Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 42 : Độc xử
Lão Thái y ngã bệnh trên đường đi cuối cùng cũng đã rề rà lếch được đến Phủ Bình Dương.
Lão giây trước vừa bước vào cửa phủ nha Bình Dương, giây sau đã bị Dận Chân lôi đi chẩn mắt cho Dận Tự.
“Ừm, cái này, có chút khó khăn...”
Dận Chân nén giận, nói: “Hồ Thái y, bệnh tình của bát đệ thế nào?”
“Ừm...” Thái y đầu tóc râu ria bạc trắng nheo mắt quan sát một hồi, tay vuốt chòm râu hết gật đầu lại lắc đầu, nhưng lại không nói lấy một lời, người không biết chỉ sợ sẽ tưởng rằng lão mới là người bệnh.
Dận Chân hết nhịn nổi, sắc mặt trở nên âm trầm đang định phát hỏa, Cao Minh vội xen vào: “Hồ Thái y, cuối cùng thì bệnh tình của chủ tử thế nào?”
Lão Thái y thở dài, từ tốn nói: “Tổn thương ở mắt của Bát gia, e rằng có chút khó khăn, hiện tại ở đây thuốc than không đủ... Vi thần sẽ khai một đơn thuốc, chiếu theo đơn thuốc đi bốc thuốc ngao thành cao, xong đắp lên mắt, như vậy có thể giảm bớt chút ít đau đớn...”
Dận Chân khi nghe đến hai chữ đau đớn, thân thể chấn động, đưa mắt nhìn về phía Dận Tự, thì thấy trên mặt hắn vẫn vẻ vân đạm phong khinh, không hề có gì nhìn như cái gọi là đau đớn, chỉ là tay lại bất giác vuốt ve cái chặn giấy trên bàn.
Dận Chân và hắn lớn lên bên nhau, sao có thể không biết, đây rõ ràng là hành động nhỏ nhặt khi Dận Tự rơi vào tâm trạng phiền muộn.
Năm ấy khi bị đẩy xuống nước, Dận Tự sốt cao khó chịu, cũng như bây giờ nắm chặt chăn đệm dưới người, ngoài mặt lại vờ như không có gì.
“Sau đầu Bát gia bị thương, vốn có thể châm cứu chữa trị, nhưng vi thần nay tuổi già hoa mắt, sợ rằng tìm không chính xác...”
Dận Chân vốn định bảo lão mạo hiểm thử một lần, nhưng vừa nhìn đến lão Thái y vừa nói tay vừa run nhè nhẹ thì lập tức ngậm miệng.
“Suy cho cùng vẫn xin Bát gia mau chóng hồi kinh chữa trị.”
Hồ Thái y đưa ra kết luận cuối cùng, mà lúc nói câu cuối cùng ấy thì rất nhanh rất lưu loát.
Trên tấu chương của Mã Tề không nói rõ là Dận Tự bị thương thế nào, ở đâu, nên Khang Hy mới phái một Thái y giỏi về trị thương đến, kết quả đối với bệnh tình của Dận Tự lại không có giúp đỡ gì mấy.
Thái y kê đơn thuốc, Cao Minh lập tức đi bốc thuốc, tất cả mọi người lui ra chỉ còn lại hai người Dận Chân và Dận Tự.
Ngoài cửa sổ ánh tà dương nhuộm đỏ trời tây, ánh sáng dần dần trở nên ảm đạm, dù có đốt đèn cũng không sáng hơn là bao, mắt của Dận Tự muốn nhìn rõ trong không gian tối tăm thì có chút đau đớn, nên hắn quyết định khép mắt lại.
Dận Chân để tay lên bàn tay đang siết chặt đồ chặn giấy của Dận Tự, gỡ từng ngón tay một của y ra, nắm chặt.
“Nếu đệ đau, thì hãy nắm lấy huynh.”
Dận Tự khẽ hé mắt, nhưng rồi lại phát hiện bản thân cũng không thể nhìn thấy rõ thứ gì, chỉ có thể cười ai thán: “Mấy ngày nay liên lụy tứ ca, từ lúc huynh đến đây không thấy chỗ nào tốt, ngược lại còn trót lỡ bước lên thuyền trộm, tham gia kích động gây sự cùng chúng đệ.”
Dận Chân cũng cười, nhưng nụ cười lại mang theo lạnh lẽo. “Những tên gian thương và tham quan này, đều là sâu mọt của Đại Thanh, sớm muộn cũng có một ngày, huynh nhất định sẽ diệt sạch từng tên từng tên một.”
