Sơn Hà Biểu Lý
Chương 64
“Được rồi ngồi xuống hết đi.” Chử Hoàn ném sợi dây thừng cột cả bọn xuống đất, tâm thần mệt lử mà thở dài, “Hãy nghe tôi nói trước.”
Hai tay anh ra sức chùi mặt thật mạnh, sau đó ho nhẹ một tiếng, cố hết sức nói chậm: “Đừng có gấp, mọi người nghe tôi sắp xếp một chút – hiện giờ sự tình là như thế này, chúng ta phải chạy tới Trầm Tinh đảo tìm được thánh thư hoặc chí ít là manh mối của nó trước khi quyền trượng cháy hết, chỉ thánh thư mới có thể cho chúng ta biết cách ứng phó tình thế nguy hiểm tiếp sau đây. Kế tiếp, bây giờ đã đi được non nửa đường rồi, đột nhiên nói phải quay về là thế nào?”
Lỗ Cách mặt không cảm xúc vặn lại: “Nếu ngươi lý trí một chút, ngươi sẽ hiểu ý nghĩ này là đúng.”
Chử Hoàn bóp mạnh ấn đường, cố gắng kìm nén nỗi lo âu trong lòng, giây lát sau, anh giả bộ thản nhiên, lạc quan nói: “Tôi bây giờ hơi hồ đồ rồi – thứ này… kệ xác nó là thứ gì – bóng tối trong vùng đình trệ này, chắc chắn có ý thức của mình không sai được. Nó hiện giờ do nguyên nhân nào đó mà dõi theo chúng ta, hơn nữa dùng đủ mọi cách không cho chúng ta đi qua ngọn núi này, chẳng phải vừa vặn chứng minh là ta đã đi đúng đường à?”
Nam Sơn không nói một lời, Lỗ Cách thậm chí lười phản bác, chỉ khẽ cười khẩy.
Chỉ có Viên Bình thở dài: “Mày không hiểu đâu.”
Viên Bình hiếm khi nghiêm trang, nói đoạn hắn cúi đầu trầm mặc đi đến ngồi bên cạnh Chử Hoàn: “Tao từng nói với mày rồi, bọn tao sinh ra từ thánh thủy, chính là một phần của ngọn núi, núi sống hay chết với bọn tao mà nói là không làm giả được, chẳng lẽ gãy một cánh tay mà chính mày không cảm thấy sao?”
Quên mất còn có vụ này, Chử Hoàn á khẩu.
Lỗ Cách hờ hững nhìn chăm chú biển mây phất phơ giữa sương đen. Bao nhiêu năm qua, Người Thủ Môn vô số lần trải qua sinh tử, hắn đã thành thói quen – nếu không đủ sức xoay chuyển trời đất, vậy thì thong dong chịu chết thôi.
Sinh mệnh Người Thủ Môn cứ thế mãi chẳng có thay đổi, với họ mà nói, đôi khi tử vong cũng chỉ là một cõi về quen thuộc.
Bốn người lâm vào sự trầm mặc còn ngạt thở hơn trong sơn cốc.
Viên Bình không hé răng một tiếng, dùng ngón tay bấm từng đoạn dây thừng buộc trên tay, bấm xong một vòng lại thả sợi dây thừng nhăn nhúm ra, sau vài lần, hắn rốt cuộc lên tiếng, cúi đầu nói khẽ: “Không.”
Lỗ Cách như chạm từ băng rốt cuộc có chút phản ứng, cúi đầu nhìn hắn.
Viên Bình nói: “Tộc trưởng, tôi không về đâu, tôi bằng này tuổi đầu, chuyện gì cũng từng gặp phải rồi, nhưng dù trời sập, tôi cũng chưa từng ngoan ngoãn chờ chết.”
Hàng mày thon dài của Lỗ Cách run nhẹ, tựa hồ hơi ngạc nhiên.
Viên Bình rầu rĩ đạp Chử Hoàn một phát, ho một tiếng: “Mày thì sao, nói đi chứ!”
