Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 2 : Xung phong nào! Quân đoàn bảo vệ mộ! (trung)
Ung Hoài đi quanh quan tài một vòng rồi lấy chủy thủ trong ngực chậm rãi cạy nắp quan tài. Nắp quan tài đẽo ăn khớp với phần thân nên chỉ có thể đẩy ra.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Long căng thẳng gặm vuốt. Nó sợ thứ trong quan tài sẽ cắn chết Ung Hoài, lại sợ Ung Hoài sẽ đâm chết thứ ấy.
May thay hai giả thiết đều không xảy ra.
Nắp quan tài mở ra, bên trong chính là Tử Cương đang yên tĩnh nằm đó.
Góc độ của Tiểu Long không nhìn thấy Tử Cương, tưởng rằng bên trong rỗng tuếch bèn thở phào nhẹ nhõm.
Lão già cao to nhìn chằm chằm vào thi thể, cau mày nói: “Thi thể này…”
Lão già thấp bé quét mắt qua những vật bồi táng rồi nhổ một bãi nước bọt: “Xúi quẩy, chỉ có mấy thứ gốm sứ vỡ nát! Chúng ta mau đi thôi. Lão nhị có bản đồ nên nhất định sẽ đến trước chúng ta một bước! Không thể để hắn lấy hết những thứ tốt được!”
Lão già cao to như nhớ đến chuyện gì mà sắc mặt khẽ đổi, lão hét toáng lên: “Đóng nắp quan tài lại!”
Ung Hoài một mình một đầu quan tài không cách nào đẩy cái nắp dài gần thước rưỡi vào ngay, may có ba huynh đệ bên kia vừa nghe lão già quát lên đã đánh ra một chưởng không cần nghĩ ngợi.
“Rầm!”, nắp quan tài bị đẩy ngược vào. Chính vào lúc nắp sắp khép hẳn, Tử Cương bỗng bật dậy. Nắp quan tài va phải lưng gã bị đẩy ngược về.
“…”
Tất cả lùi lại, cảnh giác nhìn gã.
“Sao lại phá ta? Không đúng, sao lại phá quan tài? Không đúng, sao lại phá rối suy nghĩ của ta?” Tử Cương không vui đập vào nắp quan tài, “Rõ ràng ta đã chọn nơi không bắt mắt nhất để suy nghĩ! Tại sao các ngươi cứ phải đến phá rối ta?”
Mọi người dùng mắt trao đổi ý kiến. Lão già thấp bé bị chọn ra phát ngôn, “Ngại quá, mở nhầm rồi.”
Đôi con ngươi tím đen của Tử Cương chòng chọc dán vào ông ta, “Vậy ta phạt ngươi phải giải quyết một vấn đề.” Gã lấy từ quan tài ra hai đoạn của cây dù bạch ngọc, vẻ mặt băng giá thoắt cái tan chảy, gã cau mày hỏi một cách hoang mang: “Dù bất cẩn làm gãy phải tính sao đây?”
Cây này giống dù bạch ngọc nó cho gã mượn ghê…
Hai giây sau.
Cây này chính là dù bạch ngọc của nó!
Tiểu Long kích động, móng vuốt ghim lún vào cửa, đầu đập mạnh vào tường…
Oái! Trán đau quá.
…
Chết chửa, móng rút không ra.
May mà mọi người đặt toàn bộ chú ý trên dù và Tử Cương nên không ai phát giác náo động nho nhỏ trong góc phòng.
Lão già thấp bé vô cùng nghiêm túc suy nghĩ câu đố đưa ra, sau đó dè dặt trả lời: “Quẳng đi?”
Tử Cương hỏi: “Đơn giản thế thôi?”
Ngỡ rằng Tử Cương không thích đáp án của mình, lão già thấp bé đang định bổ sung lại thấy gã sung sướng vỗ tay: “Đơn giản vậy sao ta không nghĩ ra nhỉ! Con người, cảm ơn các ngươi giải quyết hộ ta một vấn đề nan giải to tác, ta quyết định đền đáp cho các ngươi!”
