Tiết Sơn dần bị nghiện thuốc lá chính vào thời điểm này. Con đường phía trước là một mảng mịt mù, đối mặt với sự tin tưởng của chiến hữu, anh không biết nên xử lý thế nào nên đành tìm đến thuốc. Báo cảnh sát ư? Cứ cho là Trịnh Hoành cùng đám người giấu ma túy trong các bức phù điêu sẽ bị đưa ra xét xử, chỉ e là bản thân anh cũng không tránh khỏi tội lỗi. Toàn bộ số hàng hóa kia đều do anh giám sát, ghi chép đưa vào kho, sau đó bán ra. Cảnh sát sẽ tin anh hoàn toàn không nắm rõ tình hình sao? Hơn nữa, ma túy là do Trịnh Hoành đưa từ đâu tới? Ai là người cung cấp nguồn cho hắn? Mắt xích của hắn gồm những kẻ nào? Dây chuyền sản xuất của hắn từ Myanmar đến Vân Nam, đường dây này liên quan tới bao nhiêu người? Vả lại, từng là chiến hữu huynh đệ kề vai sát cách tin tưởng nhau, sao lại trở thành một kẻ buôn bán ma túy? Nỗi trăn trở càng nhiều, khó tránh khỏi tâm trạng cũng ngày càng trở nên phức tạp. Cân nhắc thật lâu, cuối cùng, anh vẫn gọi đi một cú điện thoại. Cảnh sát căn cứ theo manh mối Tiết Sơn cung cấp, tra ra hai xưởng gia công nhưng không hành động ngay. Việc buôn bán ma túy cần phải có đủ tang chứng nhân chứng, đến lúc hai bên giao dịch, nhìn thấy hàng, lập tức tiến hành vây bắt. Nhưng sau khi điều tra, phía cảnh sát tìm hiểu ngọn nguồn xong đã bất ngờ phát hiện một ổ chuyên cung cấp hàng cho Trịnh Hoành... Ổ ma tuý lớn hoạt động hàng năm bên biên giới, vô số lần thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát. Cho nên Tiết Sơn không thể ngờ, từ cuộc điện thoại ấy, thân phận của anh từ nay về sau biến thành cảnh sát đặc biệt, có biệt danh "con nhện". Cũng từ đó, viên cảnh sát thường xuyên giữ liên lạc với anh, chính là Cát Gia. Dựa theo ý của Cát Gia, Tiết Sơn giả bộ trong lúc vô tình đã phát hiện ra bí mật được giấu trong các bức phù điêu nhưng không tiết lộ, mà bí mật tìm Trịnh Hoành. Sau cuộc nói chuyện rõ ràng, anh thổ lộ rằng, sẽ không phản bội chí hướng của mình. Trịnh Hoành thật sự rất bất ngờ nhưng hắn dường như đã sớm đoán ra ngày này. Hắn khẽ mỉm cười, vỗ vai Tiết Sơn, ý vị thâm trường: "A Sơn, tôi biết cậu đang cho là tôi cố ý dụ dỗ cậu. Nhưng tôi không thể không nói, ngay từ ngày đầu đến tìm cậu, tìm em trai cậu, tôi thực sự muốn giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn, mặc kệ cậu tin hay không tin". Thấy Tiết Sơn không biểu lộ gì, Trịnh Hoành nói thêm: "Cậu nghĩ cho kỹ, đi theo tôi, tương lai chúng ta sẽ chung một thuyền, đạo lý được ăn cả ngã về không chắc cậu hiểu rõ". Im lặng một lát, Tiết Sơn trả lời: "Đôi khi tôi tự hỏi con người sống trên đời này là để mưu cầu cái gì? Hoàn cảnh nhà tôi anh Trịnh đã rõ, mọi thứ đều dựa vào tôi, tôi sống mệt mỏi khổ sở như thế nào, chắc anh Trịnh cũng nhìn ra được. Giờ thì tôi đã hiểu, ngày trước làm việc chăm chỉ cũng chỉ kiếm được chút tiền, ôm ấp cái gọi là công lý và đạo đức, cuối cùng nhận