Chử Hoàn không có lời gì để nói, sở dĩ anh ở đây, không nói toàn bộ, nhưng ít nhất có hơn một nửa nguyên nhân là vì Nam Sơn, về phần Nam Sơn, cậu xông pha tử địa là vì tộc nhân của mình.
Bây giờ thần sơn đình trệ, các tộc nhân đã mất, trên thế giới chẳng còn đất cho họ cắm dùi, Chử Hoàn không biết quan điểm của mình còn có thể thay đổi được gì.
Nam Sơn ở bên chẳng nói một lời, giống như đã si dại rồi.
Viên Bình nhất thời bị cô lập, xấu hổ muốn chết, đành phải lại lần nữa thò chân đạp Chử Hoàn: “Chúa cứu thế, mày còn đeo thánh hỏa trên cổ đó, rốt cuộc có làm được không? Đừng có rút lui vào giờ phút sống còn chứ?”
Chử Hoàn mặt không cảm xúc phủi sạch vết giày trên quần, phớt lờ hắn, chỉ không đầu không đuôi mở miệng nói với Nam Sơn: “Chuyện tôi tự mình nhảy xuống mà tôi từng nói với cậu, thực ra là có đấy.”
Anh nói một câu chẳng đâu vào đâu hết sức kỳ lạ, trừ Nam Sơn ra thì không ai hiểu cả.
Nam Sơn rốt cuộc có chút phản ứng, hơi xoay tròng mắt nghiêng đầu nhìn anh, khàn khàn hỏi: “Không phải lừa gạt tôi?”
Chử Hoàn cười khổ: “Mất mặt như vậy, sao có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận – tôi lúc ấy… thật sự không ngờ sẽ gặp được cậu.”
Thần sắc Nam Sơn không biết là vui hay buồn, chỉ xét tình huống trước mắt, Chử Hoàn thấy mình thật sự là chẳng may mắn tí nào.
“Lúc ấy tôi cảm thấy thật vô nghĩa, nếu không ai cần tôi nữa, tôi ngày nào cũng như ngày nấy, sống thành một cái xác không hồn, có còn ý nghĩa gì đâu?” Chử Hoàn lờ đi vẻ mặt Viên Bình do bỗng nhiên hiểu được điều gì mà chợt như gặp ma, nói tiếp, “Cho nên, hiện giờ nhớ lại câu mà cậu từng nói với tôi, tôi cảm thấy rất có lý.”
Nam Sơn sững sờ.
Liền nghe Chử Hoàn tiếp tục: “Lúc ấy ở trên núi tôi ghi lại thông tin về mấy lão binh kia, nói trở về báo tang cho gia đình họ, cậu bảo tôi là ‘không chết chính là còn sống’, còn nhớ chứ?”
Nam Sơn chăm chú nhìn anh một lúc: “Anh đang khuyên tôi đi tiếp?”
Chử Hoàn nhún vai: “Cậu là tộc trưởng nhà tôi, tôi không khuyên cậu. Nếu cậu muốn đi tiếp, thì tôi đi cùng cậu, nếu cậu muốn quay về trên núi, tôi sẽ quay về với cậu.”
Nam Sơn nghe thế im lặng rất lâu.
Lúc này, đường về và đường đi đều đứt, quay đầu lại cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát, hướng về phía trước lại cảm thấy mình là một trò cười, cậu nắm thật chặt tay Chử Hoàn, nhất thời có cảm giác như chỉ khi nhìn người này, cậu mới có thể bù lại… sự yếu ớt và bất lực không thể nào chống cự mà cố hương đã mất mang đến.
“Đi!”
Sau cùng Nam Sơn đứng dậy, quyết định như đinh đóng cột.
