Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 40 : Quyết chiến! Toàn lực vây đánh Phi Cương! (thượng)
Thanh Phong vừa đáp xuống đất đã bị Sở Diệm trở tay kéo qua một bên, tuy động tác của Sở Diệm rất nhanh nhưng Thanh Phong vẫn cảm thấy nó va phải ai đó.
“Xin lỗi.” Nó buột miệng thốt lên.
“Chuyện đáng phải xin lỗi chỉ một thôi sao?” Đối phương lạnh lùng hỏi.
Sở Diệm cảm giác được rõ cả người Thanh Phong bỗng chốc cứng đờ, hắn vuốt cổ nó thì thấy da thịt nơi tiếp xúc với tay hắn lạnh toát như băng.
“Phi Cương.” Thanh Phong gọi nghe nhỏ xíu như đang rên rỉ, thế nhưng thân thể lại không chút do dự chắn ngay trước mặt Sở Diệm, giấu hắn ra sau lưng mình.
Chung quanh sáng lên.
Sở Diệm nheo mắt lại, nhanh chóng thích ứng với ánh sáng đột ngột. Đứng đối diện với Thanh Phong là một người đàn ông vô cùng nổi bật, xuất chúng, kim quan như tháp, áo thuần trắng một màu như núi, gã ngạo nghễ đứng trên vạn vật, cao quý đến mức khó lòng với tới.
Trong lúc hắn đang đánh giá Phi Cương, Phi Cương cũng đang đánh giá hắn.
“Sống lại một kiếp khác cũng vẫn chẳng tiến bộ bao nhiêu.” Phi Cương nói với giọng khinh thường.
Sở Diệm nói: “Ít nhất có sáng tạo đổi mới đôi chút, còn hơn cái thứ cả đời ăn bám ông chủ.”
Phi Cương ngẩn ra, lại nhìn hắn thêm lần nữa và bình luận: “To gan hơn đấy.”
Sở Diệm hỏi Thanh Phong: “Trước đây hắn với ta thân lắm sao?”
Thanh Phong lắc đầu đáp: “Không thân.”
Sở Diệm nói với giọng giễu cợt: “Ồ, đóng kịch cứ như thật ấy…”
“Xì xì xì…”
Bất chợt bên tai vang lên thứ tạp âm gì đó như muốn nhắc nhở sự tồn tại của những thứ bị lãng quên.
Thanh Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Nhị Mao bị hoa hút máu trói chặt, không thể động đậy. Từng chứng kiến bộ mặt đáng sợ của hoa hút máu khi chúng nó hút máu người, Thanh Phong không thể nào đối xử với chúng như những người bạn đáng yêu thuở nào.
“Cẩn thận nhé, nó là hoa hút máu, sẽ hút máu đấy.” Nó nhỏ giọng dặn dò Sở Diệm.
Sở Diệm hỏi; “Bản thể của Hoa Thần?”
Hơi lạnh trên mặt Phi Cương mỗi lúc một đậm, ống tay áo màu trắng bằng tơ mềm mại như làn nước đột nhiên phất lên, tấn công Sở Diệm và Thanh Phong từ hai bên trái phải.
Thanh Phong chỉ kịp thấy trước mắt trắng xóa, sau đó cổ tay đã bị Sở Diệm kéo mạnh một cái.
Tiếng thứ gì đó bị xé rách vang lên.
Dao găm trong tay Sở Diệm múa may trên không, tay áo màu trắng rơi lả tả như những sợi bông, mặt đất trắng xóa một màu, nhưng những mảnh vụn chưa kịp chồng chất lên nhau đã biến thành nước trong, tụ lại thành dòng chảy về dưới chân Phi Cương, men theo vạt áo mà từng chút từng chút len lỏi lên trên, hợp thành ống tay áo mới – Quá trình sinh sôi không hề ngơi nghỉ!
Thanh Phong nhìn Sở Diệm rồi lại nhìn Phi Cương, quyết định chia đôi trái tim, há mồm phun ra một quả cầu lửa. Cầu lửa lao đi như tên bắn, mạnh mẽ xuyên qua ống tay áo màu trắng.
“Đi!” Phi Cương vẫn đứng thẳng tắp ở đó.
Đoàng! Một viên đạn bắn trúng huyệt thái dương của Phi Cương.
“Trúng rồi!” Lục Cương vẫn núp trong bóng tối, lúc này mới nhảy cẫng lên hò hét.
Sở Hiểu Hải nghiêm mặt, dễ dàng bị giết thì sẽ không phải cương thi bay.
Quả nhiên, đầu của Phi Cương chỉ hơi rung nhẹ, đôi mắt sắc bén của gã lướt về phía họ.
Giây phút Nhị Mao bị hoa hút máu khống chế, Sở Hiểu Hải đi theo sau gã chợt thấy bất ổn, vì vậy hắn lặng lẽ kéo Lục Cương tránh đi, Phi Cương không muốn đánh rắn động cỏ nên không đuổi theo tới cùng, nhờ thế bọn chúng mới thoát được một kiếp nạn.
