Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 108
Trong tâm Chúc Tiểu Diệp rất bình tĩnh, nàng đang nghĩ cách nào để truyền thừa y thuật của tổ bối cho Lục Minh thật tốt.
Hắn là người đầu tiên nàng tiếp xúc có thiên phú nhất, chẳng những thân thể trời sinh kinh mạch thông sướng vô trở, hơn nữa còn có năng lực y liệu thần kỳ, quan trọng hơn là, trong phương diện châm cứu, biểu hiện ra là một thiên phú thần châm, người khác có học tập và nghiền ngẫm mấy năm đi nữa, cũng không tích lũy được kinh nghiệm phong phú gì, không minh sư chỉ điểm, đừng nghĩ đến việc dùng một cây châm nho nhỏ đó mà cứu người!
Châm cứu, vốn mà một y thuật thần bí xuất phát từ thời Hoa Hạ cổ đại.
Nó không dùng thuốc, chỉ kích thích tiềm năng của cơ thể, dùng nó để cứu chữa bệnh!
Người trước mặt này vài ngày trước không biết châm cứu, bản thân bảo hắn châm cứu lên người mình làm mẫu, sau đó giảng giải cho hắn, hắn lại dùng châm cứu để chữa trị cho một người con gái đang bị thương ở ngực, lá gan của hắn muốn to hơn trời rồi!
Nhưng điều ngạc nhiên nhất là, cuối cùng hắn lại thành công.
Bản thân mình học mất mấy tháng mới học được Bát Phân Mê Thụy Vô Thống Định Tâm Châm, hắn chỉ cần nghe qua, liền lớn mật châm cho người người con gái bị thương đang mê man kia, có rất nhiều đại sư châm cứu nghiên cứu cả đời cũng không có loại năng lực này. Nếu như không đem thuật châm cứu truyền lại cho hắn, nhất định là một lãng phí lớn nhất của thế giới! Nếu như không đem một thân y thuật này truyền cho hắn, làm cho Thần Châm nhất mạch từ xưa đến nay bị thất truyền, tin tưởng rằng khi xuống cửu tuyền, các tổ tiên biết được, nhất định sẽ trách mắng mình.
Cho nên, nàng hạ quyết tâm, trước khi tính mạng kết thúc, hết lòng chỉ cho hắn.
Lục Minh cũng không phải là không rõ tâm ý của Tiểu Chúc, nhưng khi nhìn nàng cởi đồ, thân thể mềm mại trắng tuyết đứng trước mắt, tim hắn đột nhiên đập mạnh, thằng em thì đứng lên, hỏa nhiệt trong tim khuếch tán ra toàn thân, thẳng đến đầu ngón tay, cảm giác mê man làm cho Lục Minh không kìm hãm được phải nuốt nước miếng.
Con gái trần truồng hắn không phải là chưa nhìn qua, đã tiếp xúc với Hạ Linh và Hoắc Vấn Dong, nhưng khi đó là cứu người.
Tính mạng nguy cấp làm cho hắn không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng hiện tại thì khác, lúc này hắn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ đủ thứ chuyện...
“Thủ Thái Âm, Túc Thái Âm, sau đó là Thiếu Dương...” Ánh mắt của Chúc Tiểu Diệp không có chút cảm tình. Tựa như là một băng ngọc mỹ nhân, nàng lẳng lặng mở miệng ý bảo Lục Minh hạ châm.
“Anh... Cửu Luân Độ Mạch Thuật anh đã thử trên người Hoắc Vấn Dong, cũng đã thử trên người, nhưng chưa dùng trên người em” Lục Minh do dự. Hắn sợ mình không nhịn được, đè Chúc Tiểu Diệp xuống.
Trước đó, Hoắc Vấn Dong vừa mới tỉnh dậy, không có tinh lực, hơn nữa trong lòng không có chuẩn bị. Còn đằng này Chúc Tiểu Diệp cởi đồ ra để làm cơ thể thí nghiệm thật sự làm cho Lục Minh không chịu được.
Nếu không phải do Đồng Tử Công chỉ còn một chút là luyện thành, nếu không phải còn một điểm cấm kỵ, có lẽ Lục Minh đã không khách khí đè nàng xuống.