Viên Bình vừa muốn phụ họa, đã nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, lúc này mới nhớ tới lập trường của mình xảy ra vấn đề, vô tình cô lập tộc trưởng nhà mình, liền vội vàng quay đầu tính cứu vãn: “À, tộc trưởng… việc này…”
Trên khuôn mặt trắng bệch của Lỗ Cách là vẻ nghiêm túc như phủ sương lạnh, hắn nhàn nhạt liếc Viên Bình một cái, chẳng rõ là vui hay giận. Sau đó hắn chẳng rằng chẳng nói xách con độc xà Tiểu Lục, lên cơn điên mà ném con rắn ú ấy vào lòng Viên Bình, giơ quyền trượng đang cháy xông lên mở đường.
Trò này đúng thật là tuyệt diệu, Viên Bình sửng sốt một chút, phát hiện mình bị độc xà nhìn chăm chú đầy yêu thương, ban nãy tình thế cấp bách không lưu ý thì thôi, lúc này hắn tức khắc hoảng sợ vô cùng, một mặt muốn rú lên thảm thiết, một mặt lại sợ kinh động đến vật sống trong tay, thành thử thở mạnh cũng chẳng dám.
Toàn thân cứng đơ thành một cây cột nhà tiến lùi đều khó, hắn thều thào rên một tiếng: “Cứu, cứu mạng…”
Đáng tiếc hắn ăn ở quá thất bại, vậy mà chẳng ai chịu thuận tay giải cứu một lần. Cứ thế, Viên Bình hai tay nâng con rắn độc to đùng màu xanh, giữ nguyên tư thế Ma Cô hiến thọ, bán thân bất toại bị thừng lôi đi, không cam không nguyện mà để lại một hàng dấu chân sâu hoắm trên mặt đất.
Họ rốt cuộc bị ép đập nồi dìm thuyền, làm việc nghĩa không chùn bước mà xông vào sâu trong bóng tối.
Mà trong lòng lo sợ cũng vậy, ra vẻ thoải mái cũng thế, tất cả đều hiểu rõ rằng, thái dương trên thế giới này sẽ không còn mọc lên ở bất cứ một ngóc ngách nào nữa.
Cả bọn men theo triền núi, cẩn thận vòng qua sơn cốc, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng khóc như ẩn như hiện.
Tiểu Lục đại khái là bị Viên Bình nâng hơi mệt, bèn tự động rời khỏi hắn đi tìm Chử Hoàn.
Viên Bình lúc này mới như dỡ được gánh nặng, cũng có tâm tình suy nghĩ việc khác, vừa đi vừa suy tư nói: “Bình thường rú lên là sợ hãi, khóc… hình như là khổ sở đau lòng nọ kia nhỉ?”
Hắn vừa nhắc thế, mấy người kia liền nghĩ lại theo, đều cảm thấy có lý.
Lúc đau lòng, mới đầu, có thể trong lòng người ta quả thật sẽ hoang mang, sau đó thì sao? Đau lòng đến mức độ nhất định, sẽ có cảm giác ngạt thở, vừa vặn giống với những gì họ trải qua trong sơn cốc.
“Lúc trước cái bóng bò khỏi người cô bé kia liên tục đuổi theo chúng ta tới tận bờ sông, mọi người nói nó không dám qua sông, liệu có một khả năng,” Viên Bình tiếp tục, “Thí dụ như bên này sông thuộc về một địa bàn khác, nó không dám vượt ranh giới chẳng hạn – nói cách khác, trên thực tế vùng đình trệ không hề là một chỉnh thể, mà chia làm rất nhiều khối.”
Chử Hoàn: “Chưa chắc, còn có khả năng là nó biết chúng ta qua sông cũng chẳng qua nổi ngọn núi này. Về vùng đình trệ, trưởng giả từng nói với tôi một câu rất kỳ lạ, ông ta bảo ‘vùng đình trệ là một ý thức, khiến người ta không thể nghĩ được gì’, tôi vẫn luôn suy ngẫm ý nghĩa của câu này, hiện giờ hình như đã mò đến rìa rồi, nhưng lại không xác định lắm.”
