Lúc đó, Niếp Thanh Lam một bên lái xe, một bên vội và tiếp điện thoại, quay đầu lại hỏi Lục Minh: “Anh có quen biết Mục Chi Hiên?” Cho đến giờ Lục Minh vẫn chưa từng nghe qua cái tên này, lắc đầu. “Lần này có người đứng sau lưng khống chế, có khả năng là Mục Chi Hiên, hắn là Phó thị trưởng mới, cấp trên mới điều xuống, ngoài mặt ưu tú, chính nghĩa lẫm liệt cương trực, nhưng sau lưng có giao thiệp với không ít tổ chức hắc ám. Năm đó hắn là ngôi sao của chính đàn, ban đầu tham gia chính phủ rất tốt, năng lực xuất chúng, nhưng sau đó hư hóa thành một trí thương, thực lực mạnh mẽ, có bối cảnh lớn, người bình thường căn bản không đụng được đến hắn, xem ra chúng ta có chút phiền toái.” Niếp Thanh Lam cảm giác được nên nói ra những việc mình biết cho Lục Minh thì tốt hơn. đối thủ có lai lịch không nhỏ, mọi người cần phải gia tăng sự đề phòng. “Anh căn bản không quen biết con người này, nhất định có độc thủ ẩn dấu phía sau” Lục Minh biết, mục tiêu thật sự của kẻ địch chính là mình, như vậy hắn khẳng định biết thân phận của mình. Mục Chi Hiên lạ quắc, có lẽ chỉ là con cờ trong trò chơi này. Khi Lục Minh và Niếp Thanh Lam đang thảo luận về phương án ứng phó thì ở trong văn phòng Thiên Thượng Nhân Gian xa hoa cao cấp, hạ cung đại sảnh. Mục Chi Hiên nhã nhặn ưu nhã, đang nâng chén rượu hướng về hai ngươi khác. Ngồi đối diện hắn, một người trẻ tuổi tuấn tú dị thường, thoạt nhìn không quá hai mươi lăm, nhưng từ trên người hắn toát lên một khí chất bất đồng với tuổi tác, trên mặt người trẻ tuổi này vĩnh viễn lộ ra một nụ cười lễ phép, mặt ngoài phong đột thì có, nhưng nếu định thần nhìn kỷ lại, thì sẽ thấy được nụ cười này giống như là loại cười ngạo mạn của quý tộc. Người thứ ba, ngồi trên ghế salon, mặt hướng về Mục Chi Hiên, đưa lưng ra cửa lớn. Thân thể người này to lớn, thoạt nhìn có vẻ rất giống như Amold, chiến binh đến từ tương lai, sức nặng kinh hồn làm cho ghế salon bị lỏm xuống một tảng lớn, cả người hắn không chỗ nào không toát ra khí lực mạnh mẽ, khi dựa lưng vào ghế salon duỗi tay lên đầu để lộ cánh tay đầy cơ bắp. Dưới lớp da màu đồng kia mơ hồ lóe lên ánh kim loại. Mặc dù chỉ tùy ý ngồi ở ghế salon, nhưng hắn vẫn làm cho người khác có cảm giác ngưỡng mộ vô cùng. “Mục thị trưởng, chúc mừng ông, đã có người tự mình ra tay dọn dẹp tất cả phiền toái cho ông một cách sạch sẽ.” Người trẻ tuổi tuấn tú dị thường nâng ly cười nói. “Tôi thật không muốn làm như vậy. Bất quá giết được tên điên Nguyễn Hữu Vạn kia, tránh được phiền phức, tôi đành phải ra tay” Con mắt Mục Chi Hiên chợt lóe, nâng ly hướng về người đàn ông to con kia nói: “Thiên Không tiên sinh, tên Nguyễn Hữu Vạn kia thật không thổi phồng, quả bom bị phát hiện, đá ra ngoài cửa sổ, ông nói tên kia vẫn chưa bị giết, là một rắc rối lớn, hơn nữa con có đội trưởng Huyết Nhận Niếp Thanh Lam cùng ở hiện trường, xem ra cấp trên sẽ không dể dàng bỏ qua. Hành động của chúng ta cần phải