Lục Minh nghe xong, cuồng nộ, nghĩ thầm 90% là thằng khốn nạn Đoạn Trí Côn trả thù. Khi Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nghe nói Hoắc Vấn Dong và Giai Giai đi mua sắm đồ cho Phương Phỉ Viên, trên đường bị ác đồ rạch mặt, rõ ràng là gây án trên phố, hủy dung mạo người khác, tên tặc tử khốn nạn! “Em và anh đi xem một chút” Niếp Thanh Lam là cảnh sát, tự có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho công dân, hơn nữa, nàng cũng muốn đi xem người vợ nhỏ Giai Giai kia, mặc dù quan hệ giữa nàng và Lục Minh đã dần cải thiện, nhưng bằng trực giác trời sinh của con gái, nàng cảm giác được Giai Giai chính là một sự uy hiếp không thua kém Cảnh Hàn, nàng so với Cảnh Hàn thì nhu thuần hơn chủ động, hơn nữa lại là một người con gái yếu đuối mười phần, một khi có chuyện gì đều gọi điện cầu trợ Lục Minh, làm cho một nam tử hán như hắn có ý muốn bảo hộ. “Mang theo Tục Mệnh Hoàn và Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch đi!” Chúc Tiểu Diệp tuy là y tá, nhưng nàng biết người này cứu chữa còn giỏi hơn mình, nên không đi theo. "..." Về phần Cảnh Hàn, nàng cũng muốn đi xem, Niếp Thanh Lam không nói gì. Lục Minh ngồi lên xe của Niếp Thanh Lam, đèn xanh đèn đỏ gì cũng vượt hết, phóng như điên đến chỗ Giai Giai ở, nhìn thấy trên dọc đường có nhiều vết máu loang lổ. Xa xa, chỉ nghe tiếng Giai Giai đang khóc. Có lẽ nghe được nên Lục Minh phóng như bay lên lầu, còn tiếng khóc của Giai Giai cũng dừng lại. Giai Giai không chú ý đến Niếp Thanh Lam phía sau, nàng thấy Lục Minh tiến đến, trên mặt rơi đầy lệ, lao vào lòng hắn khóc một trận, sau đó kéo cánh tay hắn chỉ vào trong phòng nói: “ Chị Dong không chịu đi bệnh viện, hu hu hu, nàng nói hủy thì hủy, không cần, anh mau đi khuyên nhủ chị ấy đi! Đều do em cả, nếu em không đề nghị đi đường tắt thì tốt rồi, đều là do em không tốt..." “Đừng khóc, đừng khóc!” Lục Minh phát hiện ra cánh tay áo của Giai Giai cũng có vài vết máu, hiển nhiên cô gái này cũng đã bị thương. “Anh đi khuyên một hai câu đi. Hoắc yêu nữ này điên rồi, bị thương rất nặng, nhất định phải đến bệnh viện mới được” Tiểu Hoa và Cam Điềm cũng đã khuyên Hoắc Vấn Dong nhưng không có hiệu quả, chỉ biết trông cậy vào Lục Minh. “Đừng lo cho em... Em không sao, mau đưa chị Dong đi bệnh viện đi” Giai Giai lúc này mới phát hiện ra nữ cảnh sát tuyệt mỹ kia. Mặc dù Niếp Thanh Lam hôm nay mặc y phục hằng ngày, nhưng Giai Giai chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, nàng vội vàng đẩy Lục Minh ra, ý bảo hắn đừng đụng đến mình, không ngừng lau nước mắt trên mặt, len lén đánh giá sắc mặt của Niếp Thanh Lam. “Cứ giao cho hắn, để hắn xử lý, em tên là Giai Giai phải không?” Niếp Thanh Lam làm ra bộ mặt lương thiện, ôn nhu cười nói: “ Chị thường nghe Lục Minh nhắc đến em, được rồi, em cũng bị thương, đế chị giúp em băng bó!” “Không, không cần, chỉ là bị thương ngoài da thôi” Giai Giai vội vàng cự tuyệt, nàng hy vọng Lục Minh giúp nàng băng bó. “Như vậy chờ Lục Minh rảnh sẽ băng bó giúp em” Niếp Thanh Lam phảng phất nhìn thấu tâm sự của Giai Giai, mỉm cười hỏi: “Có thể kể cho chị nghe một chút về tình hình lúc đó được không? Xảy ra chuyện gì? Các người bị tội phạm tập kích, với thân phận là cảnh sát hay là bằng hữu của Lục Minh, chị cũng không thể đứng nhìn chuyện này được, em có nhớ tình hình lúc đó không?” “Ầm” Một tiếng. Bên kia, Lục Minh hô hai tiếng, Hoắc Vấn Dong không trả lời, hắn đạp bay cửa phòng. Tiểu Hoa trớ mắt ra nhìn. Bên trong truyền ra tiếng thét của Hoắc Vấn Dong, Lục Minh đi