Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành Dịch giả: Sâu _____________ Trong nháy mắt, Phong Thanh Ngạn đã xuất hiện ở trước mặt cô, “Chuyện gì xảy ra?” Thanh âm thực trầm, thực trầm. Trên người anh còn đang mặc bộ đồ thể thao màu xám đậm, nhưng khí thế so với khi mặc âu phục lại còn bức người hơn…… “Em ấy…… Tôi không biết em ấy ăn cái sandwich kia có đậu phộng.” “Nói như vậy, sandwich là cô cho nó ăn?” “Không phải vậy, tôi——” “Đủ rồi!” Phong Thanh Ngạn lãnh khốc mà cắt ngang cô, “Thu thập đồ đạc của cô, lập tức từ nơi này cút ra ngoài! Mặt khác nói với ba của cô, không cần tới đây làm nữa!” Đầu bếp có thể tìm lại, đồ ăn làm tốt làm ngon thì làm sao? Anh không cho phép hai bảo bối của mình có dù chỉ là chút xíu nguy hiểm! Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt, “Anh nghe tôi giải thích, tôi cũng không biết trong bánh có đậu phộng ——” “Câm miệng! Các người không nghe thấy lời tôi nói à?” Anh nặng nề quát lớn. Tức giận sắp ập xuống đầu cô…… Một bên mấy người hầu kịp phản ứng, chạy nhanh dựng Hạ Tiểu Nịnh, “Cô đi nhanh lên đi!” “……” Hạ Tiểu Nịnh không kháng cự lại được, bị bọn họ kéo về phía trước. Suốt đường xuống lầu, cô có bao nhiêu chật vật, nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội giải thích—— “Tôi không biết bên trong có đậu phộng! Thật sự không biết! Sandwich không phải tôi ——” Phanh! Cô, với cả túi cùng nhau bị ném ra ngoài cửa. Người hầu khép cửa sắt lại, “Đi mau! Chậm một chút nữa, khả năng cả mạng cũng giữ không được!” Ai mà không biết tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư là tâm can của thiếu gia? Ai dám động đến bọn họ một sợi lông tơ, thì liền đợi bị giết đi! “……” Hạ Tiểu Nịnh cầm lấy túi rồi đứng lên, “Cho dù mạng không giữ được, nhưng vậy so với thiếu gia nhà các người ngực lớn đại ngốc cũng mạnh hơn nhiều!!” Đám người hầu hít một hơi thật sâu. Cái này cái này này là…… Là đang mắng thiếu gia ngốc? Cô thật to gan! Nhưng chờ đã...cô làm sao biết……ngực thiếu gia lớn? Lượng tin tức này quả thực làm cho bọn họ tiêu hóa không tới.… Hạ Tiểu Nịnh hừ lạnh một tiếng, xoay người nhanh chóng rời khỏi trang viên. Nhưng trong đầu, vẫn là lúc kia Phong Tu Viễn sau khi dị ứng nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng thê thảm. Không biết tiểu gia hỏa hiện tại…… Có tốt hơn chút nào không? …… Trang viên trong phòng trẻ em. Bác sĩ Phong gia tiêm cho Phong Tu Viễn một mũi, tiểu gia hỏa đã bình yên vô sự, dựa vào đầu giường, cái miệng nhỏ uống cháo quản gia đút cho. Vừa rồi lúc Hạ Tiểu Nịnh bị đuổi đi, cậu nghe thấy được. Nhưng trong lòng, bỗng không có cảm giác thoải mái như đã tưởng tượng lúc trước. Bởi vì vừa rồi thời điểm cô ôm mình tìm người cầu cứu, vẻ mặt rất lo lắng …… không giống như đang giả vờ…… Bên kia, Phong Mạn Mạn từ trên giường nhỏ màu hồng nhạt của mình tỉnh lại, đối với việc vừa xảy ra không biết một chút gì. Cô bé bò dậy, liền nhìn thấy rất nhiều người đang đứng trong phòng. Có quản gia bá bá, người hầu, bác sĩ thúc thúc, còn có ba ba…… Bọn họ đều tới đây làm gì? Xem mình rời giường sao? Tiểu gia hỏa đôi mắt nhanh như chớp mà chuyển, nháy mắt thấy được anh trai mình đang nằm ở trên giường uống cháo. Mắt to sáng ngời, Phong Mạn mạn nhanh chóng xuống giường chạy qua tới, “Anh đang ăn cái gì vậy? Là Tiểu Nịnh làm bữa sáng cho anh sao? Thơm như vậy, em cũng muốn!” Phong Tu Viễn đem chén cháo đẩy cho cô bé, “Còn có rất nhiều, cho em ăn trước đó.” “Mới không cần ăn nước miếng anh, em đi tìm Tiểu Nịnh làm cho em!” Phong Mạn Mạn mang đôi dép dâu tây, cộp cộp cộp mà chạy xuống dưới lầu, “Tiểu Nịnh ——” Tiểu Nịnh…… Con gái như vậy mà xưng hô thân mật với người ngoài, đây là lần đầu tiên. Phong Thanh Ngạn nghe được sững sờ, mi tâm nhăn lại, “Đi đem tiểu tiểu thư ôm trở về.” “Vâng.” Quản gia lập tức nghe, vội vàng đuổi theo. Nhưng chẳng được bao lâu, dưới lầu bỗng nhiên liền truyền đến âm thanh oa oa mà khóc lớn, “Cháu không cần!! Cháu chỉ ăn đồ ăn Tiểu Nịnh làm, cháu không ăn đồ người khác làm!! Ô ô ô……”