gác lại một thời gian”. “Tôi sớm biết các người giết không được hắn. Mục thị trưởng, các người căn bản không hiểu hắn” Người đàn ông kia thấp giọng nói. “Hắn là ai? Tại sao lại trông giống như người ông cần tìm, đối với một tên bình thường như vậy mà cảm thấy hứng thú?” Mục Chi Hiên ôm một cục hiếu kỳ to thật to, theo ấn tượng của hắn, người đàn ông trước mặt này là một kẻ cuồng ngạo nhất thế gian, bất luận kẻ nào cũng không xem vào mắt. Nhưng hắn lại coi trọng một người trẻ tuổi như vậy, quả thật rất khó hiểu. Mục Chi Hiên điều tra tài liệu của người trẻ tuổi đó, vô cùng bình thường, không có gì thú vi, gia đình làm nghề nông ở quê, ngoài ruộng đất ra thật sự không được gì. Về phần cái tên Lục Minh trẻ tuổi này, chỉ là một sinh viên của một trường đại học rất là bình thường. Thành tích học tập không nổi trội, trong trường cũng không có biểu hiên gì đặc biệt? Chỉ có bóng rổ là có một điểm tốt. Hơn nữa trong ghi chú còn ghi thêm là hắn thích xem phim AV, giống như một thằng ngu, hoàn toàn không có chút gì xuất sắc, phỏng chừng chắc là dựa hơi đồng đội Diệp Nhất Phi, Diệp Nhất Phi là một ngôi sao trong trường học, lại khẳng khái nghĩa khí, với ai cùng đều là bằng hữu. “Mục thị trưởng, mọi người hợp tác, tôi cũng chưa bao giờ hỏi qua vấn đề của các người, hơn nữa có một số việc biết nhiều quá thì không tốt, các người điều tra thân phận “Tử Thần’ cuối cùng đưa ra kết luận gì?” Người đàn ông này hỏi. “Qua hình vẽ, giọng nói, vóc người, năng lực, tính cách, một chút phân tích tổng hợp, tử thần chính là anh của ông. Thiên Hào đội trưởng" Người trẻ tuổi cười nói. “Uy thiếu gia nói không sai. thật ra, chúng ta ta hình như đang đi sai đường, tử thần cũng không chỉ là một người, có thể là hai. thậm chí là nhiều người’ Con mắt Mục Chi Hiên hiện lên một tia lạnh lùng, cười nói: “Có khi tử thần được người khác thổi phồng lên, cũng có thể có rất nhiều tử thần, đánh lén ở bên trong Ngân Phong, bởi vì Tề Đằng Long Nhất bị mất chú ý, trong lúc giáp công bọn họ lại bị tử thần công kích, nếu không phải tử thần là một thế lực quân đội, khẳng định không thể thoát thân tại Ngân Phong, hơn nữa quân đội cũng không che dấu mặt hắn, thân là nhân vật trọng yếu trong quân đội. Thiên Hào đội trưởng không xuất hiện, mà lại giao cho thuộc hạ chỉ huy, điều này rất khó tin, cho nên theo phán đoán của chúng tôi, Tử Thần thật ra chính là Thiên Hào tiên sinh, cùng với tiểu đội Thứ Đao của hắn”. “Tôi không đồng ý cách nhìn của các người, nhưng cũng không muốn sửa, vấn đề này không đơn giản như các người suy nghĩ” Người đàn ông hừ một tiếng, châm rải đem bàn tay cơ giới kia nắm thành quyền: “Điều duy nhất tôi muốn sửa các ông chính là, Thiên Hào không còn là đại ca của tôi, hắn chính là cừu nhân của tôi”. Bởi vì Độc Nhĩ Sài Nguyễn Hữu Vạn bị một súng giết chết, đầu mối duy nhất đã bị đứt, mặc dù lãnh đạo vô cùng tức giận, nhưng vụ án không cách nào đột phá được. Có lẽ do khiếp sợ thái độ nghiêm khắc của phía cảnh sát, nên kẻ đứng sau này đã thu liễm rất nhiều. Bây giờ nhảy ra chơi trò đối kháng, đó chính là muốn chết. Lam Hai bây giờ, không chỉ có quân cảnh hai phương phẫn nộ, hơn nữa hắc đạo cũng khiến cho gà chó không yên, có lực lượng thần bí xuất hiện, vài lão đại hắc đạo đã thoái lui giang hồ như Tam gia Cửu Gia, đều bị lực lượng thần bí kia triệu tập, một phương hắc đạo lập tức lục soát toàn bộ Tri Thù, Tam Giác Vàng, Anh Hoa Hội, cùng với tình báo bên ngoài, cho dù người nào tiếp xúc với họ dấu diếm không báo. cũng bị xem là thông đồng với địch, những hắc đạo vùng phụ cận Lam Hải cũng lập tức chấp hành lệnh đuổi giết. Hắc đạo lần đầu tiên chủ động hợp tác với quân cảnh, cung cấp đầu mối cho Lam Hải, Thanh Hà. Bạch Tuyết, tiêu diệt ít nhất mười mấy tổ chức bên ngoài ẩn núp. Gián điệp, mật thám, sát thủ, gian tế... không dưới một trăm người. Lam Hải mặt ngoài sóng yên biển lặng, nhưng người trong cuộc thì không ngừng kêu khổ, hoảng loạn không thể chịu nổi dù chỉ một ngày. Sự kiện Ngân Phong vừa mới kết thúc, thì xuất hiện vụ đánh bom, thật đúng là làm cho mấy lão già cấp trên tức giận, nếu không bọn họ cũng không lên tiếng, người già bọn họ đã không muốn can thiệp chuyện bên dưới, lần này ngay cả mấy lão già của hắc đạo cũng tham gia, có thể thấy được cơn giận của họ. Đối với mấy thứ này, Lục Minh không hề hay biết. Liên tiếp ba ngày, hắn đang suy nghĩ cách cứu Hoắc Vấn Dong. Tánh mạng của nàng không nguy hiểm, nhưng khuôn mặt lại vô cùng tồi tệ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể, Chúc Tiểu Diệp cũng không có cách nào lập tức chữa khỏi. Chỉ có Tục Mệnh Hoàn là có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa còn có một điểm quan trọng là, bộ mặt trong thời gian đó sẽ rất kinh khủng vì vết thương khép lại, nếu như muốn khôi phục hoàn toàn, cần có một quá trình rất dài. Lục Minh có biện pháp, hắn có thể dùng tiên thiên chân khí, chậm rải nối lại các dây thần kinh trên mặt do vết thương, nhưng hắn không thể nói cho Chúc Tiểu Diệp. Bởi vì phát sinh sự kiện hủy dung, Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai ba nàng gặp nhau, cũng không có phát sinh sự đối địch của tình địch. Niếp Thanh Lam ban ngày bận rộn tra án tìm kiếm hung thủ, bình thường đến khuya mới về, đôi khi trò chuyện với Lục Minh vài câu, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để ngủ. Cảnh Hàn thì phụ trách trộm ngọc, nàng ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối mới đi ra ngoài, Lục Minh bình thường tỉnh lại, phát hiện ra trên giường có một cục ngọc thạch, còn Giai Giai, cô nhóc này, ở lại đây phụ giúp Lục Minh, dọn dẹp lau chùi, như một ngươi vợ nhỏ, làm vệ sinh phòng trong phòng ngoài một cách sạch sẽ. Trong ba nàng, bà Ngô đối với nàng có hảo cảm nhất, bởi vì Giai Giai vừa cần mẫn, lại làm thức ăn ngon, ngoan hiền, khiêm nhường thân thiện. Ngay cả ông lão Trang