Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 4 : Sốt ruột quá! Đường rốt cuộc ở đâu! (thượng)
A Tư, A Tưởng đã không còn ở đó. Lũ yêu quái lông lá cũng không thấy đâu, chỉ còn lại thi thể vài con. Quan tài bạch ngọc mở toang như bị ai đó xê dịch.
Nơi đây rõ ràng từng xảy ra một trận chiến khốc liệt nhưng kết quả lại quá kỳ quặc, hai bên đều mất tích?
Thanh Phong thấy hắn nhìn chòng chọc vào quan tài không hề chớp mắt, đoán rằng hắn đang lo lắng cho hai sư đệ bèn mở lời an ủi: “Chúng nó ăn thịt thì nhanh chứ gặm xương chậm lắm, ở đây không có xương cốt nên chắc chưa…”
Ung Hoài đột nhiên nhặt chiếc đèn rơi dưới đất lom khom soi thử vào quan tài rồi nhấc chân lên.
Nhìn nửa người hắn chui hẳn vào quan tài, Thanh Phong mới chú ý thấy dưới quan tài vậy mà ẩn giấu một thông đạo ngầm.
Ung Hoài nghiêng người chậm rãi đi xuống.
Bậc thang rất dốc lại xây dựng không theo quy luật, khác hẳn với phong cách tỉ mỉ của gian mộ.
Cốp!
Bên trên vọng xuống một tiếng vang lớn.
Hắn ngước lên, nhìn thấy Thanh Phong đang ôm trán chui xuống. Tại nơi địa đạo không biết quá khứ chẳng rõ tương lai thế này, nhìn thấy một sinh vật tạm thời không mang tính sát thương với mạng sống của mình là chuyện đáng mừng biết nhường nào.
“Ung Hoài?” Thấy hắn ngừng lại, Thanh Phong cứ ngỡ hắn đã gặp phải thứ gì.
Ung Hoài vươn tay chỉnh giúp áo khoác vắt ngang hông nó, đoạn nói: “Có lẽ bọn họ xuống dưới rồi, ta muốn xuống xem sao.”
Đây là lần đầu tiên Ung Hoài chỉnh quần áo cho nó, Thanh Phong cảm động, luống cuống chẳng biết làm sao, chỉ luôn mồm bảo: “Ừ ừ ừ, được, được.”
“Lăng mộ có mấy tầng?” Ung Hoài thuận miệng hỏi.
“Ba tầng.”
“Ba tầng?” Đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ung Hoài. Lăng mộ lớn như vậy thì công sức xây dựng một tầng đã khó bề tưởng tượng chứ đừng nói ba tầng. Dù đang lo lắng cho sư phụ và sư đệ song bản năng vẫn thôi thúc hắn phỏng đoán thân phận chủ nhân nơi đây. Hoa hút máu, quái lông hình cầu, cộng thêm tên yêu quái người chẳng ra người, hươu chẳng ra hươu phía sau đều là hiếm thấy trên đời. So ra cương thi tím tuy cũng ít gặp nhưng cương thị vẫn được người ngoài biết đến. Nói thế nào đi nữa, chủ nhân nơi đây nhất định là một người lai lịch cực cao và vô cùng lợi hại. Bản thân nhờ Thanh Phong giúp đỡ mới miễn cưỡng tránh được một kiếp, không biết sư phụ, sư đệ có may mắn như mình hay không…
Nghĩ đến đây, Ung Hoài khó tránh lòng dạ rối bời.
Thanh Phong thấy hắn bước đi nhanh hơn, lo lắng cho vết thương nơi chân của hắn bèn gọi giật: “Cẩn thận một chút…” Nó chưa dứt lời thì Ung Hoài đã hụt chân lăn xuống.
Thanh Phong giật bắn, ba bước thành hai vội vã đuổi theo.
