Sống Chung Với Sếp Tổng
Chương 22
Cứ như vậy, quần lót cừu đáng thương của Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng cầm đi chạy khoảng vài vòng xong thì hết hứng thú nhét bừa vào trong đống quần áo, chạy đi chỗ khác chơi.
Sau đó, hình ảnh VCR chuyển tới sáng ngày thứ hai.
Liêm Tuấn đi toilet, lúc rửa tay xong theo thói quen sờ vào trong túi quần.
Không móc ra được khăn tay mà lại móc ra một cái quần lót.
Sau khi sửng sốt trong một lúc ngắn ngủi, anh ung dung nhét quần lót lại vào trong túi áo.
“Sếp tổng, trên khăn tay của anh… hình như có con cừu…” Jason đang rửa tay bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy.” Liêm Tuấn bình tĩnh trả lời, “Thỉnh thoảng cũng thay đổi khẩu vị.”
(Tiu Ú: khụ… mặt không biến sắc… bái phục bái phục…)
>>> Kết thúc VCR >>>
Tất cả những chuyện này đương nhiên Đỗ Lôi Ty không hề biết. Vì thế cho đến khi nằm trên giường, cô vẫn không ngừng suy nghĩ rốt cục là tại sao sếp tổng đại nhân lại nhìn thấy cừu lười trên quần lót cô.
Bởi vì vấn đề này thật sự là quá rắc rối làm hại Đỗ Lôi Ty quên đi sự lúng túng khi nằm cùng giường với sếp tổng đại nhân, cũng quên cả ngượng ngùng về chuyện sếp tổng đại nhân tặng quần lót cho cô, lại càng quên phải ăn đậu hũ của sếp tổng.
Với vô số dấu chấm hỏi trong đầu, ngày cách ly thứ nhất, kết thúc mỹ mãn!
Bởi vì mất ngủ, sáng ngày hôm sau Đỗ Lôi Ty thức dậy rất muộn, lúc thức dậy hai con mắt cực kỳ giống quốc bảo, chỉ có điều quốc bảo này nhìn qua có vẻ hơi bị suy dinh dưỡng.
Đi ra khỏi cửa phòng, tóc tai của cô bù xù, vừa xoa xoa mắt, vừa ngáp, giống như một u hồn bay đến toilet.
Đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, sau đó lại tiếp tục giống như u hồn bay ra khỏi toilet.
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ làm kinh động đến cô.
Ai đó?” Cô nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một ánh mắt đang mỉm cười, sau đó Đỗ Lôi Ty liền chuyển từ trạng thái nửa mộng du sang hoàn toàn thức tỉnh. Chỉ thấy sếp tổng đại nhân mặc thường phục, ngồi ở bàn đọc sách trong thư phòng, dưới tay có một chồng giấy tờ. Sắc vàng của ánh nắng ban mai từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rọi lên trên mặt, trên cổ sếp tổng đại nhân, vẽ ra một đường viền tuyệt đẹp.
Đỗ Lôi Ty thấy vậy có chút ngẩn người.
“Lại đây.” Liêm Tuấn nhìn cô ngoắt ngoắt tay, có điểm giống như đang gọi con thú cưng.
Không chờ đại não kịp phản ứng, Đỗ Lôi Ty đã tự động bước chân đến.
“Pha giúp tôi một ly cà phê.”
“A…” Đỗ Lôi Ty ngơ ngác trả lời, đang định xoay người đi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tại sao tôi lại phải pha cà phê giúp anh chứ?” Sếp tổng đại nhân sai mọi người đi làm việc mãi đã thành một thói quen sao? Điểm chết người chính là, cô là cái người bị sai đi làm việc, thế nhưng thiếu chút nữa đã ngoan ngoãn làm theo, là một nữ thanh niên của thời hiện đại, tuyệt đối không được làm nô lệ!
Liêm Tuấn ngẩng đầu: “Em không pha?”