Lão già thấp bé hai mắt sáng rỡ, định bụng đưa ra danh sách quà tặng cho gã lựa chọn lại chợt nghe Tử Cương từ tốn lên tiếng: “Ta sẽ để các ngươi chết một cách nhanh chóng!”
“Cẩn thận! Là cương thi tím!” Lão già cao to quát to một tiếng, rút chủy thủ trong ngực ra đâm nhanh tới mắt Tử Cương! Tử Cương bật dậy, giơ chân đã lão ngã lăn ra đất, thuận tay quẳng cả văn sĩ đứng tuổi về phía lão già cao to đang lồm cồm bò dậy. Nhìn hai người ngã chổng vó, cổ họng Tử Cương phát ra tiếng cười quái dị như răng va lạch cạch vào nhau.
Cặp sinh đôi chạy tới hai bên cái lỗ vừa đục ban nãy, vung tay gọi những người còn lại: “Đi mau!”
“Đại ca, đi!” Lão già thấp bé dùng hai tay túm lấy một chân lão già cao to, mặc kệ quần áo lão kia đang mặc có đủ hay không mà lôi lão đi xềnh xệch.
“Ối…” Lão già cao to gào lên đau đớn, trái hẳn với hình tượng bình tĩnh hiền lành thường ngày.
Tiểu Long bất giác sờ lưng.
Hai lão già chui ra xong đến lượt văn sĩ đứng tuổi, gã đi rất chậm, bị cặp song sinh sốt ruột đá cho một cước bay thẳng ra ngoài. “Sư huynh?” Bọn họ nhìn Ung Hoài.
“Các đệ đi trước đi!” Ung Hoài chặn hậu cho họ, múa may chủy thủ như đang chơi mèo vờn chuột với Tử Cương.
Sợ Tử Cương làm Ung Hoài bị thương, Tiểu Long nóng nảy chụp cả cánh cửa bổ ra, “Hắn là của ta!”
Có lẽ Ung Hoài không ngờ bên trong nhĩ thất vẫn còn thứ khác ẩn náu, vì quá sửng sốt nên chậm mất một nhịp, bị Tử Cương đẩy về phía Tiểu Long. Tử Cương lấy đà nhảy ra khỏi động.
Cuối cùng cũng được độc chiếm! Đúng là cơ hội trời cho!
Ôm Ung Hoài mà Tiểu Long kích động đến run cả người. Nhiều năm như vậy, nhiều đủ để con dâu trở thành mẹ chồng, nó rốt cuộc được tiếp xúc với một con người còn sống sờ sờ rồi!
Nó ngửa đầu, liếc nhìn Ung Hoài mặt mày cứng đờ mà há mỏ cười sằng sặc: “Ha ha ha… Run rẩy đi, hỡi con người trần tục, sau khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai ngời ngời của ta, ngươi sao có thể để ý thằng nào khác nữa đây?”
“…”
Gian mộ… vô cùng yên tĩnh.
Nó cứ thế mà vào đề rồi! Tuy lời dạo đầu dào dạt thế này cũng rất khá, nhưng rõ ràng nó dự định lần đầu phải kín đáo hơn tí xíu cơ. Tiểu Long che mặt, ngại ngùng nói ra mục đích của mình: “Ta đẹp trai vậy đó, ngươi có muốn gả và sinh con cho ta không?”
Ngọn đèn lão già thấp bé mang vào vẫn ghim trên tường mộ, cơ thể trần truồng của Tiểu Long dưới ánh đèn mờ ảo hiện rõ mồn một.
Ung Hoài im lặng.
Mong chờ của Tiểu Long theo thời gian không nhận được câu trả lời mà dần lụi tàn. Nó thất vọng nghĩ, nhất định do ánh sáng quá mờ không tôn hết được vóc dáng hoàn mỹ của mình. Nhớ nơi này vẫn còn đèn khác, nó xoay sang mò mẫm vách tường nửa buổi, cuối cùng tìm thấy viên gạch vẽ hình ngọn đèn bèn dùng sức ấn vào.
Hai viên gạch bên cạnh đột nhiên rơi xuống, để lộ ngọn đèn dầu nho nhỏ.
Ung Hoài đang lặng lẽ ra gần cửa động lập tức bất động.
