Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành Dịch giả: Sâu _____________ Hạ Tiểu Nịnh đưa lưng về phía cửa xe mặt hướng trường học, vẫn luôn chờ đợi chuyên chú, cho nên căn bản không có nhận thấy được phía sau có người đang nhìn chằm chằm mình. Cô nhanh chóng chà xát làm nóng những ngón tay đã lạnh ngắt của mình, lấy từ túi xách lớn của mình ra một cái bình giữ nhiệt. Sáng sớm cô liền chuẩn bị tốt súp rong biển bên trong. Cái nắp được mở ra, mùi thơm bốn phía. Hơi nóng từng đợt đợt một mờ mịt bốc lên, các bông tuyết chung quanh đều thức thời mà tản ra, không có lọt vào trong cốc của cô. Cô bưng lên cốc lên uống một hớp lớn. Sau đó bả vai nhô lên, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng là cười…… Bộ dạng thỏa mãn này, giống như là ăn được mật hoa. Sau đó lại cúi đầu, bắt đầu uống hớp thứ hai. Phong Thanh Ngạn: “……” Hoá ra cô sớm có chuẩn bị, tự cấp tự túc, căn bản không sợ thời tiết ác liệt này! “Thiếu gia, muốn tôi đi xuống mời Hạ tiểu thư đi lên không?” Tài xế thật cẩn thận hỏi. Hình ảnh trước mắt cùng tưởng tượng thật sự khác xa một trời một vực, Phong Thanh Ngạn sắc mặt trầm đến lợi hại, “Đi.” “Vâng.” Xe, lại không tiếng động mà từ phía sau lưng cô lái đi. Toàn bộ hành trình từ đầu đến cuối, Hạ Tiểu Nịnh cũng không biết Phong Thanh Ngạn đã từng tới đây, hơn nữa, còn ở gần cô như vậy…… …… Nửa giờ sau. Phong Thanh Ngạn ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất của nhà hàng kiểu Pháp, ưu nhã nhấp chút rượu vang đỏ, ăn gan ngỗng. Nhưng lại vẫn là không hiểu sao mà nhớ tới kia một cốc súp rong biển được cầm trên bàn tay nhỏ, súp rong biển nóng hổi hổi…… …… Vào đêm. Phong Mạn Mạn khó được khi thi xong lại còn có thể cao hứng như vậy, ăn xong bữa tối lại kéo Hạ Tiểu Nịnh cùng cô bé kể chuyện xưa. Lăn lộn tới hơn 10 giờ, tiểu nha đầu cuối cùng mới ngủ thiếp đi. Hạ Tiểu Nịnh xoa xoa theo men cổ, mới xuống lầu ý định trở về phòng, đã bị Lâm Vân Vân đang xem TV ở phòng khách xem gọi lại. “Lâm tiểu thư có việc sao?” “Tôi thấy Mạn Mạn đêm nay thực thích món cao lương bí đỏ chung mà cô làm cho nó tối nay, vừa rồi tôi ở trong phòng bếp nghiên cứu một chút, lại không thể nào làm ra được hương vị kia. Không bằng cô dạy cho tôi?” “Cái này đơn giản,” Hạ Tiểu Nịnh đi sang ngồi, “Cô nghe tôi nói……” Hạ gia tuy rằng có rất nhiều độc môn bí pháp, nhưng cũng tuyệt đối không phải là không truyền ra ngoài được. Hạ Chí Dũng là người ngay thẳng trượng nghĩa, Hạ Tiểu Nịnh tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt giữ khư khư công thức điều chế món ăn. Kết quả cô đều đã nói xong, Lâm Vân Vân vẫn là không hiểu ra làm sao, “Cô…… có thể nói lại lần nữa được không?” Hạ Tiểu Nịnh: “…… Có muốn tôi viết vào giấy cho cô không?” “Có! Cảm ơn cô!” “Không cần khách khí, Lâm tiểu thư.” Lâm Vân Vân ngó trái ngó phải, bỗng nhiên tháo xuống sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, không nói không rằng mà liền đeo lên trên cổ Hạ Tiểu Nịnh, “Đây là thù lao!” “……” Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt bối rối mà cưỡng ép nhìn bị viên kim cương màu hồng (ruby) lớn trước ngực mình, “Tôi không thể nhận, xin cô lấy lại đi!!” Một công thức nhỏ mà thôi, vị thiên kim tiểu thư hào môn này cũng quá khoa trương, lại đưa đồ vật quý trọng như vậy. “Đối với cô mà nói chỉ là một cái công thức, nhưng với đối với tôi mà nói, nói không chừng là chìa khóa mở cửa trái tim Thanh Ngạn ca ca đấy?” Lâm Vân Vân nghịch ngợm mà thè lưỡi, “Cảm ơn cô thuyết phục tôi ở lại đây! Sắp tới, cũng xin cô tiếp tục giúp tôi ah!” “……” Lời này cũng nói được, Hạ Tiểu Nịnh cũng không biết tiếp nên như thế nào. Cô ở cùng Lâm Vân Vân cũng không phải không có tâm tư riêng. Thôi, sáng mai lại tìm một cơ hội lén đem vòng cổ trả lại vào trong hộp trang sức vị đại tiểu thư này là được, dù sao trang sức cô ấy nhiều như vậy, thêm vào một cái cũng sẽ không phát hiện. Nếu hiện tại mình không nhận, nói không chừng sẽ làm Lâm Vân Vân thấp thỏm bất an, đến lúc đó lại nháo muốn rời đi, thì mất nhiều hơn được. Trong lòng hạ quyết tâm, Hạ Tiểu Nịnh mới gật đầu, “ Cái kia, Lâm tiểu thư cô cố lên!” “Cảm ơn!” Hai người còn đang nói chuyện, cửa bỗng nhiên liền mở ra. Một cơn gió lạnh tràn vào. Phong Thanh Ngạn thân hình thon dài đứng ở đó, áo khoác màu đen bị gió đêm thổi góc tay áo tung bay, lộ ra trong không khí ngón tay trắng trẻo thon dài, còn mang theo chút hàn khí. Liếc nhìn hai người phụ nữ trong phòng khách một cái, ánh mắt cuối cùng dừng ở trước ngực Hạ Tiểu Nịnh—— Viên kim cương màu hồng rất lớn kia.