được những gì?". Tiết Sơn nhìn hắn, ánh mắt kiên định: "Anh Trịnh, không ai muốn gây khó dễ với đồng tiền. Tôi cũng vậy thôi". Trịnh Hoành mỉm cười: "A Sơn, có lời này của cậu, tôi rất yên tâm. Anh đây cam đoan, tương lai chỉ cần tôi có chén nước, thì cậu sẽ có một ngụm trà". *** Sau khi khỏe lại, Tiết Hải gọi điện cho Tiết Sơn mấy lần, thông báo mình đã hồi phục hoàn toàn, có thể quay lại làm việc. Nhưng lần nào Tiết Sơn cũng từ chối, nói công việc ở đây rất vất vả, không thích hợp với cậu ấy. Rồi bảo cậu ấy cứ ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc bố mẹ, không cần lo vấn đề kinh tế, tự anh có thể giải quyết được. Bố mẹ cũng khuyên Tiết Hải: "A Hải, chân con không lành lặn, nên đừng ra ngoài nữa. Nếu không, ra ngoài lại bị mọi người nói xấu. Anh trai con nói sẽ chịu trách nhiệm, nó sẽ không để mặc chúng ta đâu". Tiết Hải miễn cưỡng nghe lời khuyên răn nhưng trong lòng lại có ý định khác. *** Theo manh mối của Tiết Sơn, bên phía Cát Gia trong ngoài phối hợp đã khám phá ra không ít bức phù điêu chứa ma túy nhưng đám Trịnh Hoành đều trốn thoát một cách rất tài tình, khiến hắn nghĩ ngay đến tình huống đường dây của mình đã bị lộ. Sau mấy lần thất bại, Trịnh Hoành bắt đầu nghi ngờ, nhưng không tìm được bằng chứng chứng minh Tiết Sơn là nội ứng. Hắn án binh bất động, âm thầm quan sát. Gần đây, Tiết Hải đột nhiên gọi điện xin việc, đã thế không để cho Tiết Sơn biết. Nhưng Tiết Hải chưa kịp đi thì ông Tiết do sức khỏe ngày càng yếu nên đã qua đời. Bi thương chồng chất, mọi người liên tục gọi điện giục Tiết Sơn trở về nhưng không được. Thời gian ấy, Tiết Sơn theo Trịnh Hoành chọn mua một "lô gỗ" ở Miến Điện, mất tín hiệu liên lạc hơn nửa tháng trong rừng. Sau khi trở về, Tiết Sơn báo cáo tình hình bên này với Cát Gia trước, cuối cùng mới biết tin bố mình đã qua đời. Khi anh vội vã trở về thì người đã mất, trà đã lạnh, chỉ có thể khóc trước ngôi mộ mới. Ông cụ mất, con trai không đến tống chung (chăm sóc người thân trước khi lâm chung), chuyện như vậy nhanh chóng lan truyền khắp thôn, hơn nữa còn phát sinh nhiều phiên bản, cũng vì thế mà Tiết Sơn bị nguyền rủa là "đứa con bất hiếu". Sau buồn bã và tiếc nuối, Tiết Sơn một lần nữa rời nhà, tiếp tục hoàn thành xứ mệnh. Xưởng bên Hữu An dần dần ngừng sản xuất, không vận hành nữa, như thể tránh đầu sóng ngọn gió. Trịnh Hoành dẫn theo một số tâm phúc rời đại bản doanh về Vân Nam Thụy Lệ. Nhưng nguồn ma túy chảy vào tay Trịnh Hoành số lượng không ít. Tại Thụy Lệ, lần đầu tiên Tiết Sơn gặp Dương Lạc Bình. Ở đây, hắn chịu trách nhiệm quản lý các nhà máy chế biến cao su bên Thụy Lệ. Theo như lời Trịnh Hoành, hắn xuống nước rất sớm (ý làm chuyện xấu), là người giàu kinh nghiệm và là người được nhà cung cấp giới thiệu. Dương Lạc Bình lớn hơn Tiết Sơn hai tuổi, vóc dáng cao gầy, diện mạo luôn vui vẻ, bình thường ăn mặc rất thoải mái