Thần cũng âm thầm gật đầu với Giai Giai, cảm thấy nàng có đủ tư cách làm vợ nhất. Về phần Chúc Tiểu Diệp, ngoại trừ việc ở lại châm cứu cho Lục Minh, cả ngày ngồi viết lại y học tổ truyền trong lòng ra, chuẩn bị hậu sự. Tính mạng của nàng chỉ còn hai mươi ngày, thân thể càng lúc càng không khỏe, nhưng xem bộ dáng của Lục Minh, càng lúc càng tự tin có thể cứu mình, hết lần này đến lần khác, đều không thấy hắn có hành động gì, thật sự cảm thấy khó hiểu. Nàng cảm giác được, vô luận thế nao, nàng cũng không hối tiếc, bởi vì trước khi chết có thể tìm được người trời sinh kinh mạch đả thông, trên người hắn, ấn chứng Cửu Luân Độ Mạch thuật thần kỳ của tổ tiên, hơn nữa còn đem tuyệt học gia truyền này truyền thụ cho hắn, hy vọng có thể kéo dài kết tinh trí tuệ của tổ tiên... Hoắc Vấn Dong mấy ngày nay vẫn trầm lắng. Nàng biết Lục Minh mấy ngày nay đều chăm sóc cho nàng, hơn nữa khi tỉnh, có thể cảm giác được hắn đang làm gì đó trên người. Cái hắn làm nhiều nhất chính là, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình bằng đôi bàn tay to kia, càng không ngừng xoa bóp trên mặt nàng, thường thường kéo dài rất lâu, có khi hắn mệt, sẽ oán giận vài câu, than phiền là không ai hỗ trợ, làm cho hắn mệt chết người, đương nhiên cái động tác xoa bóp này, sau một lúc lại bắt đầu chuyển xuống ngực của nàng. Nàng cảm thấy toàn thân mình đã bị hắn chơi đùa, bây giờ cho dù hắn không làm vậy, nhưng người khác cũng cảm thấy ngượng ngùng. Khi xoa bóp ngực, thường thường có một chút châm đâm, ngoài ra hắn còn cởi hết toàn bộ quần áo ra, sau đó dựa theo phương pháp nào đó mà xoa bóp. Thậm chí, có khi hắn còn hỏi chuyện một cô gái bên cạnh, thỉnh giáo nàng cái gì gọi là thủ pháp xoa bóp. Hắn dám làm trò này trước mặt người con gái khác, cởi sạch toàn bộ quần áo mình. Hoắc Vấn Dong cảm thấy không biết nên nói gì! Mà cái quá đáng nhất chính là, chẳng những hắn dùng tay ấn xuống toàn thân mình, còn dùng năng lượng nóng nóng kia thiêu đốt mình, người này trời sinh dị thường, chẳng những thích đùa bỡn với phụ nữ, mà còn thích sờ mó phụ nữ... Trong lòng Hoắc Vấn Dong vô số lần kháng nghị, nhưng nàng không nói nên lời, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở nổi, chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm. Tốt, dù sao mình cũng mắc nợ hắn, để cho hắn chơi đùa có đáng gì. “Ba ngày nay thật sự quá mệt, bất quá cuối cùng đã xong việc” Hoắc Vấn Dong nghe hắn lẩm bẩm lầu bầu, đầu tựa hồ nhẹ đi, cảm giác được có vật gì ở cổ được nít ra, thần trí nhất thời thanh tỉnh, toàn thân khôi phục khí lực. Nàng mở mắt ra nhìn trộm Lục Minh, thấy hắn đang vội vàng che chăn lại, duỗi đầu lại quan sát nhìn, nàng vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ. “Quái lạ, năm phút rồi, sao nàng ta vẫn chưa tỉnh? Hoắc Vấn Dong, này này, có nghe thấy lời anh nói không? Phương pháp châm cứu của mình dựa theo lời của Chúc Tiểu Diệp, như thế nào lại