Sói Và Dương Cầm
Chương 10
Chuông vào lớp vang lên, thoáng chốc sân trường lớn như vậy chỉ còn một mình tôi.
Tôi ngồi dưới một tán cây bên cạnh hàng rào, dựa lưng vào cái cây to đó, cơ thể tìm được chốn nương tựa nhưng tâm hồn phiêu lãng vẫn chẳng thể dừng lại nơi đâu.
Con gái tuổi này luôn nghĩ về tình yêu nhưng lại rất ngây thơ, tôi từng nghĩ đến sẽ có một người nắm tay tôi qua đường, cùng chau che ô rảo bước dưới những ngọn đèn đường trong những ngày mưa.
Người đó chính là Tiểu Cảnh
Đã nhiều năm không gặp, tôi không hy vọng quá xa vời rằng cậu ấy rất khôi ngô, cũng không cần phải rất cao, tôi chỉ hy vọng cậu ấy sẽ dũng cảm, tựa như hoàng tử trong hồ thiên nga, giống như chàng, vì yêu mà dũng cảm cùng cố chấp.
Chỉ đáng tiếc, cậu ấy đã càng ngày càng rời xa tôi, không thể với tới nữa rồi!
Kỳ thật tôi hiểu rõ Hàn Trạc Thần hơn bất kỳ ai, ông ta nói ông ta muốn tôi, tức là tôi đã không còn đường trốn thoát.
Điều tôi sợ không phải là ông ta sẽ chiếm giữ thân thể của tôi, mà sợ ông ta sẽ nắm được…
Một tiếng nôn mửa cắt đứt dòng âu sầu của bản thân, tôi nhìn ra ngoài tường rào thấy một người phụ nữ người đầy mùi rượu, quỵ xuống bên cạnh tường rào, chỗ ngay gần tôi, nôn đễn nỗi tưởng như đứt từng khúc ruột.
Tôi chìa lọ nước khoáng vừa mới mua đưa cho cô ấy.
“Uống nước đi.”
“Cám ơn.”
Khi cô ấy nói lời cám ơi với tôi cũng là lúc tôi thấy ánh nước trong đôi mắt cô ấy.
Cô ấy rất đẹp, là kiểu mỹ nữ rất khiêu gợi, khuôn mặt trang điểm rực rỡ, chiếc áo thấp ngực đỏ rực bó sát người phối với một chiếc quần đùi bó màu đen, đường cong lả lướt cùng với nước da màu lúa mạch hoàn toàn bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Tôi rất ít khi gặp được phụ nữ trang điểm như thế, trong ấn tượng của tôi, những phụ nữ kiểu này đều không phải là những người phụ nữ tốt.
Thế nhưng nước mắt của cô ấy thật thuần khiết.
Tôi rút một tờ giấy ăn đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn!” Cô nhận lấy tờ giấy ăn, ngồi bệt dưới đất khẽ nức nở nghẹn ngào.
Cái buồn hình như rất dễ bị lây truyền, chiếc mũi của tôi cũng chợt cảm thấy chua sót, nước mắt liên tiếp rơi.
Tôi không biết người qua lại sẽ nhìn chúng tôi bằng con mắt gì, cái cảnh tượng kia chắc là đáng cười lắm.
Hai người là 2 kiểu con gái hoàn toàn khác biệt, quay lưng vào với nhau, cùng tựa trên cùng một chiếc rào chắn, lại cùng nhau khóc.
“Vì sao em lại khóc?” Sau khi chia đôi gói khăn giấy, cô ấy hỏi tôi.
“Có một người đàn ông nói em là của hắn?” Tôi quay về phía cô: “Còn chị thì sao?”
“Có một người đàn ông nói chị không phải của hắn.”
Sau đó, hai người chúng tôi đều cười, số phận của con người thật sự quá đáng cười!
Lúc cô ấy đi, cô ấy nói cô ấy tên là Tiểu Thu, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Về sau chúng tôi thật sự gặp lại nhau.