tùy tiện, thường xuyên ra vào các quán bar trà lâu có tiếng. Tiết Sơn quản lý xưởng gia công nhỏ nên không cùng mảng với hắn, hai người gặp mặt cũng không nhiều. Chỉ khi được Trịnh Hoành triệu tập hay lúc chia tiền mới gặp nhau. Dương Lạc Bình thay bạn gái như thay áo, Tiết Sơn mỗi lần gặp hắn đều thấy bạn gái không phải là một người. Nhìn Tiết Sơn cô quạnh, hắn nhiệt tình giới thiệu, Tiết Sơn khéo léo từ chối. Tha hương nơi đất khách quê người, anh không tránh khỏi nhớ tới Tôn Kiểu ở quê nhà. Sau một lần liên lạc với Cát Gia, Tiết Sơn nhịn không được hỏi tình hình của Tôn Kiểu. Thật trùng hợp, Cát Gia có quen với bố của Tôn Kiểu, thông qua những lần nói chuyện phiếm, Cát Gia sớm biết chuyện con gái nhà họ Tôn yêu một chàng trai nghèo. Lúc điều tra cụ thể về Tiết Sơn, ông mới phát hiện ra điểm trùng hợp này. Sau khi Tiết Sơn hỏi, ông dành thời gian tìm bạn cũ bóng gió về tình hình của Tôn Kiểu, biết cô ấy hiện được người nhà giới thiệu cho một thầy giáo dạy cấp 3, tâm trạng ông khá lúng túng. Nhưng Cát Gia chưa kịp nói cho Tiết Sơn biết thì trong nhà anh đã có chuyện lớn xảy ra. Rời nhà đi, thi thoảng Tiết Sơn hay gọi điện về hỏi thăm. Nhưng đợt này gọi về, anh chỉ gặp mỗi mình bà Tiết. Từ lời lẽ ấp úng của mẹ, Tiết Sơn mới biết, Tiết Hải đã dẫn Lý Phương bỏ đi, bắt xe lửa đến Côn Minh. Tiết Sơn không thể chờ đợi, lập tức từ Thụy Lệ chạy tới Côn Minh, định ngăn cản Tiết Hải, động viên cậu ấy quay về. Nhưng anh không ngăn được Tiết Hải và Lý Phương vì bọn Trịnh Hoành đã nhanh hơn anh một bước. Nhìn dòng người chen lấn trước mắt, Tiết Sơn đột nhiên bối rối, vô thức suy đoán có phải thân phận của mình đã bị bại lộ? Trịnh Hoành nghi ngờ nên mới chọn cách dùng Tiết Hải để khống chế anh? Một tuần sau, rốt cuộc Tiết Sơn gặp được Tiết Hải. Trịnh Hoành sắp xếp Tiết Hải làm việc ở chỗ Dương Lạc Bình, trông coi nhà kho. Còn Lý Phương phụ việc lặt vặt ở đó. Tiết Sơn kiên quyết, bắt Tiết Hải lập tức trở về, không được ở lại nhưng Tiết Hải đâu chịu? Trong lòng Tiết Hải thật ra luôn kính trọng anh trai, cậu ấy không bao giờ quên sự chăm sóc bảo vệ của anh trai đối với mình. Nhưng thâm tâm lại có chút khó chịu, nghĩ rất vất vả mới có cơ hội ra ngoài làm việc, cả thôn biết đứa con trai què quặt nhà họ Tiết muốn bôn ba bên ngoài, sao dễ dàng trở về rồi bị người ta chế giễu đâm thọc? Tuy Tiết Sơn ngoài miệng nói không muốn Tiết Hải ở lại đây nhưng Tiết Hải dám khẳng định, một khi gặp chuyện, Tiết Sơn sẽ là người đứng ra giúp đỡ mình đầu tiên. Vì chuyện này mà hai anh em mất vui. Trịnh Hoành biết, đến tìm Tiết Sơn, hỏi lý do vì sao không đồng ý cho Tiết Hải ở lại? Tiết Sơn lấy lý do trong nhà còn mẹ già cần chăm sóc để trả lời cho xong. Cát Gia biết chuyện, để tránh thái độ Tiết Sơn quá quyết liệt khiến Trịnh Hoành sinh nghi, đã trấn an anh không nên lo lắng, cứ để Tiết Hải ở đây một thời gian rồi