Lục Minh đương nhiên biết dụng tâm khổ sở của Chúc Tiểu Diệp, vấn đề là hắn không tin tưởng vào lực khống chế của mình.
“Đừng nói nhảm, anh phải nhớ kỹ, anh là bác sĩ, không phải sắc lang!” Chúc Tiểu Diệp đi đến trước mặt Lục Minh, vươn cánh tay, ý bảo Lục Minh ghim kim.
Lục Minh nhìn tuyết khu như ngọc của nàng, bộ ngực trước mặt, dù không lớn, nhưng cực kỳ đáng yêu, lớn thì thái quá, mà nhỏ thì không đủ hoàn mỹ, mặt trên trắng mịn, nhũ đậu phấn hồng, kết hợp với đống tuyết mềm mại và cái cổ nhỏ, thật sự là kinh tâm động phách, làm cho Lục Minh phải than thở là trân bảo tuyệt thế.
Vùng eo nhỏ nhắn trong suốt, mượt mà thơm mát, xuống chút nữa là bãi cỏ đen tuyền lẻ loi, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy đây là một đóa hoa yếu mềm, cần chở che trìu mến.
Chúc Tiểu Diệp thấy Lục Minh chỉ lo nhìn thân thể mình, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Nàng nhắm mắt lại, ổn định nhịp thở, dẹp sự rối loại, đem túi châm đưa qua cho hắn: “Anh là bác sĩ, biết người bệnh không chờ được anh chỉ biết xem thân thể người bệnh mà không châm, tính mạng của người bệnh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”
“Được rồi!’ Lục Minh ép buộc ánh mắt của mình rời khỏi thân thể của Chúc Tiểu Diệp, ổn định tinh thần, ngón tay hạ châm như bay, từ Thái Âm kinh mạch trên tay đến Thiếu Thương trên bàn tay, Ngư Tế, Thái Uyên, Tật Thương, châm xuống Liệt Khuyết, Khổng Thủ, Xích Trạch, rồi xuống Thiên Phủ, Vân Môn, rồi cuối cùng dừng lại tại Tuyết Khâu trước ngực nàng, châm tới châm lui, cho dù mình cẩn thận cách mấy cũng nhất định sẽ chạm trúng ngực nàng, làm sao bây giờ?
“Tôi bây giờ là cơ thể thí nghiệm của anh, anh có thể nghĩ tôi là đồng nhân, hoặc là người khác cũng được” Chúc Tiểu Diệp thản nhiên mở miệng.
Lục Minh lau mồ hôi, nhấc tay cầm châm, bởi vì tâm tình rất khẩn trương, hắn chẳng những không đụng vào ngực của Chúc Tiểu Diệp, mà còn châm sai một huyệt. May mà nàng không lên tiếng, cũng không hô đau, nếu không Lục Minh càng thêm rối trí.
Thủ Thái Âm phế kinh thì hoàn hảo, đến phiên Túc Thái Âm thì có phiền phức.
Túc Thái Âm tỳ kinh có hai nơi phải hạ châm gần khu rừng của Chúc Tiểu Diệp, phân biệt Phủ Xá và Trùng Môn, vị trí hạ châm, phải tới gần chậm rãi châm chừng ba lần, liên tiếp từ bụng xuống bắp đùi.
". . ." Lục Minh có chút xấu hổ, nếu như hạ châm, bản thân nhất định phải cúi thấp người xuống nhìn bắp đùi nàng, cử động này rất là...
“Anh là bác sĩ!” Chúc Tiểu Diệp nhìn thấy Lục Minh không chịu ngồi xuống, trong lòng có chút tức giận, bản thân nàng đã nguyện ý hiến thân cho hắn là cơ thể thí nghiệm, tiểu tử này lại còn vì mặt mũi của hắn.
Lục Minh hít thở thật sâu, thả lỏng tinh thần, đem cảm ứng vô hạn mở rộng, sau đó nhắm mắt lại, dựa vào trí nhớ siêu cường mà hạ châm.