Khi chúng tôi làm bạn bè, tôi mới biết được rằng chị ấy học vũ đạo tại một trường cao đẳng nghệ thuật, năm nay đã là năm thứ tư rồi. Vào thời gian không phải lên lớp hoặc vào ban đêm, chị ấy sẽ tới những hội quán cao cấp nhảy lấy tiền.
Câu nói thường trực của chị ấy là: “Đầu năm nay đàn ông tốt chết hết rồi!”
Không hiểu tại sao tôi cực kì thích những lời này của chị.
Không cẩn thận lại nói quá xa rồi, trở lại về chuyện ngày hôm đó.
Ngày đó, bởi vì tôi trốn một tiết nên đã bị cô giáo phạt đứng cả buổi chiều, khi ra đến cổng trường, chân tôi đã cứng đơ, khập khiễng đi ra ngoài, vừa khéo trông thấy xe của Hàn Trạc Thần chờ ngoài đó.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân mình lại càng đau, cứ thong thả đi từng bước tới bên cạnh xe, tâm không cam tình không nguyện lên chiếc xe đó.
“Chân bị làm sao vậy?”
“Bị cô giáo phạt đứng, vì… đi học muộn!”
“À…” Ông ta thuận miệng đáp lại một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu trong tay, nhìn những câu viết trên mấy tờ giấy thì hình như là một hợp đồng gì đó.
Tôi vài lần muốn mở miệng nói với ông ta, thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, tôi lại nuốt ngược trở vào.
Vào lần thứ n tôi đang cố lấy dũng khí nói ra, chợt nghe thấy ông ta nói: “Muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Tôi… mới mười lăm tuổi…” Tôi muốn nói, tôi còn nhỏ, không thích hợp làm đối tượng để yêu.
“Em sẽ không mười lăm tuổi cả đời được.”
“Nhưng… tôi không thích ông…”
Ông ta không thèm ngẩng đầu, lật tài liệu sang một trang khác, nói: “Từ từ sẽ thích thôi.”
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, để cho không khí tràn đầy khoang ngực, tạm thời cho tôi thêm dũng khí: “Tôi sẽ không thích ông, vĩnh viễn sẽ không, ông đừng hy vọng.”
Cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc tôi một cái: “Cái này không thuộc phạm vi tính toán của em đâu.”
Tôi nản lòng ngồi xuống ghế, không cam tâm không cam lòng chấp nhận số phận, quyết định bắt lấy cơ hội cuối cùng: “Tôi nhớ ông đã từng nói bất kể tôi có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra ông đều có thể đáp ứng… Có phải không?”
“Đúng!” Ông ta mỉm cười, cúi người đến gần bên tai tôi, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: “Ngoại trừ chuyện này ra… Thiên Thiên, em là của tôi, vĩnh viễn là của tôi.”
Tôi hoàn toàn bỏ cuộc
Có lẽ Đồng Trác nói đúng, tôi vẫn nên nói rằng: “Anh muốn cái gì thì cứ như thế đi, em hoàn toàn nghe anh.”
Những ngày sau đó không cần nói cũng biết bi ai biết bao nhiêu, tôi bị Hàn Trạc Thần giày vò thảm bao nhiêu.
Điều duy nhất khiến tôi vui vẻ chính là cô giáo biến thái không hiểu vì sao đã từ chức, thay bằng một chủ nhiệm rất dễ tính dễ gần, tôi không bị phạt đứng thêm lần nào nữa…
***
Thời gian thấm thoát trôi qua hai năm, tôi vừa qua17 tuổi.
Theo như những lời của Hàn Trạc Thần miêu tả dáng vẻ hiện tại của tôi thì là: Em cuối cùng cũng giống một phụ nữ.
Hôm nay là thứ hai, một người đáng nhẽ phải đang ngồi trong lớp học như tôi lại đang đi băng qua khu phố tấp nập, rẽ vào một hội quán tư nhân cao cấp.
Tôi tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, gọi một cốc nước chanh giống mọi khi.