Nam Sơn lúc này đã bình tĩnh lại dưới tác dụng của sức chịu đựng mạnh mẽ về tâm lý, đang nắm dây thừng cảnh giới chung quanh, nghe vậy trầm giọng bảo: “Anh nói đi.”
“Vùng đình trệ là chỉ nơi bị bóng đen nuốt hết, nếu bản thân sông hồ núi non của những nơi này không có bất cứ vấn đề gì,” Chử Hoàn dừng lại, “Thế thì có vấn đề chính là loại bóng tối biết tự khuếch tán ấy, chúng ta có thể cho rằng nó là sinh mạng lạ nào đó.”
Cách nói này rõ ràng dễ chấp nhận hơn “kẻ địch là thế giới”, khi Chử Hoàn thật sự để tâm, thì dùng từ kỳ thực rất chú ý kỹ xảo, dăm ba câu đã kéo kẻ địch khó lòng chiến thắng xuống một độ cao không cần ngước nhìn.
Anh rủ rỉ nói, tuy toàn là phỏng đoán, vài lời thoạt nghe còn rất vớ vẩn, nhưng tự dưng khiến người ta tin phục… Chắc hẳn đám người chuyên môn giải quyết việc lừa gạt thẻ ngân hàng của người cao tuổi cũng có kỹ năng này.
“Đã là một loại sinh mạng, thì nó nhất định phải thông qua cách hút thứ nào đó để lấy được năng lượng, tôi tin thực vật không có loại năng lượng này, thành thử nó chỉ có thể lấy từ động vật – kể cả con người.”
Lỗ Cách chau mày: “Ý ngươi là nó ăn thịt người.”
“Phải, nhưng nó là một hình thức sinh mạng trước mắt tôi chưa cách nào lý giải, cho nên thứ nó ăn không nhất định là máu thịt con người hoặc động vật.” Chử Hoàn suy nghĩ một chút, “Tôi cảm thấy có khả năng là liên quan tới ý thức của con người – thế nên, hiện giờ tôi có một câu hỏi, tộc trưởng Lỗ Cách, mấy loài động vật như mutai, âm thú, thực nhãn thú, hoa uổng tử, ảo ảnh hầu, thật sự tồn tại từ xưa đến nay sao?”
Từ lần đó tuần sơn Chử Hoàn đã bắt đầu suy xét chuyện này, anh thấy sự tồn tại của lũ quái vật này cực kỳ không hợp lẽ thường – phải biết rằng hệ thống sinh thái hết sức yếu ớt, với sức chiến đấu nghịch thiên của Người Thủ Sơn mà còn không có sức đánh trả một số quái vật trong đó, huống chi động vật hoang dã khác?
Hệ thống sinh thái như vậy chắc chắn sẽ bị thanh tẩy, kết quả chính là một hoặc vài loại trong những quái vật này nhất định sẽ sinh sôi nảy nở hàng loạt, đến mức khiến sinh vật khác bị tuyệt chủng, đây mới là logic bình thường.
Năm ấy khi họ gặp thực nhãn thú trong rừng, Chử Hoàn đã cảm thấy có chỗ nào đó bất thường – lũ quái vật đó là một đàn, tuy vấn đề quản lý nội bộ rất lớn, nhưng cũng miễn cưỡng xem như có phân công có hợp tác, thậm chí có nơi dự trữ lương thực, song họ chạy qua cả khu rừng, mà tựa hồ không phát hiện một nơi để nuôi con non.
Chẳng lẽ chúng căn bản không có con non?
Vấn đề này vừa ném ra, Nam Sơn không biết, Lỗ Cách lại sửng sốt, ấn tượng của hắn dường như cũng không rõ lắm, vắt óc nhớ lại rất lâu, mới đáp không chắc lắm: “Ngươi nói như vậy, hình như quả thật là đúng…”
Niên đại quá xa xưa, ngay cả Người Thủ Môn cũng chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ, song Lỗ Cách nhớ rõ, Người Thủ Môn ban đầu chỉ thủ vệ thần sơn. Khi đó chờ tới lúc tuổi già sức yếu, họ sẽ tự động đi xuống thánh tuyền, chờ đợi sinh mệnh mới đến, nhưng không biết là từ lúc nào, dường như từ khi ra đời Người Thủ Môn đã bắt đầu phải đối mặt với chiến đấu không ngừng nghỉ, có thể sống đến già, bình an xuống thánh tuyền yên giấc, tựa hồ đã biến thành một việc hết sức xa xỉ.