Dận Tự đã quá rành tính nết của y, cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười chuyển trọng tâm câu chuyện: “Chuyện ở Bình Dương đã xử lý xong, vậy chúng ta cũng không cần phải gấp gáp quay về làm gì, nghe nói ở Thái Nguyên rất phồn hoa, có không ít thứ để ăn để chơi, đến lúc đó mua một ít về cho tụi cửu đệ, lấy thảo với Ngạc nương cũng hay.”
Dận Chân nghe hắn nói như vậy nhưng lại nghĩ tới đôi mắt của hắn, nếu cứ thế này thì lúc quay về Dận Tự cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa, chứ không thể cưỡi ngựa, trong lòng không khỏi chợt thấy đau xót, không biết phải tiếp lời thế nào.
Dận Tự không thấy y trả lời, có chút ngạc nhiên, đang định lên tiếng thì ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
“Gia, cao đã ngao xong rồi.”
“Vào đi.”
Cao Minh bưng một tô cao đen huyền đi vào, làm dựa theo phương pháp của Thái y dạy, trét cao lên miếng băng xong đắp lên hai mắt của Dận Tự, quấn lại từng vòng từng vòng rồi buộc chặt.
Dận Tự ngửi thấy mùi thuốc thì thấy không thoải mái lắm, khẽ nhăn mày. “Chừng nào có thể tháo xuống.”
“Gia, Thái y bảo thuốc này có thể mát gan sáng mắt, ngoại trừ thoa ngoài da, còn phải uống nữa, mỗi ngày phải thay thuốc thoa một lần, nên mấy ngày tới ngài cũng phải quấn băng đến lúc quay về kinh mới thôi.”
Dận Tự vốn nghĩ rằng dù mắt không được tốt thì cũng không hẳn là không có chỗ hay của nó, nhưng lúc này nghe phải phiền phức như vậy mà ngay cả có thể nhìn thấy lờ mờ không cũng không chắc, tâm tình không khỏi chùng xuống.
Cao Minh thấy Dận Tự im lặng thì biết ngay trong lòng hắn không thoải mái, nhưng lại không biết phải an ủi khuyên giải thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dận Chân.
Dận Chân dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn lui ra ngoài, xong mới nói: “Đệ đừng lo lắng quá, ở kinh thành danh y bậc nhất đâu đâu cũng có, chắc chắn sẽ có cách có thể giúp mắt đệ hồi phục hoàn toàn.”
Dận Tự gật đầu, bỗng mỉm cười nói: “Tứ ca không còn giận chuyện lúc trước nữa à?”
Ngày ấy Dận Chân vừa thấy hắn chủ động xin đến Sơn Tây học hỏi, lập tức tức giận phất tay bỏ đi.
Dận Tự nhắc lại chuyện cũ, Dận Chân biểu tình cứng nhắc.
Y đương nhiên vẫn còn để bụng, chỉ là lần này xảy ra quá nhiều chuyện, y nhất thời đã quên hỏi.
Dận Chân lặng im trong chốc lát, mới nói: “Bát đệ, Thái tử điện hạ là Thái tử, chúng ta thuần phục hắn, là việc nên làm, thế nhưng có một số việc, cũng không nên dây vào.”
Y nói một cách úp úp mở mở, nhưng Dận Tự nghe hiểu, hắn một mặt sửng sốt về sức quan sát nhạy cảm của Dận Chân, một mặt lấy làm lạ, kiếp trước đến tận lúc phế Thái tử lần thứ hai, vị tứ ca này của hắn vẫn luôn kiên định theo đảng Thái tử mà, ừm ít nhất là trong mắt người ngoài chính là như vậy, người này chẳng những che giấu được dã tâm đích thực của bản thân, mà còn nhận được sự khen ngợi đặc biệt của Hoàng a mã, cho rằng y trung thực ngay thẳng, là một vị thần tử đơn thuần.
Vậy mà bắt đầu từ lúc nào, trong đầu Dận Chân đã tự có chủ ý của riêng y?
Nghĩ đi nghĩ lại, Dận Tự lại gật đầu, mỉm cười: “Ý của tứ ca đệ hiểu, nhưng lần này huynh hiểu lầm đệ thật rồi, đệ xưa nay lười nhác, cũng không phải huynh không rõ, đệ lần này vốn chỉ muốn biểu hiện thật tốt để mai sau có thể dành ít quyền chủ động trước mặt Hoàng a mã, đến lúc chỉ hôn cũng dễ dàng xin được một mối nhân duyên tốt.”