Tiểu Long muốn phô bày hình tượng hoàn mỹ nhất với mẹ tương lai lũ con của mình, nó một tay vịn tường, một tay chống lưng, hai chân bắt chéo, một co một duỗi, nói: “Hiện tại ngươi đổi ý chưa nào?”
Ung Hoài chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Hắn phát hiện mặc cho tên trước mặt là loại yêu quái nào thì chỉ số thông minh cũng không được cao cho lắm.
“Tại sao ngươi không mặc quần áo?” Hắn hỏi nó.
Đầu tiên, Tiểu Long vô cùng mừng rỡ vì hắn chịu mở miệng nói chuyện, đoạn hỏi lại: “Quần áo?”
“Ngươi không biết sao? Người không mặc quần áo sẽ không đẹp trai đâu.” Ung Hoài nói.
Tiểu Long nghiêm túc chống cằm suy tư.
Tròng mắt Ung Hoài đảo tròn, âm thầm tìm cách gạt tên này xoay sang hướng khác. Tiếc thay suy tính còn chưa thực hiện, Tiểu Long đã bổ nhào tới xé rách quần áo của hắn.
…
Cặp song sinh – Tên có sẹo, A Tưởng, tên không sẹo, A Tư, khó khăn lắm mới cắt đuôi được Tử Cương để quay về cứu Ung Hoài, lúc về lại bắt gặp cảnh đại sư huynh thông minh nhất, bình tĩnh nhất, lạnh lùng nhất đang đỏ mặt giãy giụa dưới cơ thể của tên quái nhân lõa lồ có sừng…
A Tưởng nói: “Nhất định không phải động này.”
A Tư trầm giọng bảo: “Sư huynh sáng suốt vĩ đại không gì không làm được của bọn mình tuyệt đối không có khả năng giãy giụa dưới cơ thể người khác.”
A Tưởng nói: “Thật ra ca rất tò mò họ đang làm gì.”
“Câm miệng! Còn không mau kéo nó ra!” Con giun xéo lắm cũng oằn!
A Tư A Tưởng rốt cuộc cũng chen vào kéo Tiểu Long ra, rồng ta vẫn không hề nhúc nhích.
Ba người một rồng giằng co đúng mười phút.
A Tưởng sức lực cạn kiệt ngồi bệt xuống đất lấy hơi.
Tiểu Long tiếp tục cởi quần áo Ung Hoài, định bụng cướp về mặc vào hòng tăng sức quyến rũ của bản thân.
Ung Hoài cả sức ngọ nguậy cũng chẳng còn, “Rốt cuộc ngươi là cái quái gì vậy?”
Tiểu Long chợt dừng tay, “Chỉ có thể nói cho Ung Hoài nghe thôi.”
Ung Hoài nhìn trời.
A Tưởng nói: “Ca thấy chắc là hươu yêu.”
A Tư nói: “Là heo yêu.”
A Tưởng nói: “Biết đâu là con lai.”
A Tư hỏi: “Ca đoán nó giống cha hay giống mẹ?”
Ung Hoài khinh bỉ liếc xéo, “Rốt cuộc huynh biết cớ gì bọn bây lại tên A Tư A Tưởng rồi, cái tên nói lên thứ mình thiếu!”
A Tư lẩm bẩm: “Bọn đệ nên gọi là A Tuấn A Tiếu mới phải.”
A Tưởng hỏi: “Thế đại sư huynh bảo nó là thứ gì?”
Ung Hoài đáp: “Yêu quái giữ mộ?”
Ơ! Làm sao có thể dùng “yêu quái” để hình dung loài rồng vĩ đại chứ? Tiểu Long ấm ức trừng Ung Hoài.
Giữ chặt đôi vuốt đang sờ mó lung tung trên người, Ung Hoài thở dài, “Ngươi cuối cùng muốn thế nào mới chịu ngồi dậy?”
Tiểu Long đảo mắt, đoạn nói: “Hoàn thành ba nguyện vọng của ta.”
A Tưởng nói: “Chu choa! Mỗi người một nguyện vọng, nhỡ ngươi bắt bọn ta chết cả thì sao?”