vào, ôm lấy nàng đang dùng hai tay che mặt, nàng đau khổ hét lớn: “ Ta không gọi tiểu tử này đến, các người lại để hắn vào, lão nương đã bị hủy dung, hắn đến có lợi ích gì?” Câm mồm, không được nói nhiều!” Lục Minh hét lớn một tiếng, chấn trụ Hoắc Vấn Dong, chuẩn bị giựt lấy tay đang che mặt của nàng. “A ...” Mọi người nhìn thấy không khỏi rùng mình. Trên mặt Hoắc Vấn Dong, bị hai vết dao cắt hình chữ thập, nằm bên giáp trái mí mắt rạch đến tai, một vết khác kéo dài đến môi, vừa rồi đụng đến vết thương, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất đáng sợ. Niếp Thanh Lam trong lòng trầm xuống, xem ra phải là cừu gia gì gì đó, mới có thể ra tay hạ độc thủ như vậy. Chăng lẽ, thật sự là Đoạn Trí Côn. Là nghi phạm lớn nhất, nhưng bây giờ hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh, căn bản là không cách nào thoát khỏi Lam Hải, hắn cũng không ngu đến nổi ở phía sau gây ra hành động trả thù điên cuồng như vậy. Nếu không phải hắn, vậy là ai? Người này có thù oán gì với Hoắc Vấn Dong? Vợ của Đoạn Trí Côn cũng có hiềm nghi, bằng hữu của hắn, cũng có thể là tổ chức khủng bố kinh khủng. Bởi vì nếu chỉ là một kẻ bắt cóc bình thường, sẽ không thể nào làm ra vết thương như vậy. Dựa theo vết thương mà phán đoán, hung thủ trong nháy mắt dùng dao rạch thẳng, Hoắc Vấn Dong căn bản là không có phản ứng kịp trong tình huống đó, bị hủy đi dung nhan, nếu không, vết thương cũng không có khả năng thẳng tắp và sâu cạn như nhau được. Đối với đau đớn, con người phản ứng rất nhanh, nếu trên mặt bị thương, phản ứng đầu tiên của con người chính là xoay mặt đi. Nói cách khác, Hoắc Vấn Dong căn bản là không kịp phản ứng, trong nháy mắt, nàng đã bị đối phương dùng dao cắt lên mặt, bất quá, vết thương trên tay của Giai Giai là như thế nào? Niếp Thanh Lam có điểm không rõ ràng, đối phương chỉ muốn phá hủy dung nhan của Hoắc Vấn Dong, tại sao không tập kích Giai Giai? Hắn có thể gây ra vết thương trên tay Giai Giai, chúng tỏ hắn đủ thời gian công kích nàng. Lục Minh quát lên một tiếng, xé rách áo của Hoắc Vấn Dong, ngay cả áo ngực cũng thế, làm bộ ngực size 36D của nàng tung ra. Mọi người kinh hoàng, nhưng nhìn kỹ lại, thì lại kinh ngạc đến ngây người. Trên cặp ngực trắng của Hoắc Vấn Dong cũng có một vết thương thật sâu, một vết kéo dài từ bên trải qua bên phải, rồi bên ngực trái có một chữ thập bằng máu khiến cho các nàng khiếp sợ, các nàng còn tưởng rằng Hoắc Vấn Dong chỉ bị thương trên mặt, nên không người nào chú ý đến ngực nàng cũng có một vết thương nghiêm trọng. Niếp Thanh Lam nhìn qua, linh quang chợt lóe, sáng tỏ vì sao Giai Giai bị thương, là hung thủ khi ra tay trên ngực của Hoắc Vấn Dong, do nàng đau đớn, nên cơ thể phản ứng, làm hắn lệch tay đối quỹ đạo. Một dao cuối cùng của hung thủ, rạch lên ngực trái của Hoắc Vấn Dong, vốn là muốn cắt đứt một bên ngực, nhưng cuối cùng thất bại, chỉ để lại vết dao thật sâu, còn dùng dao quẹt ngang làm bị thương cánh tay của Giai Giai. “Em nghĩ hung thủ là một người thuận tay trái, mà kẻ dùng dao tàn nhẫn như vậy tại Lam Hải là... Niếp Thanh Lam hừ lạnh một tiếng. “Chờ một chút, trong phòng có gì vậy?” Lục Minh dù bị vây trong sự giận dữ như vẫn rất tỉnh táo, chuẩn bị Tục Mệnh Hoàn và tiên thiên chân khí để trị thương cho Hoắc Vấn Dong, đột nhiên bóng ma tử vong trong lòng dâng lên, lật cái bàn phía trước lên, đá một cái bay cái hộp bánh ngọt trên bàn đi, trong đó có một thứ bị Lục Minh đá văng ra ngoài cửa sổ khoảng mười mấy mét, rớt xuống vách tường đối diện, nổ một tiếng thật lớn. Tiếng