Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành Dịch giả: Sâu _____________ “……” Có tiền có nhan sắc có thân hình liền cảm thấy toàn thế giới phụ nữ đều thích anh à? Rốt cuộc là ai cho anh sự tự tin thái quá vậy? Hạ Tiểu Nịnh cực độ không được tự nhiên mà giãy giụa cổ tay mình, biết mình nói không lại, cô dứt khoát giữ im lặng. Lại không biết giờ phút này bộ dạng chính mình cúi đầu, rơi vào trong mắt Phong Thanh Ngạn càng hiện rõ vẻ chột dạ. “Đi làm bữa tối cho tôi.” “Không.” Hạ Tiểu Nịnh nhìn chằm chằm cánh tay đang bị anh giữ lại, càng thêm cảm thấy nóng rực khó chịu. Cảm giác này thật sự quá mức quái dị, cô cắn răng một cái, dùng sức lực toàn thân ra ý định đẩy anh để thoát ra một phen. Nhưng tay còn không có nâng lên, cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm thanh lệ uyển chuyển —— “Thanh Ngạn ca ca, em đi làm cho anh đồ ăn ngon được không?” Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho sửng sốt. Hạ Tiểu Nịnh theo tiếng nhìn lại, thấy được đang đứng ở cửa lớn là một người phụ nữ trẻ tuổi. Một thân áo khoác ngoài màu hồng nhạt thanh mảnh, với nụ cười càng có vẻ nghịch ngợm động lòng người. Trang điểm tinh xảo lại không diêm dúa, không ngớt âm thanh, dễ nghe giống như chim hoàng oanh. Thật là báu vật a! Đặc biệt là thanh âm ca ca kia, kêu đến ngọt ngào! Phỏng chừng thật nhiều người đàn ông nghe xong đều phải hai chân nhũn ra, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy người phụ nữ này! Hạ Tiểu Nịnh gần như lập tức xác định được, người phụ nữ này với Phong Thanh Ngạn quan hệ khẳng định là không hề bình thường a! Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại chỉ có nhíu mày, căn bản không có buông tay cô ra. Lâm Vân Vân ánh mắt xẹt qua chỗ cổ tay bọn họ tiếp xúc, rõ ràng cảm thấy không vui, cũng không dám biểu lộ ra. Cô ta cười dịu dàng tiến vào, “Phong bá bá gọi em qua đây cùng đi trượt tuyết.” “OMG, hồ ly tinh còn không có đuổi đi, thêm một con nhện tinh lại tới nữa……” Phong Tu Viễn có chút đau đầu mà ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm. Ông nội có phải hay không thật sự đã già nên hồ đồ rồi, như thế nào phái tới thêm một người phụ nữ đến nữa, không dứt a...? Lâm Vân Vân ở phía sau mang theo một chuỗi bảo mẫu người hầu, đều là từ Lâm gia cô mang tới đây, trong tay còn xách theo vali. “Phong bá bá nói, nếu là anh không tiện mang em đi trượt tuyết, bá bá liền tự mình tới đây cùng các anh.” Phong gia lão gia tử từ trước đến nay đều nói được làm được. Phong Thanh Ngạn mi tâm hơi sát lại, không nghĩ làm muốn lấy con cái ra chống đối lão nhân gia, chỉ thản nhiên nói, “Lát nữa tôi để quản gia đi sắp xếp phòng cho cô.” “Cảm ơn.” Lâm Vân Vân ngọt ngào cười cười, tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Hạ Tiểu Nịnh bên người anh, “Xin chào, tôi là Lâm Vân Vân. Thanh Ngạn ca ca, vị này chính là?” Phong Thanh Ngạn lúc này mới buông cổ tay cô ra, đang chuẩn bị nói chuyện. Hạ Tiểu Nịnh đã nhanh hơn anh một bước, lên tiếng, “Lâm tiểu thư đúng không? Tôi gọi là Hạ Tiểu Nịnh! Cô ngàn vạn đừng hiểu lầm, tôi ở nơi này chỉ là đầu bếp! Tôi cùng Phong thiếu gia đây một chút quan hệ cũng đều không có! Liền quen biết hời hợt cũng đều không tính!” Nghe vậy, Lâm Vân Vân sững sờ. Cô ta vốn đã ở trong lòng suy nghĩ trăm ngàn loại khả năng, ăn giấm chua hết cả bình, ai ngờ người phụ nữ này thản nhiên lại trực tiếp nói cô chỉ là đầu bếp như vậy, thật là làm người khác bất ngờ. Đây là thủ đoạn quá cao minh, hay thật sự chỉ là đơn giản như vậy? Phong Thanh Ngạn trên mặt bao trùm một tầng hàn khí, thanh âm lạnh lùng trầm thêm vài phần, “Nếu biết cô là đầu bếp, vậy còn không mau đi làm bữa tối?” “Lâm tiểu thư vừa nói gì anh cũng nghe thấy nha? Cô ấy nói sẽ giúp anh làm. Tôi liền không xem náo nhiệt, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!” Nói xong, Hạ Tiểu Nịnh xoay người rời đi. Chính mình biết điều rời khỏi như vậy, đem việc cần làm chủ động dâng hiến cho bạn gái anh bày tỏ tình yêu, có lẽ xem như là vô cùng có nhãn lực ah?