“Đó là một nguyện vọng. Nhưng ta sẽ không bắt các ngươi chết đâu.” Tiểu Long dừng lại một chốc rồi tiếp: “Đơn giản như thế thì phí nguyện vọng quá rồi.”
“…” A Tưởng nghẹn lời.
A Tư ngờ vực hỏi: “Ngươi dám chắc không muốn bọn ta chết? Thế ngươi muốn bọn ta hoàn thành một nguyện vọng gì?”
Tiểu Long trả lời: “Là ba nguyện vọng, mỗi người ba nguyện vọng.”
A Tưởng vẻ mặt đau khổ làu bàu: “Ai biết sau khi bọn ta hoàn thành ngươi có dùng sừng húc chết bọn ta hay không.”
Là kẻ bình tĩnh nhất trong đám, Ung Hoài hỏi: “Nguyện vọng gì?”
Tiểu Long thẹn thùng ôm mặt, “Ngươi hãy dùng những lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để ca tụng ta.”
Không hổ là nguyện vọng của yêu quái, độ khó cao vô cùng.
Mặt không đổi sắc, Ung Hoài nói: “Dáng vẻ ngươi giống một con rồng.”
A Tư lẩm bẩm: “Sừng giống hươu, đuôi giống rắn, bụng giống heo… Thế là giống rồng?”
Tiểu Long mắt điếc tai ngơ với lời đệm nho nhỏ của gã, nó sáng mắt nhìn Ung Hoài, “Không được chung chung như vậy, phải tế nhị, phải phong phú, phải tình cảm.”
“Sừng ngươi giống rồng, đuôi giống rồng, bụng giống… Bụng tể tướng.” Sợ rồng ta không hiểu bụng tể tướng là gì, Ung Hoài còn giải thích: “Là quan to trong triều, rất có quyền thế và địa vị, được rất nhiều kẻ tôn kính.”
Tiểu Long vô cùng đắc ý, “Ngươi thật tinh mắt. Được rồi, hai nguyện vọng tiếp theo. Ngươi hãy tìm cho ta một cái tên đẹp nhất trên đời.”
A Tưởng chả buồn nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Long Long Tể.”
Tiểu Long trừng gã, “Ta không hỏi ngươi.”
A Tưởng nói: “Ủa? Không phải mỗi người ba nguyện vọng sao?”
Tiểu Long đột nhiên chỉ vào mặt gã và nói: “Ngươi, ngồi xuống!”
A Tưởng ù ù cạc cạc.
Ung Hoài miễn cưỡng chỉ tay xuống đất.
A Tưởng liếc hắn rồi tủi thân ngồi xuống.
Tiểu Long lại nói: “Đứng lên.”
A Tưởng đứng lên.
“Ngồi xuống.”
“…” Mẹ kiếp, mắng người là sai nhưng mắng yêu quái là vô tội! Thứ yêu quái sừng hươu khỏa thân chết giẫm giẫm giẫm… Xin lược bớt “n” chữ “giẫm”.
Tiểu Long nói: “Được rồi, ba nguyện vọng của ta ngươi đã thực hiện xong.”
“…” Đơn giản thế mà đã hoàn thành nhiệm vụ, gã nên cảm thấy vinh dự đúng không? Nhưng vì sao gã lại thấy hình như giá trị tồn tại của mình bị chà đạp tan nát thế này?
A Tư nhanh nhảu đứng lên ngồi xuống, sau đó đắc ý cười bảo: “Ta cũng làm xong rồi.”
Tiểu Long nói: “Ngươi chưa.”
Nụ cười của A Tư sượng ngắc.
Tiểu Long nói: “Ngươi lộn cú mèo.”
“…”
A Tưởng thầm nghĩ, giá trị tồn tại bị chà đạp quá hay!
Dày vò sướng tay anh em song sinh, chú ý của Tiểu Long lại về với Ung Hoài: “Ngươi vẫn chưa đặt tên cho ta. Phải thật đẹp, thật đẹp đấy nhé!”
Ung Hoài bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Ngọc Hoàn.”
A Tưởng, A Tư: Đại sư huynh, huynh có nghĩ đến cảm giác của Đường Minh Hoàng không?
Tiểu Long chớp mắt, chẳng biết vì sao lại không vừa lòng với cái tên vô cùng đẹp đẽ này, “Còn lựa chọn khác không?”