Ung Hoài va vào một cái hốc nhỏ nơi góc chuyển của cầu thang, đất cát ùn ùn đổ xuống chôn vùi cả nửa người hắn.
“Ung Hoài!” Thanh Phong liều mạng gạt đất ra.
“Khụ khụ khụ…” Ung Hoài thò ra một tay đẩy ụ đất trên người ra rồi chậm chạp đứng dậy.
Thanh Phong dùng đèn soi vào mặt hắn.
Đất cát lấm lem nhưng may mà vẫn còn tỉnh táo.
Thanh Phong lấy tay lau đi đất cát bám trên mặt Ung Hoài.
Ung Hoài bất chấp hình tượng cúi đầu mò mẫm dưới đống đất cát.
Thanh Phong hồi hộp hỏi: “Rơi mất bộ phận nào trên thân thể rồi?”
“…Cảm ơn quan tâm, còn đủ cả.” Ung Hoài cuối cùng cũng đào ra được vật gì đó. Là một bình rượu hình voi bằng đồng thau.
Thanh Phong đập hắn lia lịa, “Ngươi còn lòng dạ nghiên cứu thứ này sao!”
Ung Hoài xấu hổ cười cười, trả bình rượu về chỗ cũ rồi lại mò mẫm lôi ra một tay áo.
Thanh Phong ngừng tay, nó đã không còn gì để nói về bệnh nghề nghiệp của Ung Hoài.
“Không lo cho sư đệ nữa à?”
“Ngươi không muốn mặc quần áo sao?” Ung Hoài hỏi. Thật ra dù Thanh Phong không muốn hắn cũng sẽ khuyên cho muốn mới thôi, như vậy hắn mới có thể lấy lại áo khoác của mình. Hắn không muốn hở tay chạy vòng vòng trong mộ chút nào.
Ung Hoài gạt đất đứng dậy, kéo quần áo từ dưới đống đất cát ra, kéo vậy mà cũng được vài bộ, có điều chỉ toàn đồ dành cho nữ.
Thanh Phong hớn hở nhận lấy, bất kể nam nữ mặc hết lên người.
Nhìn động tác vụng về thô lỗ của Thanh Phong, Ung Hoài đành bất đắc dĩ giành lấy quần áo mặc từng chiếc vào cho nó. Vật lộn nửa ngày trời, hai người cuối cùng cũng mặc được nguyên bộ quần áo lên người.
“Là váy!” Thanh Phong vén váy lên để lộ cặp chân be bé.
Ung Hoài vô thức gạt nhẹ tay nó, “Đàng hoàng nào!”
Thanh Phong thè lưỡi, cái đuôi ngoe nguẩy dưới váy tỏ vẻ vô cùng hài lòng với quần áo mới.
Ung Hoài mặc lại chiếc áo khoác bị Thanh Phong quẳng đi rồi tiện tay kéo thêm một chiếc áo liệm! Hắn dùng sức xé lìa hai tay áo quấn lên sừng Thanh Phong từ trên xuống dưới, sau đó thắt lại thành nút trông như hai túi vải vắt vẻo trên đầu.
Thanh Phong sờ sừng hỏi, “Cái gì vậy?”
Ung Hoài cũng chả biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ đơn thuần cảm thấy sừng hươu quá chướng mắt, hắn qua loa bảo: “Sợ ngươi lạnh.”
Thanh Phong nở hoa trong lòng, cái đuôi mỗi lúc một vểnh cao làm váy bị tốc lên theo.
Ung Hoài nhận lại đèn, đang định đi tiếp thì nhìn thấy trong hốc nhỏ nọ có lẫn vài mảnh sứ vỡ có chữ bên trên. Hắn hiếu kỳ đào ra xem, phát hiện hóa ra là một nhật ký.
Thanh Phong hỏi: “Viết gì vậy?”