Thời đại tiên tiến, sự nghiệp giải trí cũng phát hiển hơn nha!
Ví dụ tốt nhất chính là cái hội quán này, nó không giống với câu lạc bộ đêm thông thường, cũng có ca múa thâu đêm, cũng có mỹ nữ như mây, cũng có giao dịch tiền bạc, thế như người ra vào rõ ràng đều có phong độ, phụ nữ thì vô cùng đẹp, hơn nữa đủ mọi loại hình đều có.
Đôi khi cũng sẽ có một người đàn ông xa lạ dừng lại bên người tôi, hỏi tôi một cách thân mật rằng vị trí đối diện có thể ngồi hay không, tôi nói có người bọn họ đều rất biết điều rời khỏi, đi tìm mục tiêu mới.
Về cơ bản, nơi này không có kêu gào la hét, không có tranh cãi ồn ào, ngoại trừ hôm nay.
Trên một chiếc sofa tròn cách tôi không xa lắm có năm người đàn ông vừa uống vừa làm ầm ĩ, chỉ nhìn qua tư thế ngồi đã biết những người này chưa hề được văn minh soi sáng.
Về phần nội dung nói chuyện thì lại càng khó nghe hơn, từ khi cô gái kia lên trên sàn diễn, họ nghiên cứu cô ấy từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, may mà người nhảy hôm nay không phải Tiểu Thu.
“Thiên Thiên? Em lại trốn học à?”
Vừa nghe thấy giọng nọi nói ngọt ngào mềm tới từng khớp xương này, tôi không cần ngẩng lên cũng có thể đoán ra là ai.
“Chị Thu. Em ra đây hít thở chút thôi, chị có thời gian không?”
Hai năm nay thỉnh thoảng khi tôi bực bội hoặc buồn phiền đều tới đây tìm chị ấy, chỉ cần chị có thời gian sẽ ngồi tâm sự với tôi một lát.
Tôi rất thích sự chín chắn trên người chị, thích nghe chị nói về các loại đàn ông, lại càng thích sự nhiệt tình ẩn chứa trong cái lõi đời của chị, thế nhưng không bao gồm kỹ thuật nhảy của chị.
Khi chưa thấy Tiểu Thu nhảy, tôi còn tưởng rằng vũ điệu của chị phải đẹp như tuyết nhẹ rơi bồng bềnh, xoay tròn trong gió.
Trên thực tế, tôi không miêu tả được vũ điệu của chị có bao nhiêu mị hoặc, nói chung tôi xem rồi thì hai mắt sẽ không nhìn nổi nữa, thật sự rất là…
“Sao vậy, có phải tên cha nuôi vô sỉ hạ lưu của em lại quấy rối em hả?”
Tôi cúi đầu uống một ngụm nữa trái cây, vị chua của chanh theo cổ họng chảy xuôi vào sâu trong lòng: “Ông ta hôm qua lại sờ em…”
“Sờ em chỗ nào vậy?” Chị ấy căng thẳng nhìn ngực tôi rồi lại nhìn đùi tôi.
“Vai, eo nữa.” Tôi nuốt nuốt nước bọt nghĩ lại về buổi tối qua, lấy tay che khuôn mặt nóng rực.
“Chị còn tưởng rằng… May đó!” Chị vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm
“Em không chịu được nữa, em thật sự không chịu được nữa!”
Hai năm này, Hàn Trạc Thần không hề hôn tôi thêm lần nào nữa, thế nhưng tay ông ta lúc nào cũng không yên ổn, không sờ tóc thì cũng sờ tay, đôi khi còn ôm lấy vai tôi, khẽ trượt nhẹ trên ngón tay tôi…
Rất nhiều lần tôi kháng nghị quyết liệt với ông ta, “Đừng chạm vào tôi nữa, tôi không quen.”
Ông ta vẫn luôn luôn cười nhếch mép, nói bên tai tôi: “Từ từ rồi sẽ quen…”
Tôi không quen được, khi ngón tay của ông ta lướt trên người tôi, tôi có cảm giác nổi da gà, tê liệt mọi xúc quan, đến khi ông ta dừng tại, cảm giác đấy cũng rất lâu mới tan biến, muốn khó chịu bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó chịu!