Châm xuống, Thủ Thái Âm và Túc Thái Âm rốt cuộc đã thành một đường. Chúc Tiểu Diệp cảm thấy thân thể dâng lên một chút nhiệt, nhưng biến mất rất nhanh, Cửu Luân Độ Mạch thuật quả thật có thể kích thích tiềm năng, nhưng không có khả năng như thân thể Lục Minh, ngay sau khi châm thông một lần, thì kích thích ra tiềm năng siêu cường, hẳn là nên hạ châm thêm nhiều lần. Trong lòng nàng có chút kích động, bản thân có thể tự thể nghiệm và chứng thật lý luận của đời trước, thật sự là một điều may mắn.
Cửu Luân Độ Mạch thuật đã có người thừa kế, bản thân sau khi chết đi cũng không hối tiếc.
Đương nhiên, thí nghiệm vẫn chưa chấm dứt, nàng phải kiểm tra năng lực hạ châm của Lục Minh, nhất là phải quen thuộc kinh mạch, đổi thành Túc Thiếu Dương Đảm Kinh và Thủ Thiếu Dương tam tiêu kinh, Túc Thái Dương bàng quang kinh và Thủ Thái Dương tiểu tràng kinh thì như thế nào?
Cửu Luân Độ Mạch thuật chính là bao gồm bí pháp liên tiếp của mười bốn kinh mạch, trên cơ thể con người có rất nhiều kinh mạch và huyệt vị khác nhau, một số rất đặc biệt.
Chỉ phạm một sai lầm nhỏ, đặc biệt là hạ châm sai đại huyệt, có thể làm cho người bệnh thương tàn, thậm chí là mất mạng.
Nàng phải nghiệm chứng toàn bộ, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Tốt lắm, tiếp tục, lần này là Thủ Dương Minh đại tràng kinh và Túc Dương Âm vị kinh” Chờ Lục Minh hạ châm xong, Chúc Tiểu Diệp khẽ nói, đưa ra một nghiệm chứng mới.
“Anh phải hạ châm...” Lục Minh lúc đầu muốn ra tay nhanh, nhưng khi đến Túc Dương Âm vị kinh nhũ trung, nhũ căn hai huyệt vị, hắn có chút do dự, cuối cùng, tay đè lên bộ ngực sữa vô cùng đàn hồi của Chúc Tiểu Diệp, dưới núm vú hồng hồng của nàng hạ châm, tiếp theo, nâng ngực của nàng lên một chút, dưới nhũ căn hạ một châm.
Trong lòng Chúc Tiểu Diệp có chút tức giận, người này sau khi hạ châm, còn muốn nói chuyện, làm cho bầu không khí ở đây càng xấu hổ hơn nữa.
Đến khảo nghiệm nhâm đốc nhị mạch, đầu Lục Minh rơi đầy mồ hôi, trong khi hai mắt trợn tròn...
Xuống chút nữa là tiểu hoa viên, nhưng nhâm mạch và đốc mạch là một trước một sau, tại vùng phụ cận đan điền có nhiều huyệt vị phải hạ châm, Khí Hải, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc Cốt, Hội Âm, toàn bộ đều gần tiểu hoa viên, bản thân phải làm gì bây giờ?
Cúi xuống, kêu nàng mở hai chân ra, bản thân cầm châm đâm vào?
Cái này quá kỳ quái...
“Cô làm đi!” Lục Minh lau mồ hôi, nhẹ giọng nói với Chúc Tiểu Diệp: “Anh biết hạ châm thế nào”
“Người bệnh trước mặt anh đang hấp hối, tính mạng nguy hiểm, chẳng lẽ anh lại nói thế với người bệnh, anh cứ việc làm đi... Anh chính là bác sĩ, là bác sĩ cứu tử phù sanh, cứ nghĩ người bệnh giống như cha mẹ, đừng nghĩ chuyện dư thừa!” Chúc Tiểu Diệp hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình. Nàng vốn rất tức giận, nhưng đột nhiên trong lúc đó lại thông cảm với sự khó xử của hắn, cuối cùng thể hiện một sự ôn nhu ôn hòa mà cổ vũ hắn: “Tố chất của anh rất khá, tôi biết anh có thể làm được, nhưng mà, nếu bây giờ anh không qua được cửa này, thì những thời khắc xấu hổ hơn bây giờ, phải làm thế nào? Bây giờ, tôi là bệnh nhân, anh phải từ bỏ tạp niệm, hiểu chưa?”
Lục Minh cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe Chúc Tiểu Diệp ôn nhu như vậy với mình bao giờ, nhất thời ngây người.
