Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành Dịch giả: Sâu _____________ “Ở, ở dưới mái hiên!” Hạ Tiểu Nịnh ổn định hô hấp của mình một chút, “Bữa tối đã chuẩn bị xong. Thiếu gia mời anh qua đó dùng cơm!” Cái này, đến phiên Phong Thanh Ngạn ngoài ý muốn. Còn tưởng rằng cô lại muốn thoái thác tìm người hầu khác tới làm, không nghĩ tới cư nhiên ngoan ngoãn như vậy nói là đã làm xong. Con mắt màu đen có chút mà híp híp, “Cô không phải là kêu tôi đến dưới mái hiên uống gió Tây Bắc chứ?” “…… Tôi làm sao dám a!” Tuy rằng cô thật sự rất muốn làm như vậy! “Tin chắc là cô cũng không dám.” Phong Thanh Ngạn hừ lạnh, tháo bao tay trượt tuyết xuống đưa cho quản gia ở bên cạnh, đến toilet rửa sạch tay, đi về hướng mái hiên. Hạ Tiểu Nịnh lặng lẽ ở phía sau xoa xoa mồ hôi rịn trên trán. Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh ùa đến. Phong Thanh Ngạn chẳng biết lúc nào quay đầu lại, “Cô đi cùng tôi.” “A?” Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Tôi không đi…… không được sao?” Nói xong, cô cảm giác tầm mắt người kia dừng ở trên người mình trở nên càng trầm lạnh hơn…… “…… Tôi, tôi đi.” Cô căng da đầu theo qua, đứng ở phía sau anh, cách nửa mét là khoảng cách an toàn mà cô nghĩ. Phong Thanh Ngạn thu hồi ánh mắt, mở cánh cửa đi đến mái hiên nhà. Mặc dù là trời đông giá rét, nhưng dưới mái hiên ở đây có phòng ấm thủy tinh, chính là vì để tiện cho chủ nhà có thể ngồi ở bên trong ngắm cảnh ban đêm. Nhưng hôm nay thủy tinh trong phòng rõ ràng không có mở đèn, chỉ còn lại ánh nến lay động, thế giới được bao quanh bởi ánh bạc. Phong Thanh Ngạn sau khi đi vào mới phát hiện, thì ra Lâm Vân Vân cũng ngồi ở bên trong. Cô ngồi ở sau tấm lụa mỏng màu trắng, chung quanh tựa hồ có bông tuyết rơi rơi, đối với anh khẽ mỉm cười, “Thanh Ngạn ca ca……” Thực đẹp. Đẹp đến rung động lòng người. Nhưng, Phong Thanh Ngạn sắc mặt đột nhiên trầm trầm xuống. Còn tưởng rằng đầu bếp mình mời đến đổi tính, rốt cuộc chịu "hạ mình" mà tại nơi băng thiên tuyết địa này làm cho mình bữa tối ấm nóng. Kết quả lại là có một bữa tối đặc sắc ánh nến đang đợi mình! Phong Thanh Ngạn lạnh lùng mà giật giật cánh môi, kéo ghế ra, ngồi ở đối diện Lâm Vân Vân. Hạ Tiểu Nịnh thấy anh ngồi xuống, cho rằng mình đã công đức viên mãn, đang chuẩn bị xoay người chuồn đi. “Tiếp tục phục vụ.” Bốn chữ giống như Quỳ Hoa điểm huyệt tay hung mãnh đánh úp lại, đem cô ở ngay tại chỗ. “……” Nói đùa cái gì vậy, thế giới hai người bọn họ bồi dưỡng tình cảm, mình làm bóng đèn để cái gì a! “Cái kia, tôi sực nhớ, phòng bếp lửa còn chưa tắt……” “Ngồi xuống!” Dứt khoát lại hữu lực, chân thật lại đáng tin. “……” Hạ Tiểu Nịnh yên lặng ngồi xuống, đưa cho Lâm Vân Vân một cái ánh mắt ’ tôi cũng là bị ép ’. Lâm Vân Vân cũng dùng ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu, nhưng thời điểm tỏ tình có một người con gái khác ở đây, không khí này thật sự có chút quỷ dị…… Hạ Tiểu Nịnh nhìn xem cô, lặng lẽ mím môi khẩn, thở nhẹ, tận lực giảm xuống cảm giác sự hiện hữu của mình. Kỳ thật cũng không có gì để phục vụ. Đêm nay đồ ăn đều là Lâm Vân Vân làm, cô chẳng qua là đi truyền lời một chút mà thôi. Nhưng hiển nhiên Phong Thanh Ngạn cũng không nghĩ như vậy, con mắt màu đen vẫn luôn dừng ở trên mặt Hạ Tiểu Nịnh, tựa hồ đang đợi cô làm chút gì đó. Lâm Vân Vân tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tối dưới ánh như vậy, lại không thể có được sự chú ý của anh, có chút không vui. Cô đưa tay rót một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng mà đẩy đến trước mặt Phong Thanh Ngạn. Sau đó hít một hơi thật sâu lấy can đảm, thành kính mà mở miệng, “Thanh Ngạn ca ca, em thích…… thích anh đã lâu lắm rồi……” Thanh âm rất nhẹ rất mềm, so với bông tuyết mỏng đang rơi ngoài cửa sổ giờ phút này còn cẩn thận hơn. “Xin anh chấp nhận em, để em làm bạn gái của anh……” - ------------------