Đáng sợ nhất chính khi tôi đã nằm trên giường rồi, cơ thể tôi vẫn còn nhớ được rõ cái loại cảm giác này, khô nóng đến khó thở.
Đặc biệt là tối qua, tôi đang ngồi xem phim hoạt hình chiến sĩ thiếu nữ xinh đẹp. Ông ta qua ngồi với tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ôm tôi vào lòng.
Ông ta còn khẽ vén tóc tôi, đâu ngón tay ấm áp mân mê trên khuôn mặt tôi không nặng cũng không nhẹ… tiếp theo, tay ông ta chuyển từ bờ vai, vuốt ve dọc theo cánh tay cuối cùng đặt xuống eo tôi….
Tôi hơi cảm thấy khó thở, người co lại né tránh, lí nhí nói: “Đừng.”
Ông ta cười mỉm, khẽ hôn lên má tôi, bờ môi mềm mại như có như không chạm vào môi tôi.
Tôi tưởng như bản thân mình bị điện giật, toàn thân cứng đờ, tôi đẩy ông ta thật mạnh, chạy trốn lên tầng.
Chui đầu trong chăn cả đêm, tâm tư tôi rối bời.
Tôi mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó trong người tôi đang dần mất đi, rò rỉ từng giọt từng giọt mà tan biến dần, thứ này người ta gọi là lý trí.
Tiểu Thu hươ hươ tay trước mặt tôi, kéo tôi trở lại từ trong dòng suy nghĩ. “Thiên Thiên, ông ta thật sự tài giỏi thế sao, ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được?”
Câu hỏi này tôi đã trả lời chị ấy nhiều lần lắm rồi, lần này gật đầu tôi cũng lười, nói thẳng với chị ấy: “Đừng nói ông ta chỉ quấy rối em, kể cả ông ta có cưỡng bức em, đánh chết em, cảnh sát cũng không thèm quan tâm!”
“Nói cũng đúng, bây giờ cảnh sát chỉ quản được những người dân lương thiện như chúng ta thôi, với những kẻ có tiền họ đều nhắm một mắt, mở một mắt…”
“Chị Thu, chị có loại thuốc độc gây chết nươời không, ví dụ như KCN (kali cyanua) chẳng hạn?”
Chị ấy bị dọa đến nỗi suýt bị sặc: “Em bình tĩnh chút đi, đấy là loại thuốc cấm, quản lý còn chặt chẽ hơn cả ma túy! Hơn nữa, cho dù chị có cũng không thể cho em, hạ độc người khác phải bồi thường tính mạng đó.”
“Thế em phải làm sao bây giờ?”
“Em trốn đi, lát nữa chị cho em ít tiền, em bắt xe rời khỏi nơi này đi.”
Nếu như tôi muốn chạy chẳng lẽ còn phải đợi đến tận bây giờ sao.
“Thôi quên đi, em vẫn còn chịu được!”
“Thiên Thiên, có phải em quá nhạy cảm không, ông ta không đụng vào ngực em, cũng không sờ đùi em… Theo lẽ thường mà nói, cha ôm vai con gái, vuốt ve khuôn mặt hình như cũng không có gì ghê gớm lắm thì phải?”
“Nhưng mà em không chịu được, mỗi lần ông ấy sờ đến em, cả người em cứ run bật bật, như bị điện giật ý.”
“Điện giật?” Chị mở to đôi mắt xinh đẹp. “Em có chắc không… là điện giật mà không phải ghê tởm, buồn nôn?”
“Có gì khác nhau sao?”
Ghê tởm, buồn nôn? Hình như đó là dấu hiệu của phụ nữ có thai thì phải.
“Có! Khác nhau rất lớn!”
Tôi vừa mới muốn hỏi khác nhau ở điểm nào thì đã thấy một bóng hình cao gầy khá quen thuộc đi từ cửa vào.