Trong ấn tượng của hắn, nàng vẫn là một người con gái trầm lặng, thích sự yên tĩnh, tâm tình cổ tỉnh không dao động, phỏng chừng có cầm đao gác ở cổ, cũng không làm cho nàng nhăn mặt nhíu mày. Người bình thường rất sợ cái chết, nhưng đối với nàng, hình như không quan trọng.
Thử hỏi một cô gái như vậy, thứ gì có thể đả động lòng nàng?
Nhưng mà bây giờ, Lục Minh lại nghe được nàng ôn nhu cổ vũ mình, quả thật rất khó tin, thoáng cái đã làm cho hắn cảm động vô cùng.
Trong lòng hắn cảm động, tư tưởng đột nhiên tiến vào một trạng thái kỳ ảo, trong giây phút đó hắn trở lại cảm ứng huyền diệu lúc điều chế thuốc. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay tự nhiên xoay chuyển, bắt đầu thật chậm, rồi từ từ như nước chảy mây trôi, rồi thoáng qua cực nhanh, hai tay hình thành vô số tàn ảnh trên không trung, bả vai Lục Minh phảng phất như xuất hiện hơn mười cánh tay.
Hơn một trăm cây châm như nhảy múa trên bầu trời, ngón tay của Lục Minh nhẹ nhàng khống chế từng cây, làm cho chúng như lơ lửng trên trời, xoay tròn đủ hình dáng, mang theo tiên thiên chân khí hạ xuống mặt ngoài thân thể của Chúc Tiểu Diệp, đồng thời thu hồi cực nhanh, chỉ để cho tiên thiên chân khí thấu nhập vào trong.
Lục Minh đứng thẳng bất động, nhưng Chúc Tiểu Diệp phát hiện thân thể bản thân bị tay hắn xoay tròn, trước người và sau lưng, châm hạ như vô cùng vô tận, thậm chí làm cho nàng cảm thấy cả người treo lơ lửng, toàn bộ đang ở dưới sự khống chế quay cuồng của hắn, tiếp nhận toàn bộ phương vị châm cứu. Một lát sau, Chúc Tiểu Diệp một lần nữa trở lại mặt đất, phát hiện ra đã khống chế gần trăm cây châm thành một đại luân, hai tay luân thành hơn mười cánh tay, sau ba lượt, sau đó đưa tất cả ngân châm vào túi.
“Trời ạ, đây là Minh Triều thất truyền, Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật” Chúc Tiểu Diệp trong khoảng khắc ấy la hoảng lên.
Lục Minh vẫn chưa hồi phục trong cảnh giới kỳ ảo, hắn làm một hành động làm cho Chúc Tiểu Diệp kinh ngạc, đặt một tay lên đỉnh đầu nàng, một tay dò xét đóa hoa mềm mại dưới hạ thể, hai tay phát ra hai cỗ nhiệt lưu khó có thể hình dung, đồng thời truyền vào đỉnh đầu và hạ thể, phân lưu nhâm đốc nhị mạch, vận chuyển trong cơ thể Chúc Tiểu Diệp, vận hành qua lại chín lần.
Chúc Tiểu Diệp cảm thấy trong cơ thể của mình tựa hồ như có một vật gì đó được giải khai, trong giây phút đó linh hồn được cổ nhiệt lưu tẩy sạch.
Âm hàn tử khí trong thân thể cũng sợ hãi lui về trái tim, lần đầu tiên toàn thân được giải phóng, hòa tan hết thảy nhiệt lưu, nhanh chóng khôi phục sinh cơ, phảng phất như được cứu, thân thể cũng có chút rung động, nhanh chóng khôi phục công năng của nó.
Trong nhiệt lưu, Chúc Tiểu Diệp ngoài cảm thấy cảm giác được cứu và cảm giác hạnh phúc ra, còn có một cảm giác thẹn thùng khó tả.
Nàng có thế cảm thấy được núm vú hồng hồng của mình nhanh chóng cứng lên, cứng đến mức có chút đau nhức, toàn thân thì vô lực yếu mềm, đóa hoa mềm mại ở hạ thể thì lại bị bàn tay nóng như lửa của hắn sờ mó...
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
75 chương
45 chương
45 chương
109 chương
58 chương
17 chương
90 chương