“Ưm! Ưm!” Nhị Mao kích động giãy dụa.
Một cành hoa hút máu đâm xuyên qua ngực gã, từ từ nở ra một đóa hoa nhỏ, hoa có màu hồng nhạt, dù có ánh sáng chiếu lên cũng vẫn bợt bạt như màu mặt của người thiếu máu.
“GỪ!” Thanh Phong hóa thành rồng phóng lên cao, lượn trên không trung một vòng rồi nhân lúc Phi Cương đối phó Sở Diệm, Sở Hiểu Hải và Lục Cương, nó bất thình lình bổ nhào xuống, dùng vuốt rồng vồ lấy kim quan.
Phi Cương hừ lạnh phất tay.
Thanh Phong bị quạt bay, tình cờ đáp xuống bên cạnh Nhị Mao.
Nhị Mao hai chân đạp lung tung cứ như hóa điên.
Thanh Phong nhả một quả cầu lửa về phía gã, hoa hút máu sợ lửa, cầu lửa còn chưa đến gần chúng nó đã tản đi hết.
Vừa được tự do, Nhị Mao hệt như bị nhốt mười năm mới ra tù, gã quay sang phía lưng Phi Cương rống lên một trận vang trời, sau đó lông lá trên người sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, lần đầu tiên Thanh Phong được biết, hóa ra lông của cương thi lông lại có thể mọc dài tới mức đó.
Nhị Mao liều mạng chạy như điên về phía Phi Cương, lông bay phấp phới trong gió hệt như tảo biển.
Cây súng vừa chộp được từ tay Sở Hiểu Hải còn chưa có dịp nhìn kỹ, Phi Cương đã bị Nhị Mao tông qua một bên. Gã trượt đi một quãng mới đứng vững lại được, trong lòng cả kinh, Nhị Mao trước đây tuy có chút sức trâu nhưng chưa bao giờ mạnh tới thế này.
Hai mắt Nhị Mao đỏ lên, miệng há to để lộ hàm răng bén nhọn, trông hệt như một con dã thú.
Sở Hiểu Hải đột nhiên lên tiếng: “Đây mới là dáng vẻ của cương thi lông!” IQ cao, EQ thấp không hợp với lũ cương thi cho lắm.
Lục Cương vươn tay vỗ vào lưng Nhị Mao: “Tông chết hắn đi!” Lời còn chưa dứt, gã đã bị Nhị Mao tông bay.
Lục Cương bị tông nằm té dưới đất: “…”
Thanh Phong, Sở Diệm, Sở Hiểu Hải đứng xem: “…”
Phi Cương bình tĩnh nói: “Tự làm tự chịu.”
Nhị Mao mặc kệ tất cả, tiếp tục liều mạng xông về phía Phi Cương.
Phi Cương nhướng mày, nước trong tiên thủy linh tuyền đột nhiên dâng lên tạo thành tấm màn khổng lồ trong suốt bao lấy tất cả mọi người, sau đó đổ ập xuống!
Thanh Phong cong đuôi cuốn lấy Sở Diệm đưa vào gần mình rồi dùng cả người bảo bọc cho hắn.
Nước ào ào đổ xuống như thác.
Thanh Phong đuối sức nằm đè lên người Sở Diệm, đầu cứ ong ong, bị Sở Diệm vỗ mấy cái mới tỉnh lại. Nó quay đầu qua xem thì nhìn thấy Phi Cương đang chiến đấu với Bạch Cương. Bạch Cương có quái lông cầu giúp đỡ, lũ quái lông cầu lúc nha lúc nhúc trông chẳng khác nào những con bọ chét nhỏ nhảy nhót tán loạn.
Quần áo trên người Phi Cương dần dần phồng lên như lớp váng sữa, chắn hết tất cả lũ quái lông cầu bên ngoài.
Thấy Bạch Cương đang cố hết sức chống đỡ, Thanh Phong liền vội vàng chạy qua giúp sức. Ngoài nó ra, Nhị Mao và Lục Cương cũng đã đứng dậy, chỉ có Sở Hiểu Hải vẫn nằm dài trên đất, không hề nhúc nhích.
Sở Diệm đi tới đá vào người hắn vài cái.
Sở Hiểu Hải chầm chậm nghiêng đầu qua, máu rỉ qua khóe miệng hắn chảy dài xuống đất, mặt hắn xám như tro tàn.
Sở Diệm nghĩ: Thứ “tử khí” trong thuật xem tướng có lẽ là chỉ màu này.
Mí mắt Sở Hiểu Hải giật khẽ, miệng há ra như muốn nói gì đó.
Sở Diệm ngồi xổm xuống, hờ hững nói: “Khỏi phải xin lỗi.”
Sở Hiểu Hải nhìn hắn, chỉ mỗi động tác đơn giản như hô hấp đã lấy đi của hắn không biết bao nhiêu sức lực. Hình ảnh và âm thanh dần mơ hồ, ý thức dần biến mất, đau đớn bị thay dần bằng chết lặng, suy nghĩ trở nên khó khăn, hắn cố gắng mở mắt, nhưng cả việc này cũng dần biến thành bản năng giống như hô hấp.