“Là An Dĩ Phong à!” Vẻ mặt của Tiểu Thu cực kỳ kích động, chị ấy lắc lắc cánh tay tôi, cao giọng rú lên: “Thiên Thiên, em nhìn đi! Đẹp trai không? Cool không?”
Đôi mắt chị ấy lóe sáng, chăm chú nhìn như say như mê!
“À!” Tôi cúi đầu che lấp khuôn mặt, lùi sâu dần vào ghế bên trong.
Tiểu Thu nói: “Thiên Thiên, trông anh ta thế thôi nhưng là lão đại xã hội đen đấy! Giống không?”
Tôi lắc đầu.
“Chị nhìn cũng không thấy giống, nghe người ta nói ngày ngày mặt anh ta đều gắn nụ cười, nếu có ngày anh ta không cười nữa, vậy thì hỏng mất rồi.”
Lời đồn bị cường điệu hóa quá rồi, tôi đã tận mắt chứng kiến Hàn Trạc Thần đấm anh ta một quyền, anh ta cũng có làm gì được đâu.
Tiểu Thu nén giọng xuống, thì thầm vào tai tôi: “Tác phong của anh ta gói gọn trong tám chữ: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!“
Tôi bị dọa dẫm sợ đến nỗi miệng không khép lại được, lại thêm một ma đầu thượng hạng.
Lần này An Dĩ Phong xuất hiện không hề oanh oanh liệt liệt giống như lần trước, chỉ khiêm tốn dẫn theo mấy tên thủ hạ, trông khá dã man.
Thế nhưng loại người như anh ta dù có khiêm tốn đến mấy cũng trở thành rất khoa trương.
Anh ta vừa vào quán liền đi về phía mấy tên nhao nhao ồn ào kia, nồng nhiệt chào hỏi mấy tên đó: “Ngọn gió nào đưa các vị đại ca tới đây vậy? Không nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị đãi khách cho tốt!”
“Nghe người ta nói nơi này không tệ, hôm nay rảnh rỗi qua đây tụ tập thử xem!” Một người đàn ông trung niên mập mạp trong số đó cất lời.
“Sao lại ngồi bên ngoài thế này, không vào trong chơi đi?”
“Dương ca vừa đến đã nhìn trúng cô nàng nhảy vừa rồi!” Một người đàn ông trông có vẻ gầy bé hất đầu cười khan vài tiếng với người đàn ông trung niên kia, sự dung tục hiện rõ trên nét mặt.
“Dương ca thích sao? Không thành vấn đề!” An Dĩ Phong nói với nhân viên phục vụ đứng cạnh mấy câu, nhân viên phục vụ lập tức gật đầu, đi vào bên trong.
An Dĩ Phong cười, ngồi xuống: “Anh đừng có gấp, cô nàng thay quần áo xong sẽ ra ngay!”
Tiếp đó, mấy người kia chẳng hề kiêng dè gì mà cười to, cười đến nôi tôi cảm thấy ghê rợn khắp người.
Tôi thấp giọng nói: “Chị Thu, may mà hôm nay người nhảy không phải là chị, nếu không thì thê thảm rồi.”
“Đúng vậy, những người này không thể đắc tội được.” Lúc chị nói chuyện, ánh mắt chị vẫn còn lưu luyến trên thân hình rắn rỏi của An Dĩ Phong.
“Bọn họ rất lợi hại à?”
“Trước đây khi họ vẫn còn đi theo Lôi lão đại lăn lộn trong giới này đã khá lợi hại rồi, sau khi Lôi lão đại chết đi, An Dĩ Phong lên làm lão đại, họ đều trở về nhà dưỡng lão rồi, em không thấy An Dĩ Phong đều nể mặt họ vài phần à.”
“Lôi lão đại?” Nhắc tới người này tôi bỗng nhiên nhớ tới vẻ mặt đau khổ của Hàn Trạc Thần hai năm về trước. “Chị Thu, chị có biết Lôi lão đại chết như thế nào không?”