“Phi Yến.”
A Tư, A Tưởng: Thôi Ngọc Hoàn đi, Ngọc Hoàn hợp hơn.
“Còn nữa không?”
…
Hai phút sau, tên mới nóng hổi của Tiểu Long nhà ta đã ra lò:
“Thanh Phong.”
A Tư và A Tưởng chẳng hiểu Ung Hoài làm sao lại nghĩ đến hai chữ hoàn toàn không liên quan gì đến mỹ nhân này, cũng chẳng hiểu vì sao Tiểu Long lại thấy hai chữ ấy đẹp, càng chẳng hiểu con yêu quái sừng hươu bụng heo có đặc điểm nào đáng ví như “gió mát”, nhưng bọn họ biết phụ họa là vô cùng cần thiết trong lúc này, “Tên hay quá, tên quá hay, thiệt hay quá chừng luôn.”
“Nguyện vọng cuối cùng của ta.” Thanh Phong ôm mặt nhìn Ung Hoài một cách mong mỏi, “Ngươi ở lại sống chung với ta.”
“…”
“Nguyện vọng này sao ngươi không nói sớm?” A Tư hỏi, “Ngươi mà nói sớm thì hai nguyện vọng trước khỏi phải làm luôn rồi.”
Thanh Phong mỉm cười bảo: “Không có hai nguyện vọng trước, hắn làm sao phát hiện ra vẻ đẹp của ta?”
Ung Hoài hổn hển nói: “Ngươi đứng dậy trước đã.”
Thanh Phong chơi xấu, “Không đồng ý thì khỏi đứng dậy.”
“Không đứng dậy thì khỏi đồng ý!” Ung Hoài sôi máu.
Thanh Phong nước mắt lưng tròng nhìn hắn, rồi bỗng nhào tới đè cả người lên mình Ung Hoài.
“…” Đường nhìn của A Tư A Tưởng lập tức chuyển hướng, họ không dám nhìn vẻ mặt bấy giờ của Ung Hoài nữa.
Ung Hoài hai mắt trắng dã.
Thanh Phong ôm hắn, nói một cách dào dạt tình cảm: “Bé cưng của chúng ta mặt phải giống ngươi, những chỗ khác giống ta…”
Thôi chết đi, chết quách cho xong…
Ung Hoài mất đi ý chí sinh tồn.
Thanh Phong tiếp tục lải nhải: “Sau khi ngươi chết, ta sẽ biến ngươi thành cương thi, mỗi ngày mỗi đêm ở bên cạnh ta…”
Sống! Phải sống!
Ý chí sinh tồn đột nhiên trở về. Ung Hoài trợn mắt, dùng hết sức bình sinh hô to: “Ta… Đồng… Ý!”
A Tưởng, A Tư thầm nghĩ: Điều kiện như vậy mà cũng đồng ý, sư huynh quả nhiên cừ thật!
“Còn nữa, ngươi đừng trộm mộ, ta nuôi ngươi.” Thanh Phong tiếp, “Trộm mộ nguy hiểm lắm, lại chẳng có gì hay ho.”
Ung Hoài hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
A Tưởng sốt ruột kéo tay Thanh Phong, “Ngươi không đứng lên thì chẳng còn ai sinh con cho đấy.”
Thanh Phong nhảy dựng lên.
Ung Hoài yếu ớt thở hắt ra.
A Tưởng nhìn họ, quay sang thở dài với A Tư: “Bọn mình có chị dâu rồi.”
A Tư nói: “Là anh dâu.”
A Tưởng nói: “Còn sắp có cháu bên nội nữa.”
A Tư nói: “Là cháu bên ngoại.”
…
Thân phận thăng cấp vô cùng phức tạp lại không thiếu phần buồn tủi.
Dưới sự giúp đỡ của A Tư A Tưởng, Ung Hoài phải dùng sức ba bò chín trâu mới đứng dậy được. Chẳng phải Thanh Phong không muốn giúp hắn, chỉ là nó vừa bước tới, ánh mắt của Ung Hoài đã chém qua khiến nó không dám bước thêm nửa bước.