Hắn nỗ lực nhớ lại từng việc, từng việc xảy ra giữa hắn và người đàn ông trước mắt hắn, nhưng rồi lại phát hiện chính hắn đang từ từ ra đi…
Sở Diệm lặng lẽ nhìn hô hấp của Sở Hiểu Hải yếu dần đi, sau đó ngừng hẳn. Cuối cùng, Sở Diệm nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt đang mở trừng trừng của Sở Hiểu Hải rồi vuốt xuống cho hắn.
Ân oán tất thảy rốt cục chẳng thể nào vượt qua giới hạn của tử vong.
Thật ra hắn đồng cảm với Sở Hiểu Hải, trừ bỏ những thủ đoạn tàn nhẫn, Sở Hiểu Hải chẳng qua chỉ là con người đáng thương khát khao được kẻ khác công nhận, mà đáng thương hơn cả, đối tượng hắn cố gắng giành được tán thưởng lại là Sở Thiên Âm – Một người ngoài chính bản thân thì không hề để ý đến bất cứ một ai.
“Cẩn thận!” Nhị Mao và Bạch Cương cùng rống lên.
Sở Diệm quay đầu lại, nhìn thấy Lục Cương đang bị đá bay ngang đi và nặng nề té xuống đất. Hoa hút máu đợi sẵn bên cạnh chớp lấy thời cơ lập tức tràn lên quấn chặt Lục Cương, trói gô hắn lại như những sợi dây da.
Sở Diệm xông lên, dao găm nhanh chóng cắt đứt những cành hoa trong tầm tay của mình.
Những nơi bị cắt của hoa hút máu mọc lên những đóa hoa nhỏ, chúng không hề bỏ cuộc, tiếp tục trườn lên cuốn người.
Nhựa hoa bắn tung tóe, Sở Diệm nhớ tới lời dặn của Thanh Phong, lập tức nhảy tránh. Lục Cương vừa giãy được tay ra, bất ngờ bị nhựa hoa bắn trúng, cái mặt xanh lè của gã co rúm, miệng phụt ra nước xanh đen.
Sở Diệm cau mày, cương thi ói nước chắc cũng giống con người ói máu, tình huống của Lục Cương xem ra rất không khả quan.
Lục Cương nằm co quắp dưới đất, dáng vẻ như sắp không xong tới nơi.
Sở Diệm liếc gã rồi xoay người chạy đi giúp bọn Thanh Phong.
Phi Cương đang hăng say đánh với Bạch Cương, dù bị Sở Diệm đứng bên bắn lén, gã vẫn giữ được dáng vẻ ung dung, tiêu sái. Thanh Phong nhắm vào Phi Cương phun lửa, gã đang định tránh ra nhưng đột nhiên biến sắc, đứng yên để lửa khè tới. Thanh Phong thấy vậy không khỏi sửng sốt đánh thót.
Nhị Mao theo bản năng ôm chặt thắt lưng Phi Cương, hai cánh tay gã trông như tay vượn khổng lồ, sống chết giữ lấy Phi Cương thật chặt. Bạch Cương thừa cơ chụp lấy cổ Phi Cương, ngón tay ả ghim xuyên vào da gã moi ra cả thịt.
Thanh Phong chạy vòng vòng nhưng không tìm được vị trí nào tốt, chỉ đành vươn vuốt tóm lấy kim quan rồi giật mạnh một cái, mái tóc đen tuyền của Phi Cương xõa rũ rượi, bay tán loạn!
Bạch Cương sôi máu quát: “Ai bảo ngươi cởi đồ cho hắn?”
Phi Cương bắt gặp Lục Cương đang lồm cồm bò tới gần tiên thủy linh tuyền thì nổi giận gầm lên một tiếng.
Bạch Cương và Nhị Mao lập tức bị chấn bay đi.
Cùng lúc đó, bỗng nghe chủm một tiếng, Lục Cương đã nhảy xuống nước. Trên mặt nước có thứ gì đó như phẩm màu xanh sẫm dần dần loang ra.
Phi Cương gần như phát điên, gã bổ nhào tới bên đầm nước, tay áo dài phất mạnh! Nước cuồn cuộn dâng trào, nâng Lục Cương lên tống ra ngoài.
Cổ Lục Cương bị dây xích bằng nước quấn lấy, sắc mặt gã từ xanh biến đen, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo. Gã nói: “Không ngờ tao sắp chết rồi… Nhưng cuối cùng lại đạt được sức mạnh của cương thi…”
Sở Diệm đột nhiên nhớ lại, trong sách có viết, cương thi lông có sức lực kinh người, còn cương thi xanh… Toàn thân là chất độc?
Mái tóc dài đen nhánh của Phi Cương để mặc gió thổi tung, hai mắt gã sôi trào ý muốn giết người.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
102 chương
30 chương
338 chương