nổ chấn vỡ cửa sổ bằng thủy tinh đánh ngã mọi người, chỉ có Niếp Thanh Lam và Giai Giai lao đến kịp lúc, lấy thân che cho Hoắc Vấn Dong. Những người khác không kịp phản ứng, cả đám té lăn xuống đất, vất vả chật vật. Lục Minh nhào đến cửa sổ, kéo bay tấm màn che cửa xuống, nhìn về phía tòa cao ốc Thiên Thai. Trên đó, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Niếp Thanh Lam nhanh chóng rút súng ra, vội vàng đi tới, nhưng nàng đến quá trễ, thân ảnh kia đã biến mất, hơn nữa tầm bắn của nàng có giới hạn, không thể làm gì với mục tiêu ngoài trăm thước. “Thấy rõ hình dáng không?” Niếp Thanh Lam phát hiện khoảng cách quá xa, với khoảng cách như vậy khó có thế nhận diện tướng mạo hung thủ, không quá hy vọng hỏi. “Mặt đen, mày rậm, mi ngắn, mũi ưng, mắt tam giác, trên mặt có một vết sẹo chữ thập, tai trái thiếu mất vành tai, thân cao một mét sáu lăm, thon gầy không thịt, mặc áo khoát màu đen, trước khi đi còn đội mũ lưỡi trai” Nếu như Lục Minh không đột phá Đồng Tử Công tầng chín, không có tiên thiên chân khí trợ giúp, thì đương nhiên không có cách nào nhìn thấy bộ dáng hung thủ. Vừa rồi hắn cũng không đủ tự tin, chỉ vận nội lực tập trung lên mắt, khi đột phá cảnh giới mới hắn phát hiện ra, có thể nhìn rõ bộ dáng của hung thủ, tựa hồ như tên kia đứng trước mặt không có chỗ trốn. “Em biết, là sát thủ của Tam Giác Vàng, tên là Độc Nhĩ Sài Nguyễn Hữu Vạn, trước kia là quân nhân nước A, sau đó gia nhập vào tổ chức Tri Thù, chuyên giết người lấy tiền, tính cách hung ác, có sở thích lăng nhục phụ nữ! Thời gian trước, Hình đội trưởng đã bắt được một số người của Tri Thù.Niếp Thanh Lam vừa nghe, sắc mặt trầm xuống. Chuyện này, xem ra căn bản không phải là một tên ác tặc trả thù đơn giản như vậy. Đây là một âm mưu khủng bố đã có tính toán trước, đầu tiên là tập kích để hủy dung của Hoắc Vấn Dong, sau đó để một quả bom kích hoạt từ xa trong phòng, chờ cho Lục Minh đến, thì ấn nút phát nổ, giết chết hết những người trong phòng. May mắn là Lục Minh có dự cảm, kịp thời đá bay trái bom đi, đối phương vội vàng cho nổ, nhưng đã không kịp. Bây giờ nhiều chuyện dần dần sáng tỏ, nghi vấn duy nhất chính là, hung thủ làm sao biết Hoắc Vấn Dong sẽ không đi bệnh viện mà trở về kí túc xá? Hắn lựa chọn tập kích Hoắc Vấn Dong, tuyệt đối là có nguyên nhân, nếu bởi vì tập kích Giai Giai, sẽ không có khả năng gọi điện cho Lục Minh, nên chỉ có thể tấn công Hoắc Vấn Dong, làm cho Giai Giai gọi Lục Minh đến. Người bọn chúng muốn giết, mục tiêu tập kích chân chính, nên là Lục Minh mới đúng! Niếp Thanh Lam vừa nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, Hoắc Vấn Dong có đi bệnh viện hay không, thật ra cũng không có quan hệ to lớn, Lục Minh cuối cùng cũng sẽ chở Giai Giai về kí túc xá, Độc Nhĩ Sài Nguyễn Hữu Vạn nhất định sẽ chờ ở tòa nhà đối diện, chỉ cần Lục Minh bước vào nhà, hắn sẽ cho nổ. Nhưng... Lục Minh đã vào nhà được vài phút, tại sao hắn không cho nổ? Có lẽ, do Hoắc Vấn Dong không chịu đi bệnh viện, làm cho đối phương ngoài ý muốn, vì thế làm thay đổi bố trí của chúng, khẳng định rằng sẽ đến bệnh viện trước, sau đó mới về kí túc xá, nhưng bởi vì Hoắc Vấn Dong kiên trì, cự tuyệt đi bệnh viện, làm mất tiên cơ của chúng, hơn nữa Lục Minh đến quá nhanh, bọn chúng không có thời gian phối hợp với nhau, không ấn kíp nổ, khiến cho Lục Minh phát hiện ra sơ hở, đá bay cái bánh ngọt đi. Niếp Thanh Lam nhìn về phía Lục Minh, trong lòng suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một nghi vấn: “Rốt cuộc là ai muốn giết Lục Minh?”