“Ở lại được không?” Thanh Phong quấn áo khoác của Ung Hoài quanh bụng, rụt rè hỏi.
Ung Hoài vờ như không nghe, chăm chú chỉnh lại quần áo của mình. Tay áo hai bị xé một, thôi thì không cần cả hai, Ung Hoài xé nốt tay áo còn lại quấn trước ngực để che đi vạt áo trong bị rách như xơ mướp. “Trả đây.” Hắn chìa tay về phía Thanh Phong.
Thanh Phong hai mắt đảo trái đảo phải nhưng vẫn giữ chặt áo khoác không chịu buông tay.
Ung Hoài nghiến răng gầm gừ: “Lăng mộ lớn thế này lẽ nào chẳng có áo giấy hả?”
A Tưởng buột miệng: “A! Đồ liệm!”
A Tư ngất ngây, “Nếu là đồ liệm, đệ tình nguyện mặc cả đời.”
“Có thì có.” Thanh Phong chần chừ, “Nhưng áo liệm…” Là vật mai táng, thế chẳng phải trộm mộ sao?
“Ngươi mặc, không phải chúng mình cùng mặc.” Ung Hoài liếc mắt đã đoán được suy nghĩ của nó.
Thanh Phong đồng ý với giải thích này nhưng vẫn lắc đầu, “Mặc quần áo của người chết chẳng phải xui lắm sao?”
Ung Hoài: “Ngươi là yêu quái, không phải sợ.”
Thanh Phong: “…” Nó thật sự không phải yêu quái, nó là loài rồng vĩ đại cơ mà…
A Tưởng đột nhiên chỉ vào chân A Tư và hỏi: “Trên giày của đệ là cái gì vậy?”
A Tư vội vàng nhấc chân xem thử, gã lập tức rùng mình.
Một đóa hoa hồng phấn đang quấn quanh giày của gã và run rẩy trườn lên, nhị hoa vàng khè như lưỡi rắn đang thè ra.
Thấy A Tư định dùng tay gạt đi, Ung Hoài vội nói: “Đừng cử động.” Hắn lấy chủy thủ nhắm thẳng vào thân hoa mà chém thật mạnh. Hoa gãy cành lập tức mất đi sức sống, héo rũ rơi xuống.
A Tư vừa thở phào nhẹ nhõm lại nhìn thấy thân hoa vẫn còn run khẽ, sau đó chậm rãi mọc ra hai nụ hoa màu trắng, sau đó là cánh hoa, rồi đóa hoa…
Chẳng mấy chốc đã mọc ra bốn đóa.
A Tư không kịp co chân, bốn đóa hoa mới mọc ra lại quấn lấy chân gã, chớp nhoáng đã trườn tới bắp đùi. Thấy trên cành mỗi lúc một nhiều hoa, sắc mặt A Tư trở nên vô cùng khó coi.
A Tưởng lấy ra một cây đinh dài. Mũi đinh vừa chạm vào hoa đã bị nhị hoa hút chặt, gã phải dùng cả hai tay mới rút đinh ra được!
Nhìn những đóa hoa run rẩy trườn lên thắt lưng, A Tư chỉ dám trơ mắt đứng im, chỉ sợ nhỡ hơi bất cẩn thì chúng sẽ bò vào trong quần áo.
“Nó rốt cuộc là cái quái gì?” A Tưởng điên lên.
Thanh Phong đáp: “Hoa hút máu.”
Vừa thấy Thanh Phong biết về hoa nọ, Ung Hoài hấp tấp hỏi dồn: “Làm sao diệt trừ?”
Thanh Phong toan mở miệng lại nhìn thấy nhị hoa đong đưa với mình như đang lặng lẽ cảnh cáo.
Ung Hoài cắn răng, xoay sang Thanh Phong mà gọi vô cùng tình tứ: “Thanh Phong.”
Thanh Phong: “Ở lại.”
“…” Tuy mặt hắn chẳng lộ vẻ gì nhưng A Tư A Tưởng với hắn có tình trúc mã trúc mã, chỉ cần liếc sơ đã biết trong lòng hắn lúc này nhất định đang gào thét không ngừng.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
14 chương
6 chương
10 chương
11 chương
20 chương
9 chương