phạm sai lầm?” Lục Minh trầm tư không hiểu, hắn không biết Hoắc Vấn Dong đã sớm tỉnh, chỉ là còn đang ngượng. “...” Trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, thầm nghĩ hắn không nghiên cứu mình, vội vàng rời đi, để cho mình tự mặc quần áo vào. “Chẳng lẽ có vấn đề trên cơ thể?” Lục Minh vận khởi tiên thiên chân khí, đặt tay tại huyệt đan điền ở bụng nàng, cho chân khí chạy theo kinh mạch toàn thân của nàng, điều tra nguyên nhân. Hoắc Vấn Dong cảm thấy sức khỏe đã khôi phục hoàn toàn, bàn tay to của hắn đặt tại vùng bụng mẫn cảm. có một cổ nhiệt lưu lan ra toàn thân, không khỏi run nhẹ, nàng cảm thấy tiểu hoa viên của mình vô cùng ẩm ướt, bởi vì ngượng ngùng cực độ cùng sự xâm phạm đầy kích thích, hoa lộ không ngừng trào ra. khi luồng khí nóng ấy đi ngang qua ngực, chạy qua mặt lên đỉnh đầu, rồi bắt đầu chạy xuống dưới, chạy hết một vòng trong cơ thể rồi bắt đầu hướng về bàn tay của hắn ở bụng, trong tích tắc, nàng cảm thấy thân thể như muốn nổ mạnh. Nàng quên hết tất cả ngồi dậy, hai tay đè chặt tay hắn ở bụng xuống vùng cấm, hai chân dùng sức kẹp chặt, sau đó kích động hét to một tiếng... Toàn bộ thế giới như muốn nổ tung! Trong khoảng khắc đó, đầu nàng trống rỗng, thiên địa vạn vật cũng không tồn tại, nàng chỉ cảm thấy bàn tay to và nóng của hắn. Không biết qua bao lâu, nàng mới bắt đầu thở dốc, khôi phục thần trí. Hoắc Vấn Dong cảm thấy trong lòng kinh hoàng, trong cổ còn phát ra tiếng rên rỉ, hơn nữa bàn tay to và nóng của hắn còn bị kẹp chặt bởi hai chân mình, là một người con gái, nàng biết vừa rồi mới phát sinh chuyện gì, trong lúc cao trào, nàng đã đưa tay hắn xuống dưới... sau đó bùng nổ... Hoắc Vấn Dong vừa thẹn vừa quẫn, hơn nữa sau pha kích tình cảm thấy yếu mềm, thân thể thoáng cái đã ngã xuống giường. Nàng thấy hắn xấu hổ thu hồi tay phải, trên đó tràn đầy hoa lộ, không khỏi xấu hổ vô cùng, liều mạng kéo chăn che kín đầu. Giờ phút này, nàng muốn tìm một cái lỗ chui xuống! “Lục Minh, xảy ra chuyện gì?” Giai Giai từ cửa chạy vào, nàng đang dọn dẹp vệ sinh, mơ hồ nghe thấy tiếng hét trong lúc cao trào của Hoắc Vấn Dong, tưởng đâu xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến xem. “Không có, không có việc gì. không có phát sinh chuyện gì cả!” Hoắc Vấn Dong sợ Lục Minh mở miệng nói bậy, vội vàng xoay người ngồi dậy, nhưng Giai Giai phát hiện ra cả người nàng trần truồng, cặp nhũ phong cao vút, thân thể trắng bóng, sợ hãi kêu một tiếng, bỏ luôn cái cây lau nhà, đỏ mặt chạy ra ngoài. Hoắc Vấn Dong trong lòng đại hận chính mình xúc động... cái này càng khó giải thích hơn. Nàng muốn khóc lắm rồi, nhìn thấy Lục Minh vẫn còn đang đứng ngơ ngác, khẩn trương nói: “Anh còn không mau đuổi theo, giải thích rõ ràng cho cô ta!” Lục Minh chậm rãi khom lưng, cuối cùng gục trên giường, thân thể đè nặng lên bắp đùi Hoắc Vấn Dong, hai mắt đóng chặt mệt mỏi thì thào: “Anh mệt. nếu không có gì, đừng làm phiền anh!”