Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 12 : Đồ chơi

“Cậu đang gãi ngứa cho tôi sao? Không dám dùng lực à?” Bộc Dương Môn giật mình sững sờ, mới kịp phản ứng, liên tục không ngừng ứng thanh, tốc độ nhanh hơn. Lý Bách Chu rống xong liền ngây người, cúi đầu nhìn tên nhóc không nói một lời, tay tăng thêm lực, không tự chủ được có điểm lo lắng. “Ai ~~” Y tìm chuyện để nói, “Nơi này cũng là nhà cậu sao?” Bộc Dương Môn gật đầu, khuấy khuấy mặt nước. Gợn sóng chuyển vòng vòng, hòa vào, tách ra từng đợt từng đợt. Lý Bách Chu như không có việc gì gật đầu đánh giá: “Nhà cậu thế nào như nhà ma vậy?” Bộc Dương Môn ngẩng đầu nhìn y một cái, lập tức lại cúi đầu, tiếp tục vẩy nước. Lý Bách Chu nhất thời cạn lời. Lý Bách Chu: “Ai, nếu nhiều thêm mấy cái đèn, có lẽ mới giống chỗ của người ở.” Bộc Dương Môn: “Đây là tầng hầm biệt thự.” Lý Bách Chu giật mình: “Tầng hầm không phải đều là bãi đỗ xe sao?” Bộc Dương Môn im lặng không nói gì ngẩng mắt nhìn y. Lý Bách Chu ngượng ngùng cười, ngó mặt đi chỗ khác. “Uy, tôi nói, tầng hầm nhà cậu cũng thật nhiều cửa a, cửa sổ lại không có lấy một cái, bố cục không quá hợp lý đi?” Nửa ngày. “Uy, không có cửa sổ, không khí rốt cuộc từ nơi nào vào?” “Nơi này thực ấm áp, nhiệt độ tự nhiên sao? Hay sưởi nhân tạo? Nhà cậu rất có tiền sao?” “Cậu —— con mẹ nó cậu phát thần kinh cái gì!” Lý Bách Chu bỗng dưng hú lên quái dị. Bộc Dương Môn ngước mắt lên, hàm răng nhỏ sắc nhọn buông lỏng, hồng quả đo đỏ run rẩy trong miệng, cứng rắn quay lại với ngực chủ nhân, trên dưới hồng quả là một vòng dấu răng nhợt nhạt chỉnh tề, đỉnh còn quấn một chút nước miếng trong suốt. Có thể nói là kiều diễm. Lý Bách Chu hé ra khuôn mặt tuấn tú đỏ ngầu, xấu hổ và giận dữ muốn chết. Thẹn quá hoá giận rít gào: “Bao tuổi rồi còn bú sữa mẹ, cậu cho tôi là bò sữa, a?” Bộc Dương Môn chìa đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi: “Ngọt ngào.” Lý Bách Chu nhất thời nghẹn lời. Trong lòng như có con thú hoang lồng lộn. Nhìn tên nhóc biểu cảm vô cùng say mê, Lý Bách Chu chỉ cảm thấy muốn ngất. Y nhất thời cảm giác mình là bị khinh nhục, muốn cắn lại; nhất thời lại cảm thấy nam tử hán đại trượng phu kỳ thật cũng không có gì đáng nói, nơi đó mặc dù nhỏ nhưng vẫn là một phần thân thể, với một người đàn ông mà nói, cắn nơi đó với cắn cánh tay thật ra cũng chẳng có gì khác nhau. Thật sự là khó xử, dở khóc dở cười. Không ngờ Bộc Dương Môn lại hỏi: “Có thể cho em sờ một chút không?” Khi hỏi cái này, nó thực sự rất nghiêm túc. Nghiêng đầu, diễn cảm nghiêm túc, ngón tay Lý Bách Chu run lên. Lý Bách Chu trên mặt u ám. “Cậu không có sao?” “Di?” Bộc Dương Môn mờ mịt, “Anh không muốn sao?” “Cậu nguyện ý sao?” Lý Bách Chu hỏi lại. Bộc Dương Môn cười hì hì gật đầu: “Anh cho em sờ một chút, em sẽ cho anh sờ của em, được không?” Ngữ khí giống như dụ cho kẹo đứa nhỏ, “cậu cho tớ cắn một miếng của cậu, tớ cho cậu nếm thử của tớ một chút” tự nhiên lại khờ dại. Lý Bách Chu: “…Chúng ta cùng làm đi.” Lẽ ra tắm bồn, hẳn là việc thả lỏng thể xác và tinh thần, giãn gân giãn cốt tuyệt vời. Cho dù không mỹ diệu, hẳn cũng không để người ta trái sờ phải nắm trung tâm lao lực quá độ, tinh bì lực tẫn. Lý Bách Chu khắc sâu cảm giác mình tứ cố vô thân trong nước bị Bộc Dương Môn coi như đồ chơi mà đùa nghịch, y cảm thấy bản thân như đồ chơi lọt vào tay tên nhóc xấu xa thật bi ai. Cuối cùng liền xối nước lạnh toàn thân rồi trở ra. Đến khi mặc lên cái quần tơ tằm sạch sẽ thì y đột nhiên sinh ra một loại lỗi giác của về với chủ, trinh tiết được bảo vệ. Nhưng mà không đợi y may mắn xong, Bộc Dương Môn lại nhấn cái nút trên xe lăn, “răng rắc” hai tiếng, đại cục đã định. Lý Bách Chu trợn mắt há mồm, bị giết không kịp trở tay. Y mới rồi còn lên kế hoạch cẩn thận không thể lại trúng mai phục, quay đầu lại lập tức biến mình thành thịt bò dâng lên đến cửa. Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Y tức giận dòng khí “hự hự” không thuận mắc trong họng, mạnh mẽ cắn chặt răng. Y nửa đắc ý nửa uy hiếp liếc xéo Bộc Dương Môn. Bộc Dương Môn tay cầm khăn tay, bất đắc dĩ lại sủng nịch cười: “Ai, Bách Chu, anh không muốn thì thôi vậy! Dù sao bây giờ là buổi chiều, mụ mụ đại khái cũng ra ngoài rồi. Nếu không anh ở tạm đây, em đi lấy gì đó tới cho anh ăn? Hoặc là anh để em nhét khăn, rồi đưa anh về phòng nghỉ ngơi, sau đó em sẽ đi lấy chút đồ ăn tới cho anh?” Lý Bách Chu: “…” Tuy rằng y rất muốn có khí khái tuyệt thực trút căm phẫn, nhưng mà bụng y lại làm như có lỗ tai bắt được tin tức về đồ ăn, lại bắt đầu vứt bỏ ý nguyện chủ nhân, “ừng ực ừng ực” yếu nhược trước kẻ thù.