“Muốn uống cà phê thì tự mình đi mà pha, tôi sẽ không pha giúp anh đâu!” Đỗ Lôi Ty kiên quyết trả lời.
“Được rồi.” Liêm Tuấn cầm cái tách trên bàn, lẩm bẩm, “Vậy em muốn tiền lương thì tự mình đi kiếm tiền, tôi cũng sẽ không trả.”
A! Điều vừa nói, nhắc nhở Đỗ Lôi Ty, một ngàn năm trăm đồng tiền lương của nhà tư bản kia không phải là cho không.
“Để tôi pha cho!” Cô cực kỳ nhanh nhẹn túm lấy cái tách từ trong tay Liêm Tuấn, cười đến nịnh hót, “Ha ha… Mới vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, anh đừng trách móc, tôi sẽ đi pha cà phê cho anh ngay!” Dứt lời, cầm lấy cái tách, bộ dạng chân chó đi pha cà phê.
Pha cà phê xong, Đỗ Lôi Ty cung kính dâng hai tay đặt lên trên bàn của sếp tổng đại nhân, “Được rồi, xin mời dùng cà phê.”
Liêm Tuấn khẽ lên tiếng, cầm lấy cái tách uống một hớp, tiếp tục cúi đầu xem giấy tờ. Nhìn nhìn, anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngẩng đầu lại thấy bộ dạng chân chó của Đỗ Lôi Ty, cùng với ánh mắt mang theo tia mong chờ.
“Em còn đứng đó làm gì?” Anh hỏi.
Đỗ Lôi Ty tiếp tục: “Cái kia… Cà phê uống có ngon không?”
Liêm Tuấn gật đầu: “Cũng được.”
“Vậy… Tiền lương… Còn trả không?”
Thì ra cô lo chuyện này, Liêm Tuấn hứng thú, ra vẻ thâm trầm nói: “Việc này phải xem biểu hiện sau này của em.”
Còn phải nhìn biểu hiện? Đỗ Lôi Ty dũng cảm, vỗ ngực nói: “Anh yên tâm! Ngoài những việc khó dễ và những điều không may, chỉ cần anh còn có chuyện muốn tôi làm, tôi nhất định sẽ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, không hề thoái thác!”
Liêm Tuấn ngoắc ngoắc khóe miệng: “Tốt, tôi sẽ không khách khí.”
Lời này nghe sao có chút là lạ? Không kịp nghĩ nhiều, một chồng giấy tờ đã đưa tới trước mặt Đỗ Lôi Ty, “Giúp tôi đánh những văn kiện này vào trong máy vi tính đi.”
Đánh chữ? Đây chính là một thế mạnh của phóng viên, Đỗ Lôi Ty vui tươi hớn hở tiếp nhận, đang chuẩn bị đi chiến đấu hăng hái, Liêm Tuấn bỗng nhiên lại gọi cô lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Đỗ Lôi Ty xoay người.
“… Vừa rồi tôi bảo Jason đem mấy bộ quần áo phụ nữ lại đây, em đi xem, đổi mấy bộ quần áo.” Trời mới biết, mới vừa rồi cô vì 1500 đồng kia mà vui mừng, khua tay múa chân ở trước mặt anh, bộ dạng mê người đến mức nào, không như ánh đèn u ám tối hôm qua, hai chân trắng nõn được lộ ra ở dưới ánh nắng ban mai, khiến cho người ta không cầm lòng nổi.
Nhưng mà, Đỗ Lôi Ty không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy sếp tổng đại nhân ngoài phát tiền lương, lại còn thưởng cho nhân viên! Một ông chủ tốt như vậy biết đi đâu để tìm nha? Xem ra nhà tư bản lúc dịu dàng vẫn có chút nhân tính!
Đỗ Lôi Ty thật vui mừng, tăng tốc làm việc, đặc biệt gắng sức, chỉ một lát đã hoàn thành đống giấy tờ mà sếp tổng giao cho.