Dận Chân ngạc nhiên, mới vừa vì lời giải thích của hắn mà tâm tình phảng phất vui sướng, nhưng lại lập tức bị một thứ tâm tình khác dìm xuống.
Mới chớp mắt đó thôi, Dận Tự cũng đã tới tuổi chỉ hôn.
Cũng phải, hắn từ nhỏ chững chạc thành thạo, có khi nào thì làm người khác phiền lòng đâu chứ, Dục Tú Cách cách kia không lọt vào mắt của hắn, đương nhiên phải kiếm một người khác rồi.
Cố phớt lờ cảm giác mất mác dưới đáy lòng, Dận Chân nói: “Trai lớn lấy vợ, cũng là chuyện bình thường, trong lòng đệ đã có người ưng ý rồi sao?”
Dận Tự đang định mở miệng, thì tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
“Tứ gia, Bát gia.”
Là Hồ Thái y.
Rất muốn nghe đáp án lại bị gián đoạn giữa chừng, Dận Chân trong lòng đầy bực tức. “Vào đi.”
Hồ Thái y đến tuyệt đối không phải vì đại sự gì, chỉ là muốn đến kiểm tra hiệu quả của cao thôi.
Ông tuổi cũng đã lớn, động tác cũng có phần chậm chạp hơn người thường, hơn nữa trước đấy còn bị Dận Chân ép chạy vội chạy vàng, mệt đến nỗi tay chân đều đau rả rời, đi đứng cũng hơi loạng choạng, chậm rì rì.
Hồ Thái y lướt tay qua đôi mắt của Dận Tự, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi lại nhẹ nhàng ấn xoa sau ót của hắn, những điều này Dận Chân đều nhịn, dù sao đây cũng là vì tốt cho Dận Tự.
Nhưng sau khi ông làm xong lại vẫn không chịu đi, mà đứng nhíu mày trầm tư cả buổi, lông mi run run, thấy thế khóe miệng của Dận Chân cũng giật giật.
“Hồ Thái y, còn có việc gì sao?”
Hồ Thái y vừa nghe thấy câu hỏi này thì như người bừng tỉnh khỏi giấc mộng. “A, vi thần vẫn chưa đi sao, chết thật, chết thật, xin cáo lui, xin cáo lui.”
Dận Chân nhìn Hồ Thái y cuối cùng cũng chịu lui ra ngoài, bóp bóp trán.
“Trong lòng đệ, đã có người ưng ý để xin chỉ hôn rồi sao?”
Dận Tự xua tay cười nói: “Việc này không vội, hiện tại mắt đệ vẫn chưa hồi phục, sau khi quay về vừa hay có thể dùng làm cớ.”
Tính cách kiêu ngạo ương bướng, là người kiếp này tuyệt đối không thể lấy, gia thế rất cao, cũng nên miễn, để tránh tương lai không hòa thuận với Ngạc nương.
Trong lòng Dận Tự đã sớm định sẵn tiêu chuẩn, chỉ là vẫn chưa xác định được người phải chọn thôi.
Dận Chân không phải chỉ mới một lần nghe qua những lời này của hắn, tuy rằng trong lời nói của hắn không hề có vẻ như tự tiếc tự xót bản thân, nhưng trong lòng y, lại cảm thấy đau âm ỉ, lập tức cắt ngang lời của hắn, nói: “Đằng mẹ của tứ tẩu đệ cũng không thiếu người đến tuổi rồi, đến lúc đó huynh sẽ bảo tẩu ấy để ý thử cho đệ.”
Dận Tự gật đầu: “Vậy phải làm phiền tứ tẩu rồi.”
Có thể cùng tứ ca thân càng thêm thân cũng tốt, tương lai nguy cơ bị xét nhà diệt tộc cũng giảm thấp rất nhiều.
Dận Chân cố ép xuống cảm giác khó chịu sôi sục trong lòng, đang định hỏi hắn thích kiểu nữ tử thế nào.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
“Lại —— là —— ai?”
Giọng nói âm trầm của y phảng phất như thoát ra từ kẽ răng.
Người ngoài cửa dường như cũng nghe ra y đang bực tức, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tứ gia, là nô tài Huệ Thiện.”
Họ sai mấy người Huệ Thiện trong đêm do thám hành tung của quý phủ Từ Thái, chắc là có tin tức truyền về.
Dận Chân bình ổn chính mình, nói: “Vào đi.”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
17 chương
37 chương
10 chương
15 chương
130 chương