“Chúng đột nhiên xuất hiện, thời điểm cụ thể thì ta cũng không rõ.” Lỗ Cách nói.
Chử Hoàn không kiểm tra thời gian quái thú và vùng đình trệ xuất hiện có nhất trí hay không, do thế giới này thông tin không thông, sai số có thể sẽ rất lớn, anh gật đầu, tiếp tục: “Bởi vì lũ quái thú này vừa vặn phù hợp với năm giác quan của con người, mà một phần rất lớn ý thức lại thành lập trên cảm quan, cho nên tôi hoài nghi sự xuất hiện và phát triển của chúng, đều không thoát được can hệ với vùng đình trệ.”
“Ta đồng ý,” Nam Sơn thình lình nói xen vào, “Càng đến gần trung tâm vùng đình trệ thì quái vật càng ít, mọi người không phát hiện ra là chúng ta đã rất lâu rồi không gặp một con nào sao?”
Chử Hoàn: “Tôi liên tục nghĩ về chuyện của cô bé kia, kể cả những người khác gặp gỡ trên đường, dường như ý thức của họ dừng lại ở vài cảnh tượng khiến họ rất tin tưởng. Tôi không biết sau khi thông qua trao đổi để họ thoát khỏi cảnh tượng ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên đó không phải là điều mà quái vật thôn tính này hi vọng nhìn thấy, không thì nó đã chẳng đuổi theo chúng ta lâu như vậy, làm như bị cắm sừng ấy.”
Mấy người kia đều nghĩ kỹ rồi gật đầu, giây lát sau, Lỗ Cách suy ngẫm một lần từ đầu đến cuối lời anh ta nói, hơi nghi ngờ hỏi: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng cắm sừng là gì?”
Chử Hoàn: “…”
Theo hiểu biết sâu hơn, anh phát hiện vị tộc trưởng Người Thủ Môn này tựa hồ chỉ là không hay để lộ cảm xúc, trông tương đối ngầu mà thôi, điểm chú ý luôn toàn diện và sắc bén, không bỏ qua một chút nghi vấn nào.
Nam Sơn: “Không phải lời đứng đắn đâu, mặc kệ anh ta đi.”
Chử Hoàn lại lần nữa không thể đáp được gì. Nếu anh chưa già cả lú lẫn, thì Nam Sơn tựa hồ cũng không biết cắm sừng là gì, tộc trưởng nhà họ giống như đã âm thầm tăng thêm khả năng lọc từ mẫn cảm vậy.
Chử Hoàn bắt đầu không muốn biết hình tượng của mình trong lòng đối phương lắm.
“Nhưng nếu anh nói đau lòng…” Nam Sơn dừng lại, “Có thể thử liên tục nói vào tai anh ta rằng ‘đây là giả’.”
“Ôi, tộc trưởng Nam Sơn à, cậu ngốc quá đi mất,” Ngay cả Viên Bình cũng nghe không lọt, “Đương nhiên là giả, nhưng cậu vừa nói người ta đã tin tưởng cậu sao? Thế thì dễ dàng quá!”
Chử Hoàn lại không tiếp lời, cẩn thận suy tư.
“Con người lúc đau lòng sẽ khác,” Nam Sơn lặng lẽ nói, “Nếu có một người cho biết hết thảy xảy ra đều là giả, anh ta sẽ sẵn lòng chấp nhận hơn ngươi tưởng đấy.”