“À, có nghe qua một chút. Người trong xã hội đen cho dù đã từng hô mưa gọi gió thì cuối cùng cũng đều rơi vào một kết cục thảm mà thôi. Nghe nói ông ta bị người đánh chết tươi, ném từ trên tầng cao xuống, vợ còn bị người…. về sau cũng tự sát!”
Chị chưa nói hết, tôi cũng đoán ra được.
“Không phải ông ta là lão đại sao? Ai dám động đến ông ta hả?”
Tiểu Thu đè thấp giọng nói: “Rất nhiều người trong giới nói là… Hàn Trạc Thần làm.”
“Hàn…” Tôi suýt chút nữa buột miệng bật ra cái tên này, may mà kịp thời che miệng lại được. “Thật vậy ạ?”
“Hàn Trạc Thần trước khi cũng là một tên côn đồ, đi theo Lôi lão đại rồi mới nổi danh trong giới. Lôi lão đại rất che chở cho anh ta, nhiều lần vì anh ấy mà ngay cả mạng cũng không quan tâm đến. Ban đầu hai người thân như anh em ruột, về sau không biết cãi nhau chuyện gì mà Lôi lão đại nhìn thấy Hàn Trạc Thần thì không thèm nói một câu! Có một lần Hàn Trạc Thần và Lôi lão đại ngẫu nhiên chạm mặt ở một nhà hàng, Hàn Trạc Thần đi kính rượu ông ấy, ngay lập tức ông ấy nâng ly hất vào mặt Hàn Trạc Thần… Còn có, rất nhiều người đều nói Lôi lão đại trước lúc chết còn quát lên một câu cuối cùng: Hàn Trạc Thần, mày con mẹ nó vong ân phụ nghĩa, uổng công ta đã coi mày là anh em… Mày sẽ bị báo ứng, sớm muộn gì cũng có một ngày mày phải nếm trải mùi vị bị phản bội…“
“Không thể nào? Có phải người ta xuyên tạc không?” Tôi tin rằng sự thương tâm ngày đó của Hàn Trạc Thần tuyệt đối không phải giả vờ.
“Tất cả đều là tin đồn, ai biết là thật hay giả! Còn có người nói, vào lúc Lôi lão đại sắp bị đánh chết, Hàn Trạc Thần bị cảnh sát bắt ngay ở tầng dưới. Cảnh sát dùng còng tội phạm giữ anh ta lại trên xe cảnh sát, anh ta vẫn tựa như phát điên muốn lên tầng, cổ tay vì cọ sát mà rách ra, trên chiếc còng cũng dính đầy máu… Về sau anh ta còn quỳ trước cảnh sát, cầu xin cảnh sát cho anh ta gọi một cú điện thoại, cảnh sát cũng không cho anh ta gọi…”
Phiên bản này nghe tương đối sát với sự thật, mặc dù có tàn khốc, mặc dù có thê lương.
Mà vị cảnh sát kia có lẽ chính là sĩ quan Vu đi…
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Vậy Hàn Trạc Thần có từng vào ngục chưa?”
“Bị tạm giam một khoảng thời gian nhưng rồi vì chứng cứ không đủ nên đành phải thả. Em biết không? Khoảng thời gian anh ta bị tạm giam, trong giới khá loạn, hở ra một chút đã có người phơi thây đầu đường, có người bị chém nát máu thịt trộn lẫn trong cửa hàng, cảnh sát căn bản là không điều tra ra là ai làm, chỉ điều tra được những người đó đều là người giết Lôi lão đại… Mà hai đối tượng bị tình nghi nhiều nhất chính là Hàn Trạc Thần đang bị bắt nhốt, An Dĩ Phong đã xuất cảnh rồi.
“Bọn họ muốn giết người còn cần chính mình ra tay?”
“Người ta nói như thế mà! Chị cũng chỉ có thể đoán được, nhưng cũng không biết trong đầu óc của cảnh sát nhồi nhét cái gì nữa.”
“Chị Thu, vì sao chị biết nhiều thế?”
