Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành Dịch giả: Sâu ______________ Nội tâm Hạ Tiểu Nịnh lộp bộp một tiếng, gắt gao vùi đầu vào cánh tay kia của chính mình. Năm ngón tay chậm rãi, từng chút từng chút một mà buông ra, “Thực xin lỗi……” Giờ phút này cô thật sự muốn theo gió tiêu tán! Phong Thanh Ngạn huyệt Thái Dương bên trên gân xanh thình thịch nhảy lên, chịu đựng đem cảm xúc trực tiếp bóp nghẹt, “Như vậy mà có thể ngã về sau, cô thật đúng là cốt cách thanh kỳ.” Không phải nghe không ra lời nói châm chọc của anh, chẳng qua là hiện tại ngẩng đầu, Hạ Tiểu Nịnh chỉ sợ…… Chính mình muốn đau mắt hột. Đỉnh đầu truyền đến một hồi thanh âm, hẳn là anh cúi xuống kéo quần bơi lên. Phong Thanh Ngạn rũ mắt, liếc nhìn đỉnh đầu cô, “Vừa rồi bảo cô đứng lại, là để cho cô không ngã xuống làm ô nhiễm bể bơi của tôi mà thôi.” “……” Đại ca, sao không nói sớm a! Hạ Tiểu Nịnh khóc không ra nước mắt, cô còn tưởng rằng anh muốn khoét mắt lột da cô! “Cô tên là gì?” Thanh âm u lãnh lại lần nữa truyền đến. “Hạ…Tiểu Nịnh…… Không đúng, anh hỏi cái này làm cái gì?” Cô ngẩng đầu, khó hiểu. Phong Thanh Ngạn đứng ở phía trên cô, sâu thẳm ánh mắt thẳng tắp mà rơi ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Đây là nhà tôi, tôi hiểu biết một chút về kẻ ngốc duy nhất của nhà này tên gọi là gì, không thể Sao?” “……” Hạ Tiểu Nịnh vô lực mà há to miệng, muốn giải thích đôi câu. Anh lại lần nữa cúi xuống, một tay bắt lấy cổ áo cô, đem cô từ trên mặt đất kéo lên, “Hạ Tiểu Nịnh, lát nữa, nhớ đem bể bơi quét dọn sạch sẽ.” “Cái gì?” Cô còn không có kịp phản ứng lại, cả người bỗng nhiên bị ép nghiêng về phía trước —— Phịch! Hạ Tiểu Nịnh cư nhiên bị anh vứt xuống đáy nước! Khoang mũi tràn ngập một khối nước lớn, ngực đột nhiên đau quá! Cô liều mạng mà giãy giụa, cuối cùng một tư thế chật vật mới tới được bờ, gục vào đó, liên tục thở hổn hển…… Tên khốn! Khốn kiếp! Cô muốn chửi ầm lên, nhưng quay đầu nhìn lại, bốn phía đều trống không, ở đâu còn có bóng dáng người đàn ông kia…… ……… Năm giờ sau. Hạ Tiểu Nịnh cay đắng rốt cuộc cũng đem nước trong bể bơi thay xong. Không vì cái gì khác, chỉ hướng về tiền, cô cũng không thể đắc tội vị cha mẹ của áo cơm này. Kéo lấy thân thể ướt dầm dề trở lại đại sảnh ban đầu, cô rốt cuộc cũng tìm được quản gia, muốn tới lấy một bộ trang phục hầu gái để mặc tạm thời, sau đó có thể trở về phòng. May mắn thay, vừa rồi thời điểm nghìn cân treo sợi tóc chiếc túi bị cô ném ở trên mặt đất cạnh bể bơi, di động không có rơi xuống nước. Sau khi cô thay xong quần áo, tìm điện thoại, rồi gọi một cuộc về nhà. Mẹ nói ba cô còn phát sốt, còn chưa thể ra ngoài được, cô nghĩ rằng cô không thể làm mất công việc này của ba cô được. Hạ Tiểu Nịnh lo lắng mà cúp điện thoại, ấn đường nhăn thành chữ xuyên 川. ……… Một góc đại sảnh, sau ghế sô pha. Hai tiểu gia hỏa đang trốn ở đó, thân thể tròn trịa lách vào thành một đoàn, thoạt nhìn giống như một chén bánh trôi màu sắc rực rỡ. Phong Tu Viễn nhéo nhéo tóc bím nhỏ của em mình, nuốt nước miếng, “Bánh kem dâu tây một người một miếng.” “Được, em ăn trước đây.” Phong Mạn Mạn lấy ra bánh kem trong túi giấy, dùng sức há to miệng cắn xuống. Sau đó một miệng đầy ắp, má phồng lên giống như sóc con, nuốt không nổi nữa, mới đem phần dư lại một chút đưa tới, mơ hồ không rõ mà nói, “Anh, một miếng của anh.” Phong Tu Viễn: “……” Cậu yên lặng mà nhận lấy phần dư lại một ít, “Chỉ biết ăn! Vừa rồi người phụ nữ kia em có nhìn thấy không?” “Ai? Chính là người phụ nữ toàn thân ướt đẫm đấy sao?” Phong Mạn Mạn nhìn đến cô vừa rồi cùng bác quản gia muốn lấy quần áo. “Chính là cô ta!” Phong Tu Viễn có chút buồn bực, “Cô ta gọi là Hạ Tiểu Nịnh, tối hôm qua đã cứu anh. Anh còn tưởng rằng cô ta là một người tốt, kết quả vừa rồi anh nghe bác quản gia nói, cô ta chính là ông nội phái tới câu dẫn ba ba. Nữ nhân xấu! Xem ta như thế nào thu thập cô!”