Chử Hoàn không nhịn được hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Nam Sơn nhìn anh một cái, rốt cuộc không nói ra chuyện Chử Hoàn từng tắt thở và tim ngừng đập trong lòng cậu, nhưng trong sự im lặng này chứa đựng muôn vàn ngôn ngữ, khó nói rõ là bao hàm cái gì, tim Chử Hoàn tự dưng đập điên cuồng.
Chử Hoàn vội vàng ho một tiếng, nghiêng mặt tránh né tầm mắt cậu, hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Anh vốn tưởng rằng da mặt mình đã dày đến mức không gì chọc nổi, nhưng hiện giờ xem ra, đại khái chỉ là chưa gặp phải chân tình đủ sức nặng đấy thôi.
Đương nhiên, cách lừa đảo như tẩy não này nhất định không có tác dụng với quần thể trong sơn cốc, đừng nói lải nhải liên tục vào tai người ta, chỉ cảm giác ngạt thở ở nơi đó đã khiến họ chịu đủ rồi.
Cả bọn lại cẩn thận đi thêm một ngày một đêm, mới băng qua dãy núi này, trên vùng hoang vu mênh mông vô bờ, gặp một người đàn ông tựa hồ đang đi đường.
“Tôi không nghe thấy âm thanh gì cả.” Chử Hoàn nói.
Viên Bình: “Cách xa vậy đương nhiên không nghe thấy rồi, đến gần hơn xem.”
“Sức mạnh của nó đang tăng lên, nhất định phải cẩn thận.” Nam Sơn giữ chặt Chử Hoàn, cả bọn như tránh địa lôi thận trọng đi vài vòng quanh người kia, đến gần, Nam Sơn rỉ tai Chử Hoàn, “Đừng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo rằng hết thảy đều là giả.”
Chử Hoàn mơ hồ cảm thấy ý kiến này không ổn lắm, song nhất thời cũng chẳng có cách nào hay hơn.
Họ dần dần tới gần người đàn ông ấy, theo đó thì cảm giác ngạt thở quen thuộc một lần nữa ùa lên, có điều chắc do đối phương đơn thương độc mã nên mặc dù ngực hơi khó chịu, song chưa đến mức thở không nổi.
Chử Hoàn liếm môi, như lời lãnh đạo nhà anh chỉ thị, không hỏi đúng sai, bắt đầu lặp lại mỗi một câu như hòa thượng đọc kinh: “Là giả đấy.”
Lặp lại nhiều làm anh cảm thấy mình cũng sắp không hiểu nổi ba chữ này nữa, mép mài mỏng một lớp, ong ong đau cả đầu, thế mà khổ chủ lại chẳng hé răng tiếng nào.
Chử Hoàn len lén quay đầu lại, hạ giọng: “Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.”
Lỗ Cách khom lưng dòm người kia một chút: “Thử lại xem.”
“Thử lại thì thành khẩn cô chú(1) còn gì…” Chử Hoàn ực một cái, thử giơ tay ấn vai người ấy, lần này, anh chuẩn bị cảm xúc chốc lát, cố hết sức mang theo một chút tình cảm mà nói, “Là giả đấy.”
Bất ngờ, Chử Hoàn nghe thấy một tiếng cười khẩy, anh hoang mang quay đầu nhìn Lỗ Cách: “Tộc trưởng Lỗ Cách, anh cười gì vậy?”
Lỗ Cách trưng ra vẻ mặt không hiểu lắm theo kiểu ngầu: “Cái gì?”
Không phải Lỗ Cách cười, vậy thì…
Chử Hoàn lập tức kịp phản ứng, rút phắt tay về, tính lui lại.
Anh ứng biến cực nhanh, động tác rút tay về hệt như sờ công tắc điện, nhưng dù vậy vẫn không kịp, trên thân người kia bùng lên ngọn lửa nóng rực, trực tiếp đốt cháy sợi dây thừng trên tay Chử Hoàn.
—Khẩn cô chú chính là chú ngữ Đường Tăng niệm khiến Tôn Ngộ Không đau đầu ấy.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
144 chương
19 chương
109 chương
121 chương
98 chương
12 chương
17 chương