“Làm việc ở chỗ này mà ngay cả lịch sử oanh liệt của ông chủ cũng không biết thì làm sao tồn tại được hả?”
“Ông chủ!” Tôi kinh hoảng đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Hàn Trạc Thần là ông chủ của nơi này?”
“Đúng vậy! Tiếc là anh ta không thường tới đây, chị cũng chỉ thấy được anh ấy có vài lần… Lần tới khi anh ta đến đây chị nhất định sẽ gọi em, đẹp trai chết người ý!”
“Không cần, cám ơn!” Tôi không muốn gặp ông ta, trốn còn chẳng kịp đấy chứ!
Thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện khá ăn ý với những người đó, tôi định đợi cơ hội trốn đi, ai dè vừa mới đứng dậy, cửa mở ra, một người đi vào kéo sau cả một đống trở thủ.
Phản ứng đầu tiên của tôi chính là chui xuống gầm bàn!
“Là Hàn Trạc Thần kìa! Thiên Thiên! Hôm nay em thật sự quá may mắn rồi!”
Là bất hạnh thì có! Nếu như bị Hàn Trạc Thần biết tôi trốn học chạy tới loại địa phương này, thì lại chả xong rồi.
Cứ nghĩ đến vẻ khủng bố khi ông ta nổi cáu, tôi nhích từng tí từng tí một vào trong góc phòng, cơ thể dính sát với vách tường.
Cũng may thiết kế của nơi này là dạng nửa phòng kín, có rèm thạch anh ngăn cách, có thể che đi phần nào tầm mắt của mọi người.
Ánh sáng chỗ tôi khá u ám, chắc là sẽ không nhìn thấy tôi đâu – tôi tự an ủi chính mình.
“Em thấy chưa, đẹp trai không? Ôi, trong cả hai giới hắc bạch, người có khí chất như thế rất nổi bật trong đám đông, em xem mà xem anh ấy quyến rũ biết bao… vừa tự tin lại không hề mất đi nội liễm, thoái mái mà không hề mất đi sự trầm ổn, tao nhã mà không hề mất đi khí phách…”
“Suỵt! Chị Thu, nói nhỏ đi một chút.”
Tôi cũng không hiểu ánh mắt của chị ấy thế nào, tôi nhìn hàng ngày mà sao không nhìn ra được những điểm ấy.
***
“Thần ca, mặt mũi của anh cũng quá lớn đó, người dâng đến tận cửa rồi mà cũng đều phải đợi anh đại giá quang lâm.” Một người dùng giọng điệu uất ức nói về phía Hàn Trạc Thần.
Hàn Trạc Thần vừa muốn mở miệng, An Dĩ Phong đã cướp lời: “Anh tự thấy thỏa mãn đi, vì các anh tới nên anh ấy mới nể mặt đấy. Tôi hẹn anh ta bao nhiêu lần, mỗi lần anh ấy đều phun ra cùng một câu: “Tránh xa tôi ra một chút đi, cậu ngại rằng cậu gây phiền hà cho tôi vẫn còn ít hả?”
“Cậu còn không biết ngượng mà nói ra?” Hàn Trạc Thần đá văng cái chân An Dĩ Phong đang đặt trên bàn, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Cậu phong lưu chơi bời cả ngày, ung dung nhàn nhã, tôi thì phải cố sống cố chết kiếm tiền nuôi dưỡng cậu.”
“Em bảo này, anh có lương tâm chút được không?”
Họ đang nói chuyện với nhau, một cô gái vóc người khá chuẩn lả lướt đi từ trên sàn xuống, cô ấy còn xinh đẹp gợi cảm hơn Tiểu Thu vài phần.
Dương ca mập mạp ngay lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Hàn Trạc Thần: “Ngồi xuống đây, giúp Thần ca massage, nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của cô gái lập tức rạng rỡ hẳn lên, cười duyên dáng qua đó ôm lấy cánh tay Hàn Trạc Thần.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
137 chương
64 chương
34 chương