Ung Hoài sắc mặt nặng nề, hồi lâu mới đáp: “Hốc này do công nhân xây mộ đào để giấu vật bồi táng. Sau đó gã phát hiện bạn bè bên cạnh càng lúc càng ít mới biết chủ nhân ngôi mộ vốn không định để bọn họ ra ngoài. Gã lén điều tra một khoảng thời gian nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của đồng bọn…”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.” Có lẽ chủ nhân của nhật ký đã giải được câu đố thi thể mất tích nhưng không còn cơ hội kể với người khác.
“Thi thể hả, ta chưa gặp bao giờ.” Thanh Phong thoáng ngừng lại rồi tiếp, “Đồ đạc nơi này ngươi muốn không?”
Ung Hoài thả mảnh vỡ vào hốc, không chút luyến tiếc xoay người bỏ đi, “Chẳng phải ngươi bảo không được lấy sao?”
Sự nghe lời của Ung Hoài khiến Thanh Phong vô cùng vui sướng. Nó một tay vén váy, tung tăng nhảy xuống theo sau Ung Hoài.
Cầu thang dẫn xuống một ngã tư, trước sau trái phải đều có đường đi.
Ung Hoài quay đầu nhìn Thanh Phong.
Thanh Phong ngượng ngùng gãi đầu, “Ta sống ở tầng thứ ba. Tầng một, tầng hai cũng thường xuống chơi nhưng chỉ đến vài nơi cố định, nơi này ta chưa từng đi ngang qua.”
Ung Hoài hỏi: “Lăng mộ này rốt cuộc lớn đến nhường nào?”
“Không lớn lắm đâu.” Thanh Phong nói, “Bạch Cương, Tử Cương ở tầng một, Lục Cương, Nhị Mao và Thi Lý (Xác Cá Chép) sống ở tầng hai, ta và Phi Cương tầng ba.”
Ung Hoài ngạc nhiên hỏi: “Phi Cương?”
Thanh Phong gật đầu.
Ung Hoài nghiêm mặt. Cương thi bay được xưng là vua của các loài cương thi, có thể lên trời xuống đất, sử dụng pháp thuật. Càng ngày càng có nhiều chuyện chứng minh chủ nhân nơi lăng mộ tuyệt đối không phải hạng người dễ dây vào. Lúc này đây hắn mới thật sự nhen nhóm ý định đánh trống rút lui.
Thanh Phong hỏi: “Hay chúng ta thử đi đường giữa xem sao?”
Ung Hoài đáp: “Được.”
Thanh Phong vô cùng ngạc nhiên vì sự dứt khoát của hắn.
Ung Hoài nói: “Nếu trật cũng chẳng sai nhiều hơn những đường khác là bao.”
Hắn cầm đèn soi đường. Lối đi hẹp hơn tầng một rất nhiều, tường đá hai bên và mặt đất đều gập ghềnh như một hang động thiên nhiên, nếu bảo tầng thứ nhất do các sư phụ thủ công chế tạo thì tầng thứ hai cứ như do hàng xóm của đám đệ tử những sư phụ nọ xây dựng – Tiêu biểu cho sự khác biệt giữa cao thủ và người ngoài nghề. Người đào tầng mộ này cơ bản không giống đào mộ và từa tựa đào đường ngầm mới đúng.
Đường càng đi càng hẹp, chẳng mấy chốc đã đến ngõ cụt.
Ung Hoài cầm đền soi lên bức tường cuối đường, trên tường có khắc hai đường một ngang một dọc giao nhau tạo thành góc vuông, bên trái đường ngang còn vẽ một vòng tròn. Hắn không hiểu ý nghĩa của chúng là gì nhưng vẫn cố ghi nhớ trong đầu, sau đó xoay sang nói với Thanh Phong: “Là ngõ cụt. Chúng ta quay ngược ra đi.”
Thanh Phong không hề động đậy.