bàn bạc kỹ hơn. Dù sao Trịnh Hoành cũng không thể giao manh mối làm ăn quan trọng cho một người khuyết tật và hoàn toàn không hiểu biết gì. Nhưng không ai ngờ, lần dừng lại này, Tiết Hải không những không đi, còn linh hồn thì đã sớm về chốn tha hương. *** Vừa tới Thụy Lệ không lâu, Lý Phương mang thai nhưng tình hình đứa bé không được tốt lắm, có dấu hiệu sinh non, liên tục phải nằm trong bệnh viện giữ thai. Tiết Hải rất kích động, đồng thời lo lắng và sợ hãi. Cậu ấy lo lắng đứa bé trong bụng Lý Phương sinh ra sẽ giống như mình, tàn tật bẩm sinh. Mặc dù trong lúc nằm viện kiểm tra siêu âm, bác sĩ đã nói tứ chi của đứa bé hoàn chỉnh không có vấn đề gì, cậu ấy vẫn không dám xem thường. Bà Tiết sau khi biết tin Lý Phương mang thai vui mừng khôn xiết, sợ con dâu tha hương không được chăm sóc tốt, cho tới bây giờ chưa từng xa nhà, giấu Tiết Sơn liên lạc với Tiết Hải, nói mình muốn qua chăm sóc Lý Phương. Tiết Hải không nghĩ ngợi nhiều. Một phần do Lý Phương bị nghén mạnh, không quen đồ ăn bên ngoài, người gầy tọp đi, nhìn rất đau lòng. Thứ hai, Lý Phương nằm viện trong một thời gian dài, chi tiêu khá nhiều, tuy viện phí chủ yếu do Tiết Sơn lo nhưng nếu Tiết Hải thôi làm để chăm sóc vợ, áp lực kinh tế sẽ càng lớn. Cho nên, thấy bà Tiết nhắc tới, Tiết Hải liền đồng ý ngay. Thu dọn xong xuôi, bà con hàng xóm hỏi bà Tiết đi đâu, bà thoáng do dự, sợ tương lai Lý Phương sinh con, dáng dấp giống Tiết Hải, bị người ta rảnh rỗi đàm tiếu nên đành nói tránh, bảo con dâu sinh bệnh, bà phải tới để chăm sóc. Đợi đến lúc đứa bé trong bụng Lý Phương hoàn toàn ổn định, đã hơn năm tháng qua. Tiết Sơn muốn Tiết Hải trông coi nhà xưởng ở chỗ mình nhưng Trịnh Hoành không đồng ý, vẫn để Tiết Hải theo chân Dương Lạc Bình. Tiết Hải biến thành tay chân thân tín của Dương Lạc Bình như thế nào, Tiết Sơn không được biết. Một năm sau, Tiết Hải dần tiếp xúc với các cuộc giao dịch ma túy, con người cũng từ đó mà thay đổi. *** Trời hết mưa, làng thôn vào ban đêm, yên tĩnh lạ thường. Không phải dòng ký ức nào cũng có thể đem ra kể hết với mọi người, Tiết Sơn đã lựa chọn kể cho Trần Dật nghe. Cho dù chỉ là những mẩu ký ức vụn vặt nhưng vẫn khiến cô đau đớn vô cùng. Giọng anh nhàn nhạt quanh quẩn bên tai Trần Dật, từng câu nhẹ bẫng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Trần Dật lặng lẽ ôm anh, dựa vào ngực anh, lắng nghe trái tim anh chầm chậm đập mạnh. Nhân sinh giống như một chiếc thuyền trên biển, luôn xa bờ rồi lại cập bến. Dù có tính được thủy triều lên xuống, quan sát được hướng gió thì vẫn là một chuyến đi cực kỳ khó khăn. Năm ấy, Tiết Sơn hai mươi tư tuổi, lúc lựa chọn báo cảnh sát, anh không nghĩ, từ nay về sau, cuộc đời anh sẽ như cánh buồm, chỉ có thể lao nhanh về một hướng cho đến khi đụng phải đầu rơi máu chảy. *** Trịnh Hoành tiếp tục thiết lập đại bản doanh tại Thụy Lệ, không ngừng mua