗ tay không ngừng. Nhóm tiểu mimi trong Phương Phỉ Uyển còn cố ý khen không ngừng, còn tặng hoa khiến đám đàn ông này tăng thêm dũng khí nam tử hán. Thân phận của bọn họ bất đồng, phải bảo trì hình tượng trước công chúng. Nếu đổi thành người khác thì phỏng chừng có đánh chết cũng không làm việc này. Vì tỏ vẻ tôn kính với nhóm của Quân ca, đám người Trần Tranh, Trương Thừa, Lỗ Tử Cường trần truồng đi quanh bãi đỗ xe một vòng. Hành động của bọn họ khiến đám mimi hoan hô không ngừng. Tuy trò khôi hài này rất nhanh trôi qua nhưng không thể nghi ngờ rằng chuyện này đã kéo xích lại quan hệ của mọi người, không hề có xấu hổ, ngược lại còn khiến rất nhiều tên đàn ông được hưởng thụ sự ôn nhu. Khi bọn họ trở về, nhóm bạn gái đã cầm quần áo chờ sẵn, tự tay mặc vào cho bọn họ, không ít còn kích động ôm hôn nồng nhiệt, về phần những người không có bạn gái cũng nhận được lời khen của không ít mimi có quen biết, đặc biệt là nhóm sắc lang của Trần Tranh, nhóm mimi lại đứng lên vỗ tay bọn họ trần truồng trở về... Lục Minh được nhiều mimi quan tâm nhất, hắn vốn đứng trong đội ngũ “những kẻ trần truồng” nhưng có mimi gan lớn đã kéo hắn tách ra. Một nhóm lớn mimi lại một lần nữa quấn chặt lấy hắn, hắn cuối cùng phải vất vả lắm mới thoát ra được. Trong trạng thái nude nửa người, Lục Minh phải vội vàng trở về mặc quần áo, trên dưới toàn thân hắn đã bị hơn trăm nữ sắc lang sờ qua. “Bại hoại, biết rõ có một đám lớn nữ sắc nang đang chờ mà vẫn chạy tới chịu chết, anh xứng đáng... Ngu Thanh Y cũng không ghen, mà vui mừng đưa quần áo cho hắn.