Ung Hoài trong bụng đánh thót một cái, dùng đèn chiếu lên mặt nó xem thử có sát khí lộ ra sát khí hay không. Tuy bảo dọc đường Thanh Phong cư xử rất khờ khạo, đơn thuần nhưng chung quy nó vẫn là yêu quái, bản thân không thể không chút đề phòng.
Thanh Phong nào biết tâm sự của hắn, nó ngượng ngập nói: “Nơi này chỉ có hai người bọn mình.”
Ung Hoài mặt không đổi sắc đáp: “Đúng.”
Thanh Phong lại nói: “Chắc không có ai xông vào đâu nhỉ.”
“Cho nên?”
“Cho nên…” Thanh Phong đột nhiên bắt lấy tay hắn, chân thành nói: “Chúng mình gạo nấu thành cơm nhé?”
“…” Ung Hoài tự phục bản thân giờ phút này vẫn còn giữ được bình tĩnh, “Không được.”
Thanh Phong xụ mặt hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì… Ta bị thương rồi.” Ung Hoài đưa đèn xuống soi lên chân, vết thương bị yêu quái lông lá cắn ban nãy quả thật đang rỉ máu.
Thanh Phong vừa nhìn đã thấy đau lòng, nó nói: “Ta cõng ngươi.” Nó lùi lại hai bước, xoay lưng ngồi xuống.
“Không cần.” Ung Hoài hít vào một hơi, tiếp tục đi về phía trước nhưng Thanh Phong vẫn giữ nguyên tư thế chờ cõng mà chắn đường, điệu bộ như thể hắn không chịu lên thì nó sẽ đứng như vậy cả đời.
Dưới ánh đèn, bóng lưng Thanh Phong trở nên đáng tín nhiệm một cách lạ thường, song Ung Hoài cũng biết Thanh Phong vâng lời răm rắp như vậy chẳng qua vì hắn đồng ý ở lại với nó, nếu không có điều kiện ấy thì quan hệ giữa bọn họ còn chẳng bằng kẻ xa lạ.
Trong lòng Ung Hoài chợt trỗi lên nỗi buồn phiền chẳng rõ nguyên do.
“Đừng do dự nữa.” Thanh Phong dùng đuôi quấn lấy tay Ung Hoài.
Ung Hoài mải mê vuốt ve những chiếc vảy trên đuôi của nó, vừa lạnh vừa trơn. Ờ, về phần Thanh Phong nói gì… Hắn chưa nghe gì cả!
Thừa cơ Ung Hoài đang ngẩn ra, Thanh Phong luồn đuôi vào giữa hai chân Ung Hoài vung nhẹ một phát đưa hắn lên lưng, sau đó giữ lấy chân hắn bắt đầu cõng đi. Qua một lần kinh nghiệm, lần này nó bước đi vừa chậm vừa vững, nhờ vậy Ung Hoài mới có thời gian bới tung mái tóc trắng xóa của nó để rồi xác định quả thật một sợi đen cũng chẳng có.
Dù chậm như vậy nhưng đường về cũng đã đi xong.
Vấn đề trở lại điểm khởi đầu, bọn họ chọn lại một con ngã khác.
Thanh Phong hỏi: “Lần này rẽ hướng nào đây?”
Ung Hoài đáp: “Rẽ trái.” Hắn biết dù trái hay phải đều là thử vận cả thôi, do dự chẳng được tích sự gì trong lúc này, chuyện cấp bách hiện giờ là phải tranh thủ thời gian tìm ra bọn sư phụ, sư đệ.
Thanh Phong ừ một tiếng, xoay người rẽ sang ngã bên trái. Đi được vài bước, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên tiếng chân dồn dập.
Ung Hoài vỗ nhẹ vào vai Thanh Phong, im lặng chỉ vào bậc thang lẩn trốn kỹ càng trong bóng tối.
Thanh Phong hiểu ý, ôm chặt lấy chân Ung Hoài rồi thoăn thoắt leo lên bậc thang.