“Xong rồi! Còn có việc gì nữa không?”
Đối với động tác cấp tốc của cô, Liêm Tuấn có chút giật mình, nha đầu này thường ngày thoạt nhìn chậm chạp, giống như sức lực, vậy mà khi làm việc, không hề qua loa một chút nào.
“Còn có hai hợp đồng này, em đọc lại xem, xem có gì không khớp.”
“Tuân lệnh!”
Sau đó Đỗ Lôi Ty cầm lấy hai bản hợp đồng qua một bên, đọc lại, một lát sau, cô cầm hai bản hợp đồng trở lại, “Báo cáo sếp tổng, hai bản hợp đồng này tôi đã đọc lại, không có chỗ nào không khớp, nhưng mà… Tôi cảm thấy hai bản hợp đồng này có rất nhiều chỗ sai.”
“Sao?” Liêm Tuấn có chút kinh ngạc, “Có chỗ sai.”
“Anh xem đi!” Đỗ Lôi Ty cầm lấy một bản hợp đồng đi tới bên cạnh Liêm Tuấn, ngón tay chỉ vào bản hợp đồng, “Chỗ này phải là dấu chấm tròn, không phải là dấu phẩy. Còn có bên này!”Taycô chỉ đến một chỗ khác, “Nơi này không nên dùng dấu ngắt, mà phải dùng dấu chấm phẩy, bởi vì vẫn là một câu đơn, không thể dùng dấu ngắt phân cách. Còn có bên này, con dấu cũng đặt sai lệch…”
Đợi cô từng câu từng chữ nói rõ chi tiết xong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện vẻ mặt sếp tổng đại nhân có chút quái dị.
“Sao vậy?” Cô nói sai cái gì sao?
Một lát sau, sếp tổng đại nhân thản nhiên nói: “Những thứ em nói không liên quan gì đến nội dung, đổi hay không cũng không sao cả.”
“Sao lại không sao? Hợp đồng là văn bản quy phạm rất quan trọng, nếu một bản hợp đồng ngay cả dấu chấm câu cơ bản như vậy cũng đặt sai, còn có thể nói đến nội dung sao? Còn có con dấu này, anh đừng tưởng rằng chỉ cần nó có trên giấy là được, con dấu ở hợp đồng là thay mặt cho cả công ty, một công ty tốt sẽ không để chuyện này xảy ra.” Khi cô nói những lời này, đôi mắt sáng lên, ánh mắt kiên định mà chấp nhất.
Nói xong một hơi, bỗng nhiên nhận thấy có cái gì không đúng.
Sếp tổng đại nhân sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy? Thật giống như trong mắt cất giấu thứ gì đó, muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô, làm cho người ta nhịn không được sợ hãi trong lòng.
Trong lòng cô trống rỗng, khí thế vừa rồi cũng không còn: “Tôi… Tôi nói lung tung… Nếu như anh không muốn sửa đổi, thật ra thì…”
“Không!” Liêm Tuấn cắt đứt lời cô, “Em nói đúng.”
Sao? Khó có được lúc sếp tổng đại nhân dễ nói chuyện như vậy.
“Em đem hợp đồng đi sửa lại lần nữa đi, sửa lại tất cả những gì em cho là không đúng đi.”
Cứ như vậy, thẳng đến buổi chiều, Đỗ Lôi Ty không ngừng đánh máy, sửa đổi hợp đồng, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra là làm sếp tổng cũng không phải là một việc dễ dàng, gần như cả ngày đều bận rộn vì công việc của công ty, ngay cả khi bị cách ly giống như bây giờ, anh cũng không bỏ bê công việc.
Hình ảnh nhà tư bản độc ác, xấu xa, dần dần được thay đổi trong lòng cô.
Song, cô không biết là, có một người cũng có một cái nhìn khác về cô.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
73 chương
11 chương
292 chương
510 chương
145 chương
13 chương