thuốc phiện từ biên giới, sử dụng phương pháp cũ giấu trong các bức phù điêu hoặc cao su, tuồn sang khu Tứ Xuyên và Quảng Đông. Nhưng hai năm ấy bị cảnh sát vây quét ráo riết, vô số lần ma túy do tay sai của hắn vận chuyển bị cảnh sát thu trắng, cộng thêm việc đắc tội với một trùm ma túy bản địa khá nổi tiếng, hơn nữa còn nắm trong tay lực lượng vũ trang, bất đắc dĩ, hắn phải mang theo anh em đến nương nhờ "ông chủ lớn" ở Myanmar, cũng chính là trùm ma túy sống ở biên giới mà trước đây Cát Gia đã nhắc với Tiết Sơn. Sự việc tới đột xuất, Tiết Sơn không kịp tìm cơ hội liên lạc với Cát Gia thu xếp người bên Thụy Lệ. Mẹ già và vợ chồng Tiết Hải đã bị Dương Lạc Bình đưa vào lãnh thổ Myanmar. Sau khi để lại tin nhắn cho Cát Gia, Tiết Sơn theo Trịnh Hoành vượt biên. Dưới tay ông chủ lớn này còn được đội quân vũ trang người gốc Myanmar chống lưng, chiếm giữ mấy ngọn núi. Đến mùa vụ, hắn sẽ triệu tập tay sai của mình đến ruộng hoa anh túc để thu hoạch, chiết dịch, cắt thành thuốc phiện sống, gia công thành Morphine, cuối cùng chế thành heroin, sau đó xuất bán. Trịnh Hoành tới đây chỉ có một mục đích, hắn muốn đợi thời trở lại. Cho nên hắn dốc toàn sức bày tỏ lòng trung thành với ông chủ lớn, coi mình như tay sai, hoàn toàn đánh mất khí thế lúc ban đầu. Hắn muốn tìm cách bao trọn ruộng hoa anh túc trên ngọn núi này, tìm người trồng, thu hoạch, chiết thành thuốc phiện sống, giao thuốc phiện sống cho ông chủ lớn, chỗ hắn sẽ xử lí từng bước, tinh luyện thành heroin. Còn Tiết Sơn và Dương Lạc Bình, vẫn giúp hắn xử lý ruộng thuốc phiện. Trong một thời gian dài, cảnh sát Trung Quốc kết hợp cùng cảnh sát biên phòng điều tra nghiêm ngặt, ngăn ngừa tổn thất, giảm bớt lượng giao dịch thuốc phiện qua biên giới. Bởi vì nơi đây đều là núi cao rừng sâu, giao thông và thông tin liên lạc vô cùng bất tiện, hơn nữa Tiết Sơn luôn bị theo dõi, muốn liên hệ với Cát Gia, khó như trên trời. Tròn một năm, anh như bị cô lập khỏi thế giới. Mỗi ngày tỉnh giấc, nhìn ruộng anh túc trải khắp núi đồi, nhìn già trẻ lớn bé, trai gái thu hoạch, chiết thuốc, Tiết Sơn dần dần phát hiện, bản thân mình cũng như một cái xác không hồn, đếm thời gian mà sống. Chưa đày ba năm, từ quê nhà đến Vân Nam, từ Vân Nam đến Myanmar. Mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua, lại giống như đã trải qua nhiều năm. Thế giới quen thuộc ngày trước, liệu anh có quên? Anh còn cơ hội để thoát ra không? Còn có thể đưa người thân trở về quê hương hay không? *** Trong bóng tối, anh nghe Trần Dật khẽ hỏi mình: "Tiết Sơn, anh có hối hận không?". Im lặng thật lâu, anh thấp giọng nói: "Anh không biết". Sao không hối hận chứ? Anh thật sự không cách nào trả lời vấn đề này. Anh chỉ biết, nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ quyết định làm như vậy. Anh chỉ tiếc, cuối cùng đã không thể bảo vệ tốt cho những người thân của mình.