Ung Hoài đang định thổi tắt đèn thì nhìn thấy một bóng người phía trước chạy ù về phía mình. Mái đầu ấy, tướng mạo ấy, quần áo ấy đều quen mắt đến không thể nào quen hơn được nữa.
“A Tưởng?!” Hắn gọi to, nhưng người theo tiếng hắn gọi mà tới không phải đến từ phía trước mà từ phía sau vọt lên.
A Tư kích động bổ nhào vào hắn, “Sư huynh!”
A Tưởng chạy quá đà cũng nhảy trở về, mặc kệ tất thảy mà ôm chầm lấy A Tư, Ung Hoài, Thanh Phong vào lòng.
Ung Hoài cố đè nèn nỗi kích động trong lòng để thoát ra khỏi vòng tay gọng kìm của họ, nghiêm mặt hỏi: “Các đệ có gặp sư phụ không? Tại sao lại chạy?”
Vẻ mặt A Tưởng thoáng chốc cứng đờ, “Bọn đệ nhìn thấy một con cá, một con cá rất to.” Gã hoa tay muốn minh họa nhưng chẳng mấy chốc lại bỏ cuộc.
Ung Hoài biết tính bọn họ, đã vài phen dạo dưới lòng đất, dù gặp được con cá to tướng làm bằng vàng rồng vẫn không khiến họ kích động như vậy. Con cá kia nhất định rất kỳ quái.
“Cá gì?” Hắn hỏi.
A Tưởng muốn giải thích nhưng mấp máy môi nửa ngày vẫn không nói được chữ nào, gã vò đầu bứt tai bảo: “Thật ra bọn đệ không thấy rõ lắm.”
Ung Hoài đang định hỏi thêm lại nghe A Tư lên tiếng: “Chúng ta tìm nơi nào đó an toàn hẵng nói sau.” Gã như đang sợ hãi gì đó, dọc theo cầu thang đi lên một lúc lâu sau mới chịu dừng lại.
Bấy giờ A Tưởng mới phát hiện Thanh Phong đang cõng Ung Hoài trên vai, gã lo lắng hỏi: “Sư huynh bị thương ở đâu?”
Ung Hoài bảo Thanh Phong thả mình xuống rồi vịn tường cà nhắc đi về phía trước, ra vẻ ung dung nói: “Không sao cả.”
Nhìn chân của hắn, trong lòng A Tư bỗng thấy khó chịu vô cùng, gã nhỏ giọng nói lời cảm tạ Thanh Phong.
Thanh Phong ngơ ngác hỏi: “Ta cõng Ung Hoài, ngươi cảm ơn cái gì?”
A Tư cho rằng Ung Hoài e dè Thanh Phong nên đến giờ vẫn chưa nói rõ quan hệ giữa hai người, gã không dám trả lời bừa bãi mà chỉ hì hì cười ruồi.
Bọn họ ngồi bệt xuống bậc thang, để tiết kiệm dầu nên đều tắt hết đèn đi, ba người một rồng cứ thế mà mò mẫm trò chuyện.
Trong bóng tối, giọng Ung Hoài vẫn giữ được sự bình tĩnh không hề thay đổi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thanh Phong ngây ngất lắng nghe: Giọng của Ung Hoài nghe thật êm tai.
“Sau khi sư huynh và Thanh Phong rời khỏi, A Tư và đệ liền muốn đuổi theo.” Nghe thấy Ung Hoài hừ nhẹ ra chiều phật ý, A Tưởng biết bấy giờ gã đã quá xung động, âm lượng của gã càng lúc càng nhỏ lại còn pha thêm vài phận nịnh nọt, “Bọn đệ lúc nào cũng theo đầu ngựa huynh đây mà làm, không có đầu ngựa, lũ mông ngực bọn đệ chẳng còn đất dụng võ nữa rồi.”
“Nói chuyện đứng đắn xem nào!”
“Dạ.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
25 chương
